Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu

Chương 105




Biên tập: Mun

Hiệu đính: Xiaoxin

Đúng như Trình Dã nói, Tạ Uyên bất chấp mời tất cả bác sĩ khoa chỉnh hình đứng đầu cả nước đến mở một cuộc họp để hội chẩn cho anh.

Cừu Lệ không từ chối sự giúp đỡ của Tạ Uyên. Đương nhiên anh cũng không có quyền từ chối vì Tạ Uyên không phải đang giúp anh mà là giúp con gái của ông. Nếu chữa khỏi thì không sao, nếu không khỏi thì có thể ông sẽ thay con rể mới.

Anh tập luyện theo lời dặn của bác sĩ để khôi phục.

Đồng thời anh cũng từ chối sự giúp đỡ của Tống Dụ Hòa. Anh không cần bảo lưu kết quả học tập, anh quyết định thi vào Trường Đại học Bắc Thành.

Tống Dụ Hòa không muốn để anh đi. Những việc Cừu Lệ làm trong lần hành động này rất tốt. Ông ta thấy được tài năng của anh và muốn đào tạo anh thành một cảnh sát viên xuất sắc.

Như chúng ta đã biết thì cảnh sát rất cần đến những nhà tâm lý học tài ba.

Nhưng Cừu Lệ đã quyết định về Bắc Thành – nơi mà có người anh yêu, người mà anh không muốn rời xa dù chỉ một phút một giây nào.

Những giảng viên coi trọng Cừu Lệ ở Đại học Hải Thành đều đang thầm phê bình Tống Dụ Hòa.

Lúc trước Cừu Lệ xin bảo lưu kết quả học tập mọi người đều đồng ý nhưng Tống Dụ Hòa lại không đồng ý, nói là tình trạng tâm lý của anh không ổn định.

Bây giờ thì hay rồi, muốn người ta ở lại nhưng người ta cũng không thèm.

Tống Dụ Hòa có lý mà không thể giải thích, đành thở dài bất lực.

Trong khoảng thời gian này Khương Vũ luôn cùng Cừu Lệ tập vật lý trị liệu. Nếu có thời gian rảnh thì sẽ cùng anh đến thư viện của trường đọc sách để chuẩn bị trong giai đoạn chạy nước rút thi nghiên cứu sinh.

Nhưng Cừu Lệ phát hiện ra gần đây Khương Vũ hay nhìn vào điện thoại.

Cô cứ cầm điện thoại như đang nhắn tin với ai đó rồi ngồi cười ngớ ngẩn.

Mọi dấu hiệu đều cho thấy bạn gái anh có người đàn ông khác.

Anh lo lắng và cảm thấy mình cần biết rõ mọi chuyện. Khi cô đi vệ sinh, anh còn lấy điện thoại của cô xem trộm.

Nhưng anh lật tung Wechat cũng không thấy ai khả nghi, trong đó toàn là tin tức trên mạng.

Vậy cô ấy nhắn tin với ai mà lại cười vui vẻ như thế?

***

Thật ra Khương Vũ đang nói chuyện với Cừu Lệ tương lai.

Sau khi ‘thoát chết’, Cừu Lệ nhắn tin báo bình an cho cô. Lúc này Khương Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy bây giờ… mọi thứ đều trở lại bình thường chứ?”

[Cừu Lệ]: “Bây giờ thì tốt hơn so với lúc trước.”

Khương Vũ: “Vậy anh đang sống như thế nào? Ý tôi là… anh đã sống cuộc sống mình muốn chưa?”

[Cừu Lệ]: “Tốt hơn so với cái chết. Nhưng tôi vẫn đang trong nhà giam, ở tù chung thân.”

“Sao lại thế!”

Khương Vũ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Cừu Lệ đang nghiêm túc làm bài. Ánh nắng xuyên qua khung cửa chiếu lên khiến anh trông rất hiền lành. Anh đang nghiêm túc dịch tiếng Anh.

Tất cả mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.

Khương Vũ rất khó có thể tin được tương lai anh lại ở tù, hơn nữa là tù chung thân.

Cừu Lệ thấy cô nhìn anh thì cũng ngẩng đầu lên nhìn cô. Ánh mắt anh mang theo sự tìm tòi, nghiên cứu và không vừa ý.

