Boss Là Nữ Phụ

Chương 589: Ranh giới (22)




Gần đây có một thôn làng, âm thanh lớn như thế khiến cho xác sống chú ý là rất bình thường.

“Xa không?” Giọng điệu Thời Sênh vẫn bình tĩnh như cũ, giống như chuyện Diệp An vừa nói là chuyện cực kỳ nhỏ và bình thường, không đáng nhắc tới vậy.

Bầu không khí ngưng trệ trong xe cũng chậm rãi chuyển động.

“Rất gần…”

Trông cậy vào một thằng nhãi còn đang học tiểu học ước lượng khoảng cách thì đúng là viển vông, Diệp An chỉ có thể đưa ra một đáp án thế này.

Nhưng mà mọi người nhanh chóng phát hiện ra, Diệp An nói rất gần thì đúng là rất gần.

Vừa lúc nó nói xong thì đã có thể nhìn thấy xác sống từ đằng xa. Lúc này, xác sống đã không còn hành động chậm chạp, phản ứng ngu ngốc như thời kỳ đầu nữa.

Tốc độ của chúng rất nhanh, chẳng khác nào tốc độ chạy của một người đàn ông khỏe mạnh, trong chớp mắt đã có xác sống chạy tới trước đội ngũ, túm lấy một người và há miệng cắn.

“A!”

“Xác sống, có xác sống!”

“Chạy mau, xác sống tới rồi, xác sống tới rồi. A! Cứu mạng… Cứu mạng…”

Xác sống chen chúc tới, bên ngoài xe đầy xác sống, duy chỉ có ba chiếc xe này hễ chúng tới gần là bị đẩy bật ra.

Mọi người vừa rồi còn rất khẩn trương, hiện tại không khỏi kinh ngạc nhìn tới lá phù được Thời Sênh dán ở trên xe.

Vừa rồi đánh bay người đã là trâu bò lắm rồi, giờ còn có thể ngăn cản cả xác sống.

Em gái lợi hại quá!

Thời Sênh nhích lại gần Cảnh Chỉ, “Anh, anh thấy em lợi hại không, có muốn suy xét một chút không?”

Chóp mũi Cảnh Chỉ có hơi thở của cô vấn vít, hai tai nóng tới dọa người, không nhịn được quát lên: “Hề Hề, đừng làm loạn nữa.”

Thời Sênh bĩu môi, vỗ vai người lái xe, “Lái xe đi, bị xác sống ăn mất não rồi à?”

“A? Ừ ừ ừ ừ ừ!” Người nọ lập tức đánh lửa, may mắn là bọn họ ở cuối cùng nên có thể quay đầu lại, hắn bấm còi inh hỏi, hai xe ở đằng trước thấy hắn quay đầu cũng lập tức lùi theo.

Thời Sênh ngồi dựa vào ghế, vẻ mặt nhàn nhã như thể bên ngoài không phải là xác sống và mạt thế. Những người khác ngồi trong xe ngay cả thở mạnh cũng không dám, khí tràng* của em gái này so với Cảnh thiếu chỉ hơn chứ không kém. Không hổ là người một nhà.

* Khí tràng (气场) là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.

Có xác sống chặn đường nên tốc độ xe cũng không thể nhanh được, ngay từ đầu người lái xe còn hơi lo sợ, nhưng sau đó chắc chắn xác sống không thể tới gần xe, tâm tình hắn mới dần dần bình thường trở lại.

Đi cách một quãng xa rồi, quay đầu lại liền nhìn thấy phía sau có một hàng dài đi theo, có quân đội, cũng có người thường và dị năng giả.

Những người thường có thể đuổi kịp là những người có thể lực tốt, có khả năng giết xác sống.

Thời Sênh ló đầu ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy vài người trong đội ngũ.

Hàn Dự cõng một người phụ nữ, trước ngực còn địu một đứa bé, Mộc Hâm che chở cho ông Mộc, người của quân đội vây quanh lấy họ.

Xác sống đuổi tới, còn có một con chạy rất nhanh, hình như là xác sống cấp hai.

Nó nhìn thấy chú Lý ôm một đứa trẻ con, móng vuốt sắc bén chụp về phía đó. Thím Lý ở bên cạnh thấy vậy liền đẩy người lính đang bảo vệ bên cạnh mình ra. Xác sống kia chụp tay xuống, trực tiếp cào rách bụng người quân nhân ấy.

Lúc này ai cũng đang vội chạy trối chết, không một ai chú ý cả.

Đương nhiên, ngoại trừ Thời Sênh đang ghé vào cửa xem diễn.

Người như thế mà nữ chính đại nhân cũng có thể ở chung lâu như vậy ư? Nếu là bản cô nương thì đã sớm giết chết từ lâu rồi.

Hại người hại mình.

“Sao cầu phía trước lại gãy rồi?” Người lái xe đột nhiên hô lên một tiếng, tốc độ xe dần chậm lại.

“Lúc chúng ta đi qua không phải vẫn còn tốt sao?”

Nhiều người từ trong xe ló đầu ra nhìn, cây cầu không thấy đâu nữa, bên dưới là dòng sông đen ngòm.

