Bước Ngoặt Hoàng Kim

Chương 17: 17: Mất Kiềm Chế





Doãn Ân Hi mang nồi canh lớn và điểm tâm nước ngọt như mọi khi đem đến công trường theo sự căn dặn của Thượng Thần Hi.
Anh ta đến công trình từ một người mới hay bị bắt nạt, bị sai bảo cuối cùng vì những bát canh ngon và sự ăn nói khéo léo đã kết giao rất nhiều người trong nhóm.
Ở công trường khói bụi và thô sơ, được ăn bát canh rong biển nóng hổi của Doãn Ân Hi ai nấy đều phấn khích, không phải cố nuốt những hộp cơm khô khan hoặc đi đoạn đường dài tìm chỗ ăn uống vừa miệng.
Tại đây khung cảnh những gã đàn ông thô lỗ cộc cằn lạc vào một thân ảnh nhỏ nhắn đáng yêu như ánh mắt trời khiến tâm tình ai nấy cũng thập phần dễ chịu.

Nhiều người không nhịn được trêu ghẹo cô, cứ luôn miệng gọi ‘em dâu’.
Thượng Thần Hi ban đầu cũng thấy ngại ngùng riết rồi cũng quen dần, đôi khi thấy Ân Hi xấu hổ còn nhìn cô không nhịn được cười.
“Anh Thần Hi, anh bảo với họ đừng trêu tôi nữa.

Tôi giận sẽ không thèm mang canh đến.”
Thượng Thần Hi uống bát canh chỉ khe khẽ nhướng mày.

Làm như rất bình thường: “Cô không thích ