Boss, Vợ Ngài Lại Chạy Rồi

Chương 76: Hoàn toàn chọc giận




Giang Văn Thăng nhìn thấy Chiến Đình Kiêu vẫn là có chút sợ sệt.

Không chỉ sợ thân phận Chiến Đình Kiêu mà còn sợ thủ đoạn của anh.

Giang Văn Thăng trong lòng hoảng sợ, anh biết, anh không thể đắc tội được với Chiến Đình Kiêu. Cho dù hiện tại Lục Diệp còn ở cạnh, Giang Văn Thăng cũng không muốn để mình quá mất mặt.

“Còn không mau cút đi?!”

Chiến Đình Kiêu trong mắt tựa hồ có một ngọn lửa cực hạn.

Giang Văn Thăng cảm giác được, nếu anh tiếp tục xuất hiện ở trước mặt Chiến Đình Kiêu, Chiến Đình Kiêu muốn giết mình còn được.

Anh không cam lòng mà nhìn thoáng qua Lục Diệp, lập tức rời đi.

Giang Văn Thăng vừa đi, tất cả sực lực trên người Lục Diệp phảng phất đều bị rút cạn, cả người đều xụi lơ.

“Không có việc gì chứ?” đôi mắt Chiến Đình Kiêu, thanh âm, lập tức liền nhu xuống. Nhìn đến Diệp Tử như vậy, anh thật sự đau lòng lại tự trách, “Anh tới có phải quá muộn hay không?”

“Không muộn! Chiến Đình Kiêu, cảm ơn anh……”

Lục Diệp tự đáy lòng mà cảm kích.

Cô tin rằng, nếu vừa nãy không phải Chiến Đình Kiêu đột nhiên xuất hiện, nói không chừng hôm nay cô sẽ bị Giang Văn Thăng đạp cho hư.

Cho nên Chiến Đình Kiêu, xuất hiện đến vừa vặn tốt.

“Đi về trước đi.”

Chiến Đình Kiêu biết Diệp Tử đã không có sức đứng lên, đơn giản bế cô lên.

Sau khi trở về, Bánh bao nhỏ liền vẫn luôn túc trực bên người Diệp Tử. Lục Diệp dựa vào trên giường, hữu khí vô lực mà nói: “Bánh bao nhỏ, có phải con nhìn ra cô rất vô dụng?”

Cô vốn vẫn luôn cảm thấy mình có thể dạy dỗ cặn bã làm người.

Giờ ngược lại còn bị cặn bã giáo huấn.

Bánh bao nhỏ nhìn khuôn mặt phiền muộn Lục Diệp, lập tức như trống bỏi mà lắc đầu.

Không phải đâu, mama giỏi nhất!

“Diệp Tử…… Rất tuyệt……”

Bánh bao nhỏ mở to đôi mắt lấp lánh nhìn Lục Diệp, đôi con ngươi đen nhánh như lộ ra một khối kiên định rực rỡ lấp lánh.

Lục Diệp bất đắc dĩ cười cười, dỗi nói: “Hừ, con còn biết dỗ cô nữa!”

Hơ hơ, cô lại bị đứa nhỏ dỗ dành!

Còn Bánh bao nhỏ lại đẩy đẩy Lục Diệp, lắc đầu, vô tội nói: “Hựu Hựu không có.”

Lục Diệp không nói lời nào, Bánh bao nhỏ cũng cho rằng Lục Diệp không tin, khuôn mặt nhỏ tức khắc nhíu lại, ủy khuất, “Diệp Tử, không tin con……”

Nhìn thấy Bánh bao nhỏ bị tổn thương, Lục Diệp trong lòng liền mềm dịu lại. Cô ôm Bánh bao nhỏ vào lòng, ôn nhu an ủi, “Không có không có, Bánh bao nhỏ, cô không có không tin con!”

“Thật sự?”

Lục Diệp dùng sức gật gật đầu.

Không thể không nói, Bánh bao nhỏ luôn xuất hiện vào những lúc tâm tình cô không tốt, đồng thời lại có thể làm cô nhanh chóng hồi phục lại cái cảm xúc tồi tệ của mình.

