Boss, Vợ Ngài Lại Chạy Rồi

Chương 91: Giận dỗi




Lạc An tuy rằng trong miệng đáp ứng, nhưng trên thực tế, anh thực chất không có một chút ý tứ nào muốn đi cả.

Hai người kia đối với Lạc An mà nói, bọn họ cút càng xa càng tốt.

Nhưng Nhan Hải Nhi lại đem Lạc An nói tin thực, cô tự đáy lòng cao hứng nói: "Thật sự? Em đây liền theo chân bọn họ kí hợp đồng gia hạn. Lạc An, chúng ta đến lúc đó gặp ở công ty mới!"

"Tốt.”

Mặt khác một bên, đêm khuya.

Lục Diệp cả đêm đều không có ngủ, cô giống như chỉ cần đặt tay che mắt lại, liền hiện lên hình ảnh tất cả đều là cảnh "một nhà ba người" kia của Chiến Đình Kiêu.

Hừ, Bánh bao nhỏ cũng là con anh ta a! Như thế nào sẽ không thấy anh ta đối Bánh bao nhỏ quan tâm như vậy?

Lục Diệp ôm Bánh bao nhỏ, không khỏi thay Bánh bao nhỏ mà nổi giận.

Chiến Đình Kiêu rất khuya mới trở về, Chiến gia biệt thự vốn đã vắng vẻ, hiện tại lại là đêm khuya. Bởi vậy mặc dù anh cố gắng đè nén tiếng mình mở cánh cửa, nhưng vẫn đang vẫn là tạo ra động tĩnh không nhỏ.

Nghe được Chiến Đình Kiêu đã trở lại, Lục Diệp liền lập tức nhắm mắt giả bộ ngủ.

Cũng không lâu lắm, cô chợt nghe đến Chiến Đình Kiêu đi tới bên cạnh mình.

Anh tựa hồ ở bên giường nhìn mình một hồi, sau đó liền rời đi.

Lục Diệp không khỏi trong lòng bắt đầu lại suy diễn.

Làm cái gì thôi! Nơi này anh ta đã có Bánh bao nhỏ rồi, bên ngoài lại cùng Quý Á Huyên trộm muốn tạo một cái, lúc sau cư nhiên còn cùng cô kết hôn, là muốn cho cô làm người kế tiếp sao?

Hừ! Trước đó anh ta đối với mình thật là tốt, khẳng định hết thảy đều là giả!

Lục Diệp càng nghĩ càng tức giận, nhưng cô lại cảm thấy được, Chiến Đình Kiêu quả thật giúp mình nhiều. Dù sao cô hiện tại công ty cũng trở về tay cô, di sản đã ở "trên đường", nhưng nhất định là chạy không được. Nếu như không có Chiến Đình Kiêu, cô một người nhất định là làm không được đi......

Nói như vậy, cô không thiệt a.

Hôm sau, phòng khách.

Lục Diệp còn chưa tỉnh ngủ, liền mơ mơ màng màng xuống lầu. Trong khoảng thời gian này bởi vì bản thân quá rảnh rỗi, cô cả người đều có chút lười nhác.

Hơn nữa mấy ngày hôm trước Chiến Đình Kiêu cũng không ở, Lục Diệp liền thường xuyên mặc áo ngủ, còn chưa tỉnh ngủ cũng đã ở trong phòng đi loạn rồi.

Lúc này Lục Diệp một bên xuống thang lầu, một bên lười biếng duỗi lưng.

Cô nếu bình thường thời điểm như vậy còn chưa tính, nhưng là hôm nay...... Khụ khụ, cô mặc áo ngủ tơ lụa.

Cô lại duỗi một lần nữa, xong, rất nhanh liền ý thức được không thích hợp. Phòng khách dưới lầu, trên bàn cơm trình bày chỉnh tề, Chiến Đình Kiêu đang ở đó không nhanh không chậm dùng bữa sáng.

Lục Diệp lập tức ý thức được động tác của mình cực kỳ "chướng tai gai mắt", đang muốn ngượng ngùng nói xin lỗi, nhưng rất nhanh, cô cũng nhớ tới chuyện ngày hôm qua đến.

