Boss Nữ Lạnh Lùng Của Tôi

Chương 154: C154: Chương 154







Vừa đi lên, người thanh niên này đã mỉm cười bước tới, theo sau hắn là một đám người có khí chất khác hắn hoàn toàn.


Khí chất của người thanh niên này thật sự hoàn toàn tương phản với đám người kia, thậm chí còn trái ngược với quán bar này, trông hắn giống một nhân viên văn phòng.Đám tay chân phía sau hắn hò hét xông tới, vây tôi, Hoàng Lễ Thành và các bạn học khác vào giữa, thậm chí còn có vài tên vòng qua băng ghế dài, bao vây đám Ôn Hân và Từ Triết luôn.Trông thấy đám người này, mặt Hoàng Lễ Thành tái mét, lập tức không dám chửi nhau với mấy thằng Tây kia nữa.Mấy bạn học nam khác cũng tái mặt lùi về phía băng ghế dài, ngơ ngác nhìn nhau.Tôi thì chửi thầm một câu, sao quán bar này lắm tay đàn em thế.

Tôi cứ tưởng có vài ba tên thôi, nào ngờ có những mười lăm, mười sáu thằng thế này.Bây giờ có hơi phiền toái, nếu Bansha không đến kịp và xử lý, chắc chắn tôi không thể bảo vệ được Ôn Hân.Vì đông người quá, trong lúc hỗn loạn thế này, tôi làm sao mà lo nhiều chuyện được.May mà đám người này không vội ra tay ngay, người thanh niên đi đầu cũng không vội lên tiếng, mà quan sát Hoàng Lễ Thành trước, sau đó đến ba bạn học nam kia, cuối cùng ánh mắt của hắn dừng lại trêи người tôi vài giây, như có vẻ khá thích thú.Nhưng chẳng mấy chốc, hắn đã nhìn sang phía khác, ngoảnh sang phía băng ghế dài sau lưng tôi.Có bốn bạn học nữ trẻ tuổi đang ngồi ở đây, trong đó người xinh đẹp và có khí chất xuất chúng nhất là Ôn Hân.Mắt hắn đột nhiên sáng lên, chắc đã nhìn trúng Ôn Hân rồi.“Song, bọn nó đánh tôi, còn dám sinh sự ở quán bar của anh, mau dạy cho chúng nó một bài học đi.” Thằng Tây kia tức giận nói bằng tiếng Xiêng La.Người thanh niên tên Song xua tay, cười nói: “Yên tâm Imo, họ dám gây sự ở địa bàn của tôi, chắc chắn tôi sẽ đòi lại công bằng.”“Thế thì tốt.” Nghe người thanh niên đó nói vậy, gã tây kia trở nên hưng phấn và dữ tợn, gã giơ tay, đấm một cú vào mặt Hoàng Lễ Thành.Hoàng Lễ Thành né không kịp, ăn trọn một đấm đó, cậu ta hét lên thảm thiết, loạng choạng ngã ra phía sau, nửa người dựa vào lưng ghế sofa.Dưới sự giúp đỡ của các bạn học khác, Hoàng Lễ Thành khó khăn lắm mới đứng dậy được, cậu ta không dám ho he một câu, cũng không dám ngẩng lên nhìn thẳng vào gã Tây đó, mà chỉ cúi đầu che má.“Bỏ điện thoại xuống, cấm báo cảnh sát!” Một người đàn ông cởi trần lộ ra các hình xăm đột nhiên hét lên với Từ Triết đang ngồi ở ghế.Tôi ngoảnh lại, thấy Từ Triết đang len lén cầm điện thoại, chắc định gọi báo cảnh sát.Nhưng người đàn ông đầu trọc đó quát lên xong, Từ Triết tái mặt, chỉ có thể ngoan ngoãn bỏ điện thoại xuống bàn nước.“Imo, cho tôi biết, nguyên nhân chuyện này là thế nào?” Người tên Song đó lại hỏi.Imo chỉ vào Ôn Hân đã sớm tái mét mặt ở băng ghế, nói: “Con bé xinh xẻo kia muốn uống rượu với tôi, nhưng bị mấy thằng mù này cản lại, chúng nó còn định đánh tôi nữa.”“Hử?” Song đầy hứng thú nhìn Ôn Hân, sau đó cất bước đi tới băng ghế.Tôi lùi lại một bước, chặn lối vào giữa hai chiếc ghế sofa, mỉm cười với hắn, rồi nói bằng tiếng Xiêng La: “Anh này, chuyện này không liên quan tới cô gái này.

Cô ấy cũng không muốn uống với Imo, mà gã chỉ đang nói dối thôi, xin anh đừng gây khó dễ cho cô ấy được không?”Song có vẻ hơi bất ngờ, quan sát tôi một lúc bằng ánh mắt đầy bình tĩnh, rồi cười nói: “Anh là người Xiêng La à?”“Không, tôi là người Hoa Hạ.”“Ồ, thế mà nói tiếng Xiêng La tốt đấy.”“Cảm ơn.”“Con người anh khá được, là kiểu mà tôi tán thưởng.

