Boss Là Nữ Phụ

Chương 598: Ranh giới (31)




Mộc Hâm bị nghẹn một chút, một xe vật tư mà cô ấy cũng có thể nói ra miệng được.

“Cảnh tiểu thư, cô hãy cho một điều kiện hợp lý một chút.” Mộc Hâm cau mày mở miệng. “Hiện tại vật tư thiếu thốn như thế, chắc chắn không thể có một xe vật tư.”

“Nếu không có thì nghỉ.” Thời Sênh cười nhạo.

“Cô dùng trẻ con uy hiếp chúng tôi, cô có lương tâm không hả?” Người phụ nữ bị chọc giận, lập tức nhảy dựng lên.

“Đúng thế, tôi uy hiếp các người đấy, các người có thể thế nào?” Thời Sênh thừa nhận với thái độ rất kiêu ngạo.

Người phụ nữ tức đến sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt nhìn qua Hàn Dự, sau đó hô lên, “Đội trưởng Hàn, đội trưởng Hàn, cô ta chính là kẻ buôn người, hu hu hu, anh hãy làm chủ cho chúng tôi.”

Hàn Dự: “…” Hắn vốn thực sự không muốn tới đây, loại chuyện này có người chuyên trách xử lý, nhưng Mộc Hâm lại đi tới đây. Vợ hắn bảo hắn phải xem trọng Mộc Hâm, hắn không thể không đi theo.

Hiện tại với tình huống này, hắn không lên tiếng cũng không được.

Hàn Dự hắng hắng giọng, “Nếu ba mẹ đứa bé đã ở đây thì nên trả lại con cho họ đi.”

Con theo ba mẹ là chuyện hợp tình hợp lý.

“Không muốn.” Diệp An đứng ở sau lưng Thời Sênh lập tức từ chối. “Cháu không đi theo bọn họ.”

“Các người nghe thấy chưa, là tự Diệp An chọn, nó không muốn đi theo các người.” Chúc Phong không nhịn nổi nữa, “Tôi mà có cha mẹ như hai người thì tôi cũng không muốn đi theo.”

“Nếu đội trưởng Hàn đã nói là con phải đi theo chúng tôi, các người còn muốn cướp sao?” Người phụ nữ cao giọng quát làm cho màng nhĩ người ta cũng buốt lên, “Con là của chúng tôi, An An, con mau qua đây!”

Không khí nhất thời giương cung bạt kiếm.

“Không bằng đội trưởng Hàn mang một xe vật tư tới đổi đi?” Thời Sênh lại thình lình thốt ra một câu.

Hàn Dự: “…” Một xe vật tư có thể cho bao nhiêu người ăn chứ? Chỉ để đổi lấy hai đứa trẻ, sao hắn có thể đáp ứng.

Mộc Hâm phẫn nộ trừng mắt với Thời Sênh: “Cảnh Hề, cô dùng trẻ con để đổi vật tư, sao cô có thể độc ác như thế?”

Lúc cô ta nói lời này còn cố ý nhìn về phía Cảnh Chỉ.

Nhưng Cảnh Chỉ vẫn chẳng có chút phản ứng thay đổi nào.

“Độc ác thì làm sao?” Thời Sênh cười nhạt rất vô sỉ.

Vì nữ chính không độc ác nên khi người thân bên cạnh mới chết sạch, cô ta lại chỉ biết đi báo thù. Báo thù thì người cũng đã chết rồi.

Hàn Dự giữ lấy Mộc Hâm còn muốn tranh cãi, Mộc Hâm oán hận trừng mắt với Thời Sênh.

Hàn Dự gọi người đàn ông kia sang một bên, người đàn ông đó không làm ầm lên nữa, người phụ nữ còn muốn gây chuyện nhưng lại bị chồng kéo đi.

Hàn Dự gật đầu với Cảnh Chỉ một cái rồi lại đem người rời đi. Mộc Hâm nhìn Cảnh Chỉ không rời mắt, mãi sau mới quay đi.

Trò hề này cứ như vậy mà kết thúc.

Sau khi trở về, tâm tình của Diệp An vẫn luôn rất kém, ăn cơm cũng bất an, lo lắng.

Thời Sênh có nhiều chuyện đang tự hỏi chính mình nên cũng không có thời gian để ý tới nó.

Nhưng sau đó, không biết tại sao hai vợ chồng nhà kia lại tìm được chỗ ở của Diệp An. Hai người họ vụng trộm tìm nó, hai người họ vốn cũng chẳng có mục đích gì tốt, lúc đầu thì giở giọng khuyên Diệp An về với họ.

Sau đó liền chuyển sang trực tiếp đòi nó đồ ăn.

Diệp An đã cho họ hai lần, dù sao cũng là cha mẹ sinh ra nó.

Vợ chồng nhà họ Diệp được ăn ngon nên càng lúc càng quá đáng. Diệp An hơi sợ nên sau không đi ra ngoài nữa, có ra ngoài cũng sẽ đi cùng mọi người.

“A, anh quên mang theo tinh hạch rồi.” Chúc Phong ra khỏi nhà rồi mới nhớ ra mình quên mang theo tinh hạch, “Tiểu Diệp Tử, em ở đây chờ anh, anh quay về lấy đã.”