“Em đang nói chuyện với ai?”

“Làm gì có ai.”

Khương Vũ để điện thoại lên bàn sau đó lại lén nói chuyện cùng [Cừu Lệ]: “Có phải sai ở đâu đúng không?”

[Cừu Lệ]: “Nếu 300 triệu còn chưa vào tài khoản thì cho thấy nhiệm vụ chưa thành công, hẳn là cô biết điều đó.”

Khương Vũ: “Vậy tôi cố gắng nhiều năm như thế vẫn không thay đổi được kết quả cuối cùng sao?”

[Cừu Lệ]: “Cũng có thay đổi.”

Khương Vũ: “Vậy sao.”

[Cừu Lệ]: “Tiểu Vũ, tôi thật sự rất nhớ em. Nếu có thời gian thì hãy nói chuyện với tôi nhiều hơn.”

Khương Vũ không thể nào tưởng tượng được một người như Cừu Lệ trong tương lai phải ở nhà giam lạnh lẽo, cuộc sống không thấy ánh mặt trời sẽ phải chịu bao nhiêu dằn vặt.

Nghĩ đến đây cô cảm thấy rất khó chịu.

Khương Vũ: “A Lệ, anh phải cố gắng sống tiếp. Em sẽ không để anh ở đó lâu đâu.”

“Bùm”. Đó là tiếng Cừu Lệ đập quyển sách lên bàn. Anh sầm mặt đứng dậy.

Chân anh còn chưa khỏi hoàn toàn nên khi không có nạng anh đi hơi khó khăn.

Khương Vũ đuổi theo đỡ lấy anh: “Anh đi đâu? Em dắt anh đi.”

Cừu Lệ hất tay cô ra: “Vệ sinh.”

Cô đỡ anh vào WC nam, quan tâm hỏi: “Có cần em giúp anh không?”

Cừu Lệ chống tường đi vào WC nhưng đi được vài bước thì quay lại, gương mặt hiện lên sự tức giận: “Khương Vũ! Dù em có múa ba lê giỏi thì cũng không thể ngoại tình.”

Khương Vũ:?

M* nhà anh đang nói gì thế?

***

Cừu Lệ nghi ngờ Khương Vũ có người khác nhưng Khương Vũ lại không thể cãi lại.

Cô nói chuyện với bạn trai ở tương lai, quan tâm anh thì có gọi là ngoại tình không?

Vấn đề này có lẽ chỉ có nhà triết học mới có thể giải thích.

Cô thấy không đúng, dù sao cũng là một người. Những gì cô và anh trải qua, tình cảm của anh, Cừu Lệ tương lai đều biết.

Ai đó nói cho cô biết cô nói chuyện với chồng tương lai của mình là ngoại tình phải không?

Đáp án chắc chắn không.

Nhưng Cừu Lệ là người hay ghen, máu ghen đã nổi lên thì cứ như trẻ con.

Buổi tối hai người đi ăn lẩu ở một quán gần trường. Khi ăn Cừu Lệ cứ thấy Khương Vũ định gắp món nào là anh lại lấy đũa chặn lại, cuối cùng Khương Vũ không nhịn được nữa nói: “Cừu Lệ, anh sao đây!”

Cừu Lệ gắp miếng thịt ba chỉ trong bát cô ra, mặt vẫn lạnh lùng nói: “Người ngoại tình không có tư cách ăn thịt.”

Anh tức giận và nói: “Tôi không mù. Lúc em cùng cái người không biết xấu hổ ‘thọc gậy bánh xe’ kia nói chuyện với nhau đã vô tình lộ ra một chút cảm xúc. Điều đó đã bán đứng em rồi.”

“…”

Có người mắng mình như thế sao?

Khương Vũ biết khả năng quan sát của Cừu Lệ tốt, dù sao anh cũng là người có trình độ đỉnh cao trong lĩnh vực tâm lí học.

Cô cũng hơi tức giận nên đã nói bất chấp mọi thứ: “Đúng vậy! Em nói chuyện cùng chồng tương lai của em đấy, anh vừa lòng chưa?”