Cho nên, chuyện này không còn liên quan đến anh nữa, anh đi đi, người của tôi sẽ không gây khó dễ cho anh.”Nghe hắn nói vậy, tôi không khỏi bật cười: “Anh Song, cô ấy là bạn của tôi và những người khác cũng vậy.”“Hả? Vậy có nghĩa là anh muốn nhúng tay vào chuyện này?”“Ừ, đúng.”Song không nói gì nữa, chỉ nhìn tôi đăm đăm bằng ánh mắt mang ý cười.Gã Tây ở một bên không nhịn được nữa, vừa bổ nhào về phía tôi vừa chửi bới: “Con lợn Hoa Hạ này ở đâu ra đây, phắn sang một bên.”Tôi cau mày, chờ khi nắm đấm của gã sắp đánh vào mặt mình, tôi nghiêng đầu sang một vên, giơ hai tay lên, tay phải tóm lấy cổ tay gã, sau đó dùng sức bẻ ra sau, cùng lúc đó tay trái dùng sức đập vào chỗ khớp ở bả vai gã.Chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng, gã tây tên Imo đó ngã vật ra đất kêu gào thảm thiết.Khớp vai của gã đã bị tôi đánh trật khớp, đánh đấm lung tung kiểu này dễ gây trật khớp nhất.Đám người vây xung quanh đều ngẩn ra, hầu như đều không ngờ Imo cao hơn tôi nửa cái đầu, hơn nữa còn đô con hơn tôi mới bị đánh trực diện một phát đã lăn đùng ngã ngửa.Sau khi đám tay chân đó định thần lại, họ lập tức trở nên hung hãn, không hẹn mà cùng xông về phía tôi.“Đừng ra tay vội.” Song lại giơ tay lên, hờ hững nói.Đám thuộc hạ đó của hắn rất nghe lời, ngoan ngoãn về vị trí cũ.“Anh là ai?” Song bước lên trước một bước, áp sát tôi, vừa cẩn thận quan sát tôi, vừa thờ ơ hỏi.“Người Hoa Hạ.” Tôi mỉm cười.“Tôi biết anh là người Hoa Hạ, điều tôi hỏi là anh làm nghề gì.”“Ha ha, anh Song, tôi là ai không quan trọng, quan trọng là chuyện này anh định giải quyết thế nào?Mặt Song nở một nu cười quỷ dị: “Giải quyết thế nào à? Các anh gây sự ở quán tôi, đương nhiên phải đền tiền.


Hơn nữa, cô gái này đã đồng ý uống rượu với bạn tôi, nói được thì phải làm được.

Nhưng bây giờ, bạn tôi bị thương rồi, e là không uống rượu được, chỉ có thể đổi sang tôi thôi, cô ấy uống với tôi vài ly là sẽ xong chuyện.”Tôi lắc đầu: “Anh Song, nếu tôi từ chối thì sao?”“Ha ha, từ chối? Được chứ, nhưng tốt nhất anh hãy suy xét cho kỹ trước xem có đánh lại mười mấy anh em của tôi không đã.

Nếu không thì họ sẽ lôi các anh ra ngoài, tiện thể đưa các anh tới đồn cảnh sát, để các anh ăn vài bữa cơm tù của Xiêng La trong đó.”Nghe thấy vậy, tôi không nhịn được cười.Cơm tù của Xiêng La đúng là tôi đã ăn rồi, khó nuốt muốn chết.Hắn muốn cho tôi ăn lại thứ đồ ăn cho lợn đó hay sao?Hắn nghĩ nhiều rồi.Tôi cười lắc đầu, thản nhiên nói: “Anh Song, tôi cho anh một cơ hội, bảo người của anh lập tức đi ngay, không thì anh sẽ hối hận đấy.”“Hối hận? Ha ha ha ha…”Song ngửa cổ cười lớn một cách khoa trương.Đám tay chân đó cũng cười suồng sã theo hắn, đến đám người vây xem xung quanh cũng cười hô hố lên theo.Hiển nhiên đa số khách hàng ở đây đều biết Song.Tôi nên sớm nghĩ ra mới phải, quán bar này nằm ở nơi hẻo lánh, không khí và hoàn cảnh ở đây khá quỷ dị, thường chỉ có khách quen đến là nhiều, hơn nữa khách hàng đến đây đa số đều không bình thường.“Phương Dương, các cậu đi đi.”Trong tiếng cười vang lên không chút kiêng dè, Ôn Hân đột nhiên túm lấy tay tôi từ phía sau, nói khẽ.Tôi ngoảnh lại, hơi khó tin hỏi: “Cậu bảo bọn tôi đi, không lẽ cậu định ở lại đây à?”Ôn Hân cúi đầu: “Đông người thế này, chắc họ không dám làm gì tôi đâu, cùng lắm là tôi uống với họ vài ly thôi.


Nhưng nếu các cậu không đi, khéo khi sẽ bị họ…”Tôi không nhịn được ngắt lời cô ấy: “Cậu là đồ ngốc à? Nghĩ chuyện này đơn giản vậy sao? Dù chỉ đơn thuần là uống vài ly rượu thì một cô gái trong sáng như cậu cũng có thể làm được chuyện ấy à?”.