“Vâng.” Diệp An nhìn xung quanh, không thấy vợ chồng nhà họ Diệp mới ngoan ngoãn gật đầu.

Nhưng mà Chúc Phong vừa đi vào không lâu, hai thân ảnh đột nhiên chạy tới, một người bịt miệng Diệp An, một người ôm chân nó, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.



Trong căn cứ có một phố được gọi là làng chơi.

Nơi này đại đa số đều là những người phụ nữ không có khả năng bảo vệ mình, bọn họ ở đây bán thân thể để đổi lấy thù lao, sống vừa hèn mọn vừa gian khổ.

Trước mạt thế còn có pháp luật ước thúc, một ít người chỉ có thể che giấu bản tính biến thái của mình, nhưng giờ đã không còn pháp luật gì nữa, những người này lập tức không che giấu bản thân mình, rất nhiều cô gái ở đây bị chôn sống hoặc bị tra tấn tới chết.

Mà ở giữa đám con gái cũng sẽ có một ít đứa bé nam.

Mà những đứa bé nam lại rất được hoan nghênh ở đây.

“A!”

Nhưng mà hôm nay, làng chơi đặc biệt náo nhiệt.

Tiếng thét chói tai dù ở cách thật xa cũng có thể nghe thấy.

Vợ chồng nhà họ Diệp vừa tung hứng túi tinh hạch trên tay, đi ra với niềm vui rạo rực. Bọn họ mới từ trong ra nên không biết trên đường đang hỗn loạn thế nào.

Hai người liếc nhìn nhau, nhét tinh hạch vào người, chuẩn bị rời đi.

Còn chưa đi được bao xa liền nhìn thấy một cô gái xách theo một thanh kiếm, đằng đằng sát khi đi về phía họ.

Hai người lộp bộp một chút, xoay người bỏ chạy.

Bọn họ không chạy thì Thời Sênh còn không chú ý tới, nhưng bọn họ vừa bỏ chạy, Thời Sênh liền lập tức nhìn ra.

Hai người chạy trên đường một hồi, không biết tại sao lại chạy vào một ngõ cụt, chờ đến khi quay đầu lại thì đầu ngõ đã bị người chặn lại.

“Cô… cô muốn làm gì?”

Thời Sênh chậm rãi bước tới gần họ, sau lưng cô là ánh sáng mỏng manh khiến cho thân ảnh của cô càng thêm nổi bật, một làn khí lạnh xua tan không khí oi bức, áp lên làn da hai vợ chồng kia, làm cho trái tim họ cũng không tự chủ được mà run rẩy.

“Diệp An ở đâu?”

Thanh âm của cô như tới từ địa ngục.

“Sao mà chúng tôi biết Diệp An ở đâu.” Người phụ nữ run rẩy đáp, “Đây là căn cứ, cô đừng có làm xằng làm bậy.”

Đúng, nơi này là căn cứ, cô sẽ không dám giết người.

Giết người sẽ bị đuổi ra ngoài.

“A!”

Trong ngõ nhỏ vang lên tiếng kêu thảm thiết, mọi người vừa rồi bị kinh hách lập tức nhìn về phía này, trên mặt tất cả đều là nghĩ mà sợ run.

Cô gái nhìn xinh đẹp như thế mà lại quá bạo lực.

Cô gái này thực sự quá đáng sợ.

Thời Sênh đi ra khỏi ngõ nhỏ, thẳng tới tiểu lâu mà vợ chồng nhà họ Diệp vừa đi ra.

Người trong tiểu lâu nghe nói có người điên tới đây nên đã vội vàng đóng cửa trước khi vợ chồng nhà họ Diệp rời đi.

“Sao bên ngoài lại thế này? Người điên kia ở đâu ra? Sao quân đội chưa phái người tới?” Quản sự tiểu lâu đi đi lại lại, liên tục tự hỏi mấy câu.

“Chỗ này của chúng ta cách khá xa bên quân đội, người của quân đội có tới thì cũng phải mất một lúc, “Người bên cạnh trả lời, “Lão đại, ngài đừng nóng vội, ở đây rất an toàn.”

“Rầm!”

Hắn vừa nói xong hai chữ “an toàn” thì cửa lớn bị một người đá bay, chuẩn xác bắn về phía họ.

Ánh sáng lạnh từ bên ngoài đột ngột tràn vào vào làm một đám người lóa mắt.

Rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị người đánh cho một trận.

Quản sự chạy lên trên lầu, Thời Sênh bám vào lan can, xoay người nhảy lên, vài bước đã đuổi kịp hắn ta.

Vài quả cầu lửa lớn nhỏ bắn ra từ nắm đấm của quản sự, hướng về phía Thời Sênh. Thiết kiếm của Thời Sênh dễ dàng đẩy chúng bắn ngược trở lại, sau đó cô túm lấy áo của quản sự, ném hắn từ trên lầu xuống đất.

Toàn bộ quá trình kéo dài chưa tới một phút.

Thời Sênh lên lầu, những người kia luống cuống tay chân chạy hết ra ngoài, nhưng mà vửa ra tới cửa thì đầu lại như húc phải một tấm chắn trong suốt, không thể nào ra được.