Bụi Gai Hoa Viên (Vườn Gai)

Chương 51: Suy nghĩ trong đầu




Đi về phía trước chưa được hai bước, lại một chiếc xe tuần tra của cảnh sát đi cùng một hướng trên con đường không tính là rộng rãi.

Thật sự bên kia xảy ra tai nạn giao thông? Tôi dừng bước, bắt đầu căng thẳng.

Sẽ không phải như vậy chứ, tôi tự nhủ, cũng không phải là diễn trò.

Nhưng vui buồn hợp tan không phải là để diễn cho người khác xem, chẳng phải chính chúng tôi cũng ở trong kịch bản hay sao.

Tôi quay người, đi tới gần đó, nheo mắt lại, cố hết sức nhìn qua màn mưa liên miên kia xem đầu phố kia có chuyện gì khác thường hay không.

Bất kể như thế nào, chỉ cần xác định anh không sao rồi đi cũng không muộn.

Không thấy rõ gì cả. Nước mưa không ngừng đập vào khiến tôi chỉ có thể nhìn xa hơn 10m.

Mưa bụi lành lạnh bay qua lông mi tôi, lại trở ngại tầm mắt, tôi có chút nôn nóng.

Nếu hiện tại chính là hình ảnh Nhiếp Duy Dương máu chảy đầm đìa lạnh băng nằm trên mặt đất ẩm ướt kia...

Trời ơi, không dám tưởng tượng nữa.

Suy đoán lung tung không giúp ích gì lại càng khiến người ta bối rối hơn, nhưng khó có thể dừng lại được.

Tôi bước nhanh hơn, thậm chí là chạy chậm.

Phía đối diện có người đi tới, khi đi thoáng qua tôi nghe được bọn họ nói chuyện với nhau, là tiếng Pháp, tôi chỉ nghe hiểu hai từ đơn, "Phương Đông", "máu tươi".

Sự tưởng tượng vừa mới được tôi phá vỡ lại liều mạng chui ra, trong nháy mắt sợ hãi lướt qua thân thể, mang tới cảm giác giống như ma túy. Bụng thắt đau đớn vì lo lắng, tôi cảm thấy được đầu ngón tay lạnh đi, đầu óc trong nháy mắt như bị đình trệ, chờ đến khi tôi kịp phản ứng, tôi đã bắt đầu liều mạng chạy tới.

Đã có thể nhìn thấy đầu phố phía trước có náo động khác thường, xe cứu thương và xe tuần tra của cảnh sát đã dừng ở bên cạnh, nơi này cách không xa nhà trọ của Nhiếp Duy Dương.

Cực kỳ giống với suy đoán của tôi. Tôi liều mạng đè nén xúc động muốn hét to, chạy lại bên đó.

Chen qua đến bên người một cảnh sát mặc đồng phục, nhìn thấy người bị thương được đưa lên cáng, đó là một người phụ nữ to con tầm tám chín mươi cân, màu tóc rám nắng.

Không phải anh.

Tôi thở phào một cái, buông lỏng thân thể căng cứng, bước chân có chút trống rỗng bước đi hai bước. Trái tim căng thẳng vẫn chưa bình phục được, vẫn đang đập dồn dập.

Tôi khom người, hai tay chống đầu gối, thở dốc, không phải anh, thật tốt quá, thật tốt quá.

Mẹ nó, sao tôi còn lo lắng cho cái tên khốn kiếp kia như thế chứ?

Đột nhiên có người bên cạnh chạy vội qua, đụng phải tôi ngã xuống, chắc là trông thấy tai nạn? Tôi vô thức giương mắt nhìn sang, đột nhiên người nọ cũng ngừng bước chân nhìn tôi, tôi trợn tròn mắt, là Nhiếp Duy Dương!

"Tô Tô!" Anh nhanh chóng vượt qua, chau mày, đôi mắt đen không che hết hoảng sợ, hay tai nhanh chóng lướt qua từ đầu đến chân tôi, giọng nói khẽ run: "Em không sao chứ? Có phải đụng vào em không? Có cảm thấy đau ở đâu không? Có cảm thấy choáng váng đầu hay buồn nôn không?"

Tôi rất muốn nói, bả vai bị anh bóp và đôi môi bị hôn qua rất đau, đầu có chút choáng váng buồn nôn, bởi vì tôi chưa ăn gì đã liều mạng chạy qua đây rồi.

Nhưng nhìn anh bởi vì chạy vội mà mái tóc đen mất trật tự, anh còn chưa dừng việc thở dốc, vì căng thẳng mà đôi môi khẽ run. Mắt anh nhìn tôi chăm chú đầy lo lắng — trong nháy mắt lòng tôi như có cái gì ấm áp và vị chua che mất. Tôi nhìn anh, khẽ nói: "Không phải em, em mới vừa đi qua, em còn tưởng là anh..."