Chính là trong trận hỏa hoạn trước đây và còn có mấy lần những ngày gần đây.

Lục Diệp không thể không cảm thấy, Bánh bao nhỏ giống như món quà tốt nhất mà ông trời tặng cho cô.

“Bánh bao nhỏ, con buồn ngủ sao?”

Bánh bao nhỏ gật gật đầu, lại ngủ rồi.

Cùng lúc đó, trong thư phòng.

Mặc dù sự tình đã qua đi một đoạn thời gian, nhưng Chiến Đình Kiêu vẫn không thể nén lửa giận trong lòng mình.

Kỳ thật lúc Lục Diệp đi tìm Giang Văn Thăng, anh cũng đã bắt đầu có hành động. Mấy ngày nay anh cũng đã nắm bắt được Giang Văn Thăng ở tập đoàn Thịnh Diệp trước đây cùng Lục Lăng Tuyết vài lần thu mua cổ phần với giá cao không hợp pháp, chuyện này một khi bị tố giác ra, Giang Văn Thăng cùng Lục Lăng Tuyết hai người đều sẽ xong đời.

Chỉ là Chiến Đình Kiêu vốn chỉ tra được tin tức, lại không tra được chứng cứ.

Nhưng hiện tại mặc kệ có hay không chứng cứ, Chiến Đình Kiêu đều quyết không dễ dàng buông tha Giang Văn Thăng!

May mà anh hôm nay cùng đi qua, nếu không thì…… hậu quả anh cũng không biết tưởng tượng ra như thế nào!

Mà hiện tại, Chiến Đình Kiêu thật sự ngồi không yên.

Anh lập tức gọi điện thoại cho Chiến Vân Kỳ, kỳ hạn Chiến Vân Kỳ trong vòng mười phút phải tới liền.

Chiến Vân Kỳ nghe điện thoại, vội vội vàng vàng tới biệt thự Vân Lâm.

Tới trước mặt Chiến Đình Kiêu rồi, Chiến Vân Kỳ vẫn còn có chút chưa hòa hoãn lại. Anh mới từ trong chăn chui ra, trên người còn mặc áo ngủ kia kìa, còn bộ mặt lười biếng vẫn đang trong tư thế sẵn sàng đón quân địch.

“Tìm cháu có việc gì?”

“Ngày mai cháu đi một chuyến tới tập đoàn Thịnh Diệp.”

“Ngày mai?” Chiến Vân Kỳ kinh ngạc……

SỰ tình ngày mai, chú hai anh sao lại lo lắng vô cùng, giống như muốn lập tức xử lý xong liền vậy?

Sự tình ngày mai kia, ngày mai hoàn toàn có thể giải quyết xong sao!

“Như thế nào, có ý kiến gì sao?”

“Không có không có……” Chiến Vân Kỳ sờ sờ cái mũi, anh nào dám à……

Xong rồi xong rồi, anh hiện giờ đứng ở trước mặt chú nhỏ nhà mềnh có chút cong cmn cái khí chất men-lì của đàn ông. Loại bộ dáng vâng vâng dạ dạ đứng ở một bên này giống như là công công trong phim truyền hình vậy.

Chiến Vân Kỳ tức khắc bị sức tưởng tượng chính mình thuyết phục, hơn nữa đồng thời, Chiến Đình Kiêu cũng đã ném xuống một phần văn kiện.

Chiến Vân Kỳ tự nhiên nhặt lên, mở ra xem……

Vừa nhìn đến, biểu tình trên mặt anh liền thay đổi thất thường.

“Cháu hẳn là biết nên làm như thế nào chứ?”

Chiến Vân Kỳ âm hiểm mà cười: “Hắc hắc, này không phải bản cũ Chiến gia chúng ta sao……”

Không, anh còn phải thêm chút kịch bản mới của chính mình!

Bất quá nhìn thấy phần văn kiện này, lại nghĩ đến Chiến Đình Kiêu đột nhiên muộn như thế còn kêu mình đến, Chiến Vân Kỳ không khỏi hoang mang.

Đồng thời, cũng bát quái.

“Chú hai, có phải tên Giang Văn Thăng lại chọc tới chú không?”

Chiến Đình Kiêu nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Trước đó vài lần, anh cũng đã rất muốn tìm cơ hội giáo huấn Giang Văn Thăng. Chỉ bởi vì Giang Văn Thăng cùng Diệp Tử quan hệ hai người…… anh sợ ngộ nhỡ anh động thủ, Diệp Tử sẽ không vui.

Nhưng chuyện tới hiện giờ, Chiến Đình Kiêu đã không thể nhịn được nữa!

“Rốt cuộc là chọc như thế nào?” Chiến Vân Kỳ thật sự tò mò, “Chú hai, chú nói một chút xem xem!”

“Mau về đi.”

Chiến Vân Kỳ nhịn không được bắt đầu làm nũng lên, “Chú hai, chú nói ra xem sao, nói ra để cháu cũng tức giận theo, như vậy ngày mai mới có thể càng ra sức mà làm việc giúp chú nữa a!”

Chiến Đình Kiêu rốt cuộc không kiên nhẫn mà trách mắng: “Cút!”

Chiến Vân Kỳ vừa mới xám xịt mà “cút” ra ngoài.

Được à! Chú nhỏ không chịu nói, kia anh liền đi hỏi Lục Diệp là được.

Chỉ là, hiện tại quá muộn, sau này có cơ hội lại hỏi sau vậy!

Hôm sau, Chiến Vân Kỳ sáng sớm liền đến Thịnh Diệp. Trước đó anh đánh Giang Văn Thăng một trận, hiện giờ vết thương trên mặt Giang Văn Thăng hẳn là đã tốt hơn rất nhiều à……

Chiến Vân Kỳ vừa mới đi tới cửa, đã bị lễ tân không thức thời ngăn lại, “Tiên sinh, anh không được vào!”

Từ sau vụ lần trước Chiến Vân Kỳ tới đây gây sự, anh đã bị Thịnh Diệp cho vào danh sách đen.

Lễ tân nhận ra anh, cũng đã được Giang Văn Thăng dặn dò qua —— Nếu Chiến Vân Kỳ tới, tuyệt đối tuyệt đối không cho anh ta vào!

Có thể tưởng tượng được rằng Giang Văn Thăng rất sợ Chiến Vân Kỳ.

Chiến Vân Kỳ người này vốn không làm theo kịch bản, ở trước mặt Giang Văn Thăng, anh cái hạng lưu manh đường phố nào đánh nhau đều cũng làm được. Đặc biệt thân phận của anh lại là tiểu thái tử trưởng tôn Tinh Diệu Chiến gia, Giang Văn Thăng nào dám động đến anh dù chỉ một chút?

Cho nên Chiến Vân Kỳ người này tới, Giang Văn Thăng liền chú định có hại.

Vì thế loại từ chối người từ ngoài ngàn dặm này liền rơi xuống quầy lễ tân.

Nhưng lễ tân sao có thể ngăn được Chiến Vân Kỳ chứ!

Chiến Vân Kỳ căn bản không để mắt người lễ tân kia, câu “Anh không được vào” với anh mà nói, vào tai trái ra tai phải như nước đổ lá môn vậy.

Còn nói cái rắm á?!

Nhưng Chiến Vân Kỳ không nghĩ tới chính là lễ tân lại đuổi theo.

“Tiên sinh, ngài nếu đi vào, chúng tôi đành gọi bảo vệ!”

Lễ tân bất đắc dĩ chỉ có thể căng da đầu làm bộ bản thân mình không nhận ra Chiến Vân Kỳ……

Chiến Vân Kỳ cười cười, nói: “Cô có bản lĩnh thì đi kêu đi, hay kêu cảnh sát cũng được. Tin tôi đi, kêu cảnh sát rồi sau này các người sẽ rất cảm kích tôi à.”

Nói xong còn vứt lại ánh nhìn mị nhãn.