“Cảnh thiếu?” Không qua được thì phải làm sao bây giờ?

“Xuống xe.” Cảnh Chỉ quyết định rất nhanh, “Vào núi.”

Mọi người lập tức xuống xe, mở cửa, có người cõng Diệp An lên lưng, một người khác ôm chặt Diệp Nhiên.

Xe đằng sau thấy họ dừng lại thì cũng xuống xe, chạy tới.

“Cảnh thiếu?”

“Cầu đằng trước gãy rồi, Cảnh thiếu bảo chúng ta chuẩn bị vào núi.” Có người trả lời thay Cảnh Chỉ.

Những người khác lập tức quay về xe của mình, lấy nhu yếu phẩm ra mang lên người. Hạ Thư thu toa xe có phòng nghỉ vào trong không gian, hai chiếc xe còn lại thì bỏ qua.

Còn có một con gà còn lấy hai lá phù của Thời Sênh cẩn thận cất đi.

Đám quân đội ở phía sau cũng dần dần tới gần, một mảnh đông nghìn nghịt, tiếng hét chói tai thỉnh thoảng vang lên trong không gian oi nồng.

Cảnh Chỉ bất chấp mấy suy nghĩ vớ vẩn của mình, chủ động nắm lấy tay Thời Sênh, “Chạy!”

Đoàn người lập tức đi về phía núi. Lúc đầu Hàn Dự còn không biết tại sao bọn họ lại bỏ xe mà chạy, khi tới gần mới biết cầu đã bị gãy, chỉ có thể đi vào núi mà thôi.

Đường núi không dễ đi, trong đoàn của Cảnh Chỉ chỉ có hai người không có dị năng, nhưng bọn họ đã được rèn luyện rất nhiều nên đi đường núi với họ không phải khó khăn gì.

Nhưng mà đám người phía sau lại không dễ dàng như thế.

Vừa đói lại vừa khát, còn phải leo núi, một vài người căn bản không chịu nổi.

Chờ bọn họ vượt qua ngọn núi, thấy một thôn trang nhỏ trong thung lũng, đội ngũ mấy trăm người chỉ còn lại hơn trăm.

Thôn này đã bị xác sống quét qua, nhưng có dấu vết đốt lửa trại nên chứng tỏ đã có người từng nghỉ ngơi ở đây.

Bọn Thời Sênh tới trước nên tất nhiên chiếm được mấy căn nhà tốt nhất.

Thời Sênh dán phù quanh các phòng, Hạ Thư trầm mặc đi theo bên cạnh cô, chau mày.

Cô dán phù cũng thật tùy ý…

“Anh đi theo tôi làm gì?” Thời Sênh nhìn Hạ Thư khó hiểu, thấy hắn cứ nhìn chằm chằm mấy lá phù trong tay mình thì chớp chớp mắt, “Anh muốn dán à? Vậy anh làm đi, mười thước dán một cái, dán hết xung quanh là được.”

Thời Sênh nói xong liền nhét đống phù lục vào tay Hạ Thư.

Hạ Thư: “…”

Quả thật là tùy ý.

Gia tộc của Hạ Thư có nhiều thế hệ tu tiên, nhưng đến đời hắn thì đã hoàn toàn xuống dốc. Hắn cũng chỉ biết một ít chuyện liên quan tới tu chân mà thôi.

Hắn lật lật đám phù lục trên tay, họa pháp trên những lá phù này hắn hoàn toàn không hiểu.



Thời Sênh đứng ở sân nhìn một đám người hổn hển chạy từ trên núi xuống, đại khái là thấy Thời Sênh đứng ở đó không xa nên những người này mệt tới mức nằm xuống đất mà thở.

Trên trán Hàn Dự đầy mồ hôi, hắn thả người phụ nữ xuống, người phụ nữ vừa dịu dàng vừa đau lòng lau mồ hôi trên trán cho hắn.

“Hề Hề, uống nước đi.” Cảnh Chỉ đưa một chai nước khoáng cho Thời Sênh, “Có mệt không? Có muốn ngủ một lát không?”

“Anh ngủ với em à?” Thời Sênh há mồm hỏi.

“Hề Hề.” Sắc mặt Cảnh Chỉ trở nên nghiêm túc, “Sau này đừng nói lung tung nữa.”

Vừa rồi tình hình nguy cấp nên những người đó còn chưa kịp nghĩ lại, chờ bọn họ lấy lại tinh thần…

Thời Sênh mở chai nước uống một ngụm, làm mềm cổ họng rồi mới nói. “Em nói hoàn toàn thật lòng, thích anh sao lại không thể nói ra chứ?”

“Anh, sao anh lại đỏ mặt?” Thời Sênh đột nhiên tới gần Cảnh Chỉ, vươn tay sờ sờ tai hắn.

Cảnh Chỉ giật lùi lại mấy bước, nhìn chằm chằm cô một lúc rồi bối rối xoay người đi vào phòng ở bên cạnh.

Thời Sênh nhếch miệng cười, ánh mắt lại nhìn về một phía.

Lá cây khẽ động, có tiếng sột soạt vang lên, vài giây sau liền khôi phục lại sự yên tĩnh.