Dứt lời, bầu không khí lập tức im lặng.

Khương Vũ có thể thấy rõ ràng vẻ mặt của người ngồi đối diện mình càng ngày càng lạnh lùng: “Em thử lặp lại lần nữa xem.”

Hình như, cô đùa hơi quá rồi.

Cô nói thêm: “Chồng tương lai của em chưa xác định mà, khả năng thắng của anh vẫn rất lớn.”

Cừu Lệ lạnh lùng nói: “Công việc của hắn ta là gì? Hai người quen nhau như thế nào? Là bạn bè bình thường hay có quan hệ mập mờ?”

“Là bạn bè trên mạng, cũng có thể là mập mờ, để em suy nghĩ kĩ lại.” Khương Vũ vừa cười vừa nói: “Anh ta là sát thủ, bây giờ đang ngồi khóc thầm ở đâu đó. Là một người rất cô đơn muốn cùng em tâm sự.”

Cừu Lệ nhận ra Khương Vũ đang đùa mình nên thở phào nhẹ nhõm. Nhưng anh vẫn không cam lòng, đưa tay nhéo má cô: “Khương Vũ, em có năng lực đó sao?”

Cô đẩy tay anh ra, vừa xoa má mình vừa nói với giọng không vui: “Anh đồng hành cùng em mấy năm nay chả nhẽ không biết sức hút của em. Không biết có bao nhiêu bạn nam theo đuổi em đấy.”

“Cho nên?”

“Đúng như anh nói, không thể thích một người cả đời.” Khương Vũ nói lại những lời mà anh nói hôm chia tay: “Kể cả em cùng nguời khác nói chuyện thì anh có tư cách gì để tức giận? Người nói chia tay trước là anh, người thôi miên em cũng là anh, người tháo còng tay chạy trốn cũng là anh, người phản bội em cũng là anh. Chẳng lẽ em cũng không thể thỉnh thoảng đi lang thang, ngắm ‘phong cảnh’?”

Cuối cùng Cừu Lệ cũng hiểu thì ra là con bé này muốn trả thù.

Chính anh là người phải thấy hổ thẹn vì anh nợ cô quá nhiều.

Đừng nói là nhắn tin tâm sự với người đàn ông khác, dù cho cô có dẫn người đó đến trước mặt anh thì anh cũng không có tư cách để ý kiến.

Cừu Lệ hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, kiềm chế cảm xúc nói: “Vậy ‘phong cảnh’ khác đẹp không?”

“Khá đẹp.”

Khương Vũ bĩu môi. Cừu Lệ tương lai trưởng thành, kiên nhẫn hơn nhiều so với Cừu Lệ bây giờ. Anh sẽ là người chủ động tìm cô, cũng không ghen tuông linh tinh. Hơn nữa anh còn chỉ cô cách ở chung với mình ở quá khứ.

Thấy Cừu Lệ cúi đầu ăn cơm không nói gì, cô chọc chọc tay anh hỏi: “Anh giận em à?”

“Ừ.” Anh không hề che giấu cảm xúc của mình: “Rất giận.”

“Giận thế nào?”

“Không biết.”

Cô có ý hỏi tiếp: “Lại chia tay à?”

“Cũng chẳng có gì khác nhau.” Cừu Lệ cúi đầu chọc chọc bát cơm, nói một cách hợp lý: “Chỉ cần không chia tay bổn cung vẫn là hoàng hậu.”

“…”

Khương Vũ bị anh chọc cười: “Anh nói ai là bổn cung?”

“Con của bổn cung là hoàng thượng, bổn cung tương lai sẽ làm hoàng thái hậu.”

“Hahaha thần kinh!”

Cừu Lệ thấy cô cười cũng cười theo, tâm trạng cũng vui lên một chút.

“Không cần tâm sự với người khác.” Anh nghiêm túc nói với cô: “Sau này anh sẽ không để cho em buồn nữa.”

Khương Vũ không thể chống lại sự dịu dàng của anh, đành cất điện thoại rồi nói: “Em không tâm sự với anh ta. Sau này bọn em cũng chỉ như bạn bè bình thường, được chứ?”

Cừu Lệ hài lòng gật đầu, gấp cho cô một bông hoa năm cánh: “Anh không phải là người không biết phải trái.”

“Ừ”

Khương Vũ gắp miếng thịt ba chỉ định ăn thì lại nghe anh nói: “Bổn cung cho rằng có thể xóa Wechat với người kia là tốt nhất.”

“…”

Tối Cừu Lệ đưa cô về khách sạn.

Dọc đường đi anh cứ lải nhải bóng gió, cuối cùng Khương Vũ đành phải lấy điện thoại ra xóa Wechat trước mặt anh: “Ông hoàng dấm chua vừa lòng chưa!”

Cừu Lệ lập tức mỉm cười: “Em đùa anh à? Em xóa Wechat của Trần Vi.”

“…”

“Anh đừng vô cớ gây sự được không, em là người thế nào anh còn không biết sao?” Khương Vũ không nén được sự tức giận nói: “Bên nhau nhiều năm như thế chẳng lẽ một chút niềm tin với em anh cũng không có.”

Cừu Lệ cúi đầu nhìn chân trái của mình.

Mặc dù anh rất cố gắng chịu đựng sự đau đớn để bước đi trông có vẻ bình thường, nhưng vẫn không thể như trước được.

Bây giờ anh không được như người bình thường nên rất sợ mất đi.

Đúng như những gì anh đã nói với Tạ Uyên, anh sẽ trở lại. Dù cho phải thay đổi hoàn toàn anh cũng muốn ích kỉ giữ lấy cô.

Anh cũng không muốn quay về nơi địa ngục không ánh sáng đó.

Khương Vũ và Cừu Lệ ra về trong sự không vui khiến cô cảm thấy hơi hối hận. Đứng trước cửa phòng tắm cô cúi đầu nhắn tin với [Cừu Lệ].

“Hình như tôi đã làm anh tức giận nên sẽ không thường xuyên liên lạc với anh nữa.”

[Cừu Lệ]: “Tôi biết rồi.”

“Dù không hay liên lạc với tôi nhưng xảy ra chuyện gì anh cũng phải báo ngay để tôi chuẩn bị.”

[Cừu Lệ]: “Tôi không thể báo trước với cô được bởi vì những hành động tiếp theo sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của sự việc. Dù cho tôi nói trước với cô nhưng chưa chắc nó sẽ xảy ra trong tương lai, rất có thể sẽ gây ra sai lầm.”

Khương Vũ thở dài: “Gặp được anh coi như tôi xui.”

Nhiệm vụ này quá gian nan.

Nhưng [Cừu Lệ] lại trả lời: “Gặp được Tiểu Vũ là điều may mắn nhất cuộc đời tôi.”

Khương Vũ: “Cảm ơn. Vậy tiếp theo tôi nên dỗ bạn trai tôi thế nào?”

[Cừu Lệ]: “Không cần dỗ.”

“Hả.”

Khi Khương Vũ đang tắm thì bỗng có người gõ cửa.

Cô quấn khăn tắm đi ra, nhìn qua mắt mèo xem là ai.

Nhưng không ngờ là Cừu Lệ.

“Tiểu Vũ.”

“Có chuyện gì sao?”

“Có.” Anh im lặng vài phút rồi nói tiếp: “Bạn trai quay lại nhận lỗi.”

“…”

Khương Vũ mở cửa ra, anh đi vào nhưng không ngờ cô chỉ quấn một cái khăn tắm.

Những sợi tóc đen nhánh ướt sũng đang nhỏ nước xuống làn da trắng nõn của cô. Mặt cô đỏ lên vì ngại ngùng, mất tự nhiên nhìn anh.

“Chẳng phải anh đến nhận lỗi sao?”

“Ừ.” Đầu óc Cừu Lệ bỗng trở nên chậm chạp.

“Vậy anh nói đi.”

Cừu Lệ vào phòng đóng cửa lại.

Khương Vũ chú ý tới đôi mắt đang không ngừng dậy sóng của anh.

“Anh…”

Đôi tay thon dài của anh thuần thục tháo khăn tắm xuống sau đó bế cô lên giường.

“Tạm thời giữ lại, sáng mai nhận lỗi sau.”

“…”