Hơi thở dồn dập của anh dừng lại, mắt đen nhìn chằm chằm vào tôi, sau đó anh nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài, kéo tôi vào trong lồng ngực anh, chậm rãi ôm chặt, cằm chống trên đỉnh đầu tôi, khàn khàn nói: "Anh chạy đến một phố khác tìm em, nghe thấy người bên cạnh nói bên này có tai nạn giao thông, anh cho rằng — anh gần như — may mắn..."

Anh căng thẳng như vậy, mặt tôi kề sát ngực anh, nghe được vô cùng rõ ràng tiếng tim đập vừa nhanh vừa mạn truyền tới từ trong ngực anh, mang theo chấn động mơ hồ, một cơn sóng lan ra quanh tôi.

Trong lúc đó vô cùng hiểu được tiếng tim đập của anh là có ý gì.

Cảm giác khác thường lan tràn trong ngực, có ý nghĩ gì đó thoáng qua trong đầu tôi, tôi hơi nhíu lông mày, có chỗ nào không đúng? Có chỗ nào sai rồi? Là cái gì? Dường như là rất quan trọng.

Nhưng quá nhanh, tôi không bắt được.

Cái ôm rất lâu, lâu đến mức tôi không thể không đẩy đẩy anh, muốn nhắc nhở anh nên dừng lại nhưng chạm phải một vùng ướt lạnh. Lúc đó tôi mới phát hiện, rõ ràng anh chỉ mặc chiếc áo lông hơi mỏng đã chạy ra khỏi nhà, hiện tại đã bị nước mưa làm cho ướt đẫm.

"Anh điên rồi." Tôi khẽ nói: "Nhiệt độ đã dưới 0 độ rồi, anh không mặc áo khoác ngoài đã chạy ra?"

"Ừm..." Giọng nói của anh nghe không tập trung, hiển nhiên là người vẫn chưa bình tĩnh lại được, anh nói: "Áo khoác ngoài, ừ, anh mặc, hình như là rơi ở đâu rồi."

Lòng tôi như bị đánh mạnh một cái, trước mắt dường như hiện lên hình ảnh anh lo lắng chạy đi, đến áo bị mất cũng không biết. Tôi không tưởng tượng ra được một Nhiếp Duy Dương ngay cả tư thái đi đường cũng rất tao nhã lại chạy như điên là cái dạng gì, nhưng hình ảnh áo rơi xuống lại hiện lên trong đầu tôi như thật khiến tâm trạng tôi như bị nước ấm tràn qua, vừa chua xót vừa căng lên. Cảm giác này thậm chí muốn vọt ra khỏi ánh mắt.

Tôi cắn răng, khốn kiếp, khốn kiếp! Tôi đã quyết tâm phải rời khỏi anh rồi mà! Vì vậy nghiêng người đẩy anh.

Tay Nhiếp Duy Dương buông lỏng một chút, tôi nghe như anh đang cười khổ, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói tự giễu: "Chờ thêm chút nữa, bây giờ chân anh đang mềm nhũn, không đi đường được."

Trái tim co lại, cảm giác khác thường lại xuất hiện, ý nghĩ mơ hồ kia hiện lên trong đầu. Tôi không để ý đến nội tâm đang rung động, tập trung suy nghĩ bắt lấy ý nghĩ kia trong đầu, vẫn bị thất bại.

Tôi thở dài: "Không được, nhất định anh phải về. Bộ dạng này của anh sẽ bị cảm mất." Trên thực tế, thân thể của anh đã phát run, đoán chừng tầng quần áo ướt sũng kia còn lạnh hơn là không mặc gì.

Anh im lặng, hỏi: "Còn em?"

Anh đã không sao, đương nhiên tôi vẫn muốn đến sân bay rồi.

Nghĩ đến đây, ý nghĩ mơ hồ kia lại nhảy ra trong đầu, rốt cuộc là cái gì? Tôi lo lắng lắc đầu, quyết định vẫn là chú ý sức khỏe, dù sao giọng nói của anh bắt đầu khàn khàn.

Anh không thấy tôi nói, buông tay ra lùi một bước nhìn mặt tôi, quả nhiên dưới chân lảo đảo một cái.

Tôi vội vàng đỡ anh, nói: "Em đỡ anh về trước đã."

Lại nghĩ tới hỏi: "Bình Bình đâu?"

"Không biết." Anh hoàn toàn không quan tâm nói: "Em chạy đi anh liền bảo cô ta biến, anh không thích người xa lạ ở trong phòng anh."

Tôi bất đắc dĩ bật cười, trời tối như thế này bảo người ta đi đâu? Aiz, thôi, Bình Bình giỏi hơn tôi nhiều, người bản địa lại quen thuộc, sẽ không sao đâu. Hi vọng lần sau có thể gặp lại cô ấy thì phải nói xin lỗi mới được.

SHARE.