Hừ! Chiến Đình Kiêu tên tra nam này, cô không cần cùng anh ta xin lỗi!

Lục Diệp muốn quay đầu lại, nhưng lại cảm thấy được quay đầu lại giống như có vẻ cố ý chút. Vì thế cô cố ý bước đi đến trước mặt Chiến Đình Kiêu, không nghĩ tới vừa mới vào phòng bếp, lại phát hiện điểm tâm của cô đã muốn chuẩn bị tốt. Lục Diệp liền bưng đến bàn ăn, ngồi ở Chiến Đình Kiêu đối diện.

Cô xem giống như không có gì vấn đề, nhưng Chiến Đình Kiêu tổng cảm thấy được có chút không đúng lắm.

"Làm sao vậy sao?" Chiến Đình Kiêu có ý vài phần quan tâm: “Điểm tâm không thể ăn hay là thế nào?"

Lục Diệp hung hăng cắn xé một ngụm bánh mì nướng, nhưng trên mặt lại tươi cười: “Không có a, tôi cảm thấy được đặc biệt đặc biệt ăn ngon.”

Làm ơn, cô chính là ảnh hậu, chỉ cần cô nghĩ muốn diễn, trên thế giới hẳn là không có người khác có thể nhìn ra được cô đang diễn trò đi?

Lục Diệp vẫn đều là đối với diễn xuất của mình cực kỳ tự tin, nhưng Chiến Đình Kiêu vẫn cứ cảm thấy có chuyện gì đó được cô che giấu đi.

"Có cái vấn đề gì, em có thể trực tiếp nói cho tôi biết.”

"Thật sự cái gì cũng không có.”

Chiến Đình Kiêu cũng không lại truy hỏi, nhưng mà rất nhanh, tầm mắt của anh liền dừng ở trên người Lục Diệp. Cô mặc một bộ áo ngủ tơ tằm, áo ngủ mỏng manh cơ hồ hiện ra dáng người cùng đường cong lả lướt của cô.

Mặc dù phía trước đã muốn tận lực dời đi lực chú ý, nhưng Lục Diệp cứ như vậy ngồi ở đối diện mình, Chiến Đình Kiêu vẫn nhịn không được có chút co quắp.

Anh bỗng nhiên có suy nghĩ muốn đem đẩy ngã Lục Diệp ăn luôn.

Lục Diệp rất nhanh cũng cảm giác được tầm mắt của Chiến Đình Kiêu, cô cúi đầu liền thấy, thì mới phát hiện mình thế nhưng mặc áo ngủ.

Ôi mẹ ơi! Cô trước đó căn bản là không có chú ý tới!

Lục Diệp sắc mặt một chút liền đỏ lên, vội vàng che ngực, oán hận trừng mắt nhìn Chiến Đình Kiêu một cái: “Lưu manh!"

Rồi sau đó liền lên lầu thay quần áo đi.

Chiến Đình Kiêu bất đắc dĩ cười cười.

Làm sao bây giờ, anh hiện tại càng ngày càng có điểm chờ không vội.

Chờ Lục Diệp xuống dưới lần nữa, cô cũng đã muốn đổi tốt quần áo. Chiến Đình Kiêu như cũ vẻ mặt thanh thản ngồi ở trong phòng khách, ngồi đọc báo chí.

Mấy ngày hôm trước Chiến Đình Kiêu không ở, Lục Diệp cơ hồ đều là ở phòng khách công tác, cô có một chút tư liệu đặt ở trên bàn trà trước sô pha. Vốn trải qua chuyện ngày hôm qua, Lục Diệp đã muốn tính toán phải nghiêm túc làm công tác.

Nhưng hiện giờ Chiến Đình Kiêu ngồi ở đàng kia, Lục Diệp nhưng bây giờ không nghĩ đi qua đi.

Chiến Đình Kiêu lại một lần cảm giác được Lục Diệp không thích hợp, liền cau mày hỏi: "Làm sao vậy?"

"Anh ngày hôm nay không ra ngoài sao?"

"Không ra.” Chiến Đình Kiêu bỗng nhiên đứng dậy, đem Lục Diệp ấn ngồi trên ghế sa lon: “Tôi nghĩ bồi cùng em cùng Hữu Hữu.”

Hừ, bây giờ còn mà nói lời dối trá à!

Hiện tại Chiến Đình Kiêu càng là đối cô tốt, cô lại càng là chán ghét anh ta!

"Tôi cùng Bánh bao nhỏ căn bản là không cần anh bồi!" Lục Diệp khẩu khí có chút không tốt, sắc mặt cũng không quá tốt xem: “Chiến Đình Kiêu, giống như anh vậy, Tinh Diệu Đại lão bản, anh chẳng lẽ không phải nên là đi bồi càng người càng cần bồi sao?"

Liền tỷ như Quý Á Huyên như vậy.

Lục Diệp thật sự tức giận đến không nhẹ, cứ việc cô căn bản là không biết, tại sao mình lại bởi vì việc làm của Chiến Đình Kiêu mà cảm thấy không vui.

Cô tuy rằng thở phì phì, nhưng Chiến Đình Kiêu lại tâm tình không tồi.

Hơn nữa giống như cô càng là tức giận, Chiến Đình Kiêu lại càng là cao hứng.

Anh đương nhiên cao hứng a, Lục Diệp tức giận nói, không phải là chứng minh cô để ý anh?

Anh từ trên ghế sa lon đứng dậy, không nhanh không chậm nói: "Tốt, vậy tôi đây ra ngoài bồi người khác nga.”

"Anh đi đi!" Lục Diệp cắn răng một cái, hung hăng nói.

Chiến Đình Kiêu quả thực một bộ dạng phải xuất môn, anh đi tới cửa, Lục Diệp cũng có chút hối hận. Nhưng lời nói cô đã muốn nói ra, cũng chỉ có thể cứng miệng như vậy, cô cũng quay lưng lại, không nhìn thấy Chiến Đình Kiêu đã muốn xuất môn.

Anh thường xuyên xuất môn, chẳng lẽ cô sẽ không thể sao!?

Hiện tại Lục Diệp đã muốn tái xuất, cô đương nhiên cũng muốn hảo hảo lợi dụng tài nguyên mà mình có. Đúng, cô nhất định phải tái tái xuất, sau đó làm quay về làm ảnh hâu của cô!

Hừ, quả nhiên nam nhân đều là dựa vào không được, đáng tin nhất chỉ có sự nghiệp.

Chiến Đình Kiêu sau khi rời khỏi đây, Lục Diệp lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Bạch -- cô muốn cho Tiểu Bạch cho mình an bài một vài thông cáo.

Bạch Dã Đồng trong tay gần nhất vừa lúc có một thông cáo, hôm nay vừa nhận được.

"Hôm nay em cũng không thể lại leo cây nga.” Bạch Dã Đồng bất đắc dĩ nói: “Bất quá hôm nay vừa mới phát tới thông cáo này, yêu cầu vô cùng cao. Sớm tìm được, còn mới mẻ nóng hổi đâu.”

Lục Diệp gật đầu, kiên quyết nói: "Em nhận!"

Cô trừ bỏ nhận tiếp, còn có thể thế nào?

"Đúng rồi, em hẳn là không biết đi......”

"Sao?"

"Giang Văn Thăng cùng Lục Lăng Tuyết rời đi Thịnh Diệp, bọn họ cùng nhau mở một nhà công ty mới, kêu Thái Ninh.”

"Phốc, ha ha ha ha ha!" Lục Diệp thiếu chút nữa bị tên công ty mới của bọn họ cười ra tiếng heo kêu: “Thái Ninh? Bọn họ là nghĩ muốn bình bình yên yên thưởng thức sự yên lặng một chút sao?"

Đặt loại tên này, xem ra bọn họ bị tàn phá vô cùng lợi hại.

Lục Diệp không biết chính là, Lục Lăng Tuyết tức giận đến mỗi ngày buổi tối đều phải nguyền rủa một lần Lục Diệp. Mà Giang Văn Thăng...... Bị Chiến Vân Kì hai lần ấu đả cực kỳ nặng, hắn đã có điểm như chim sợ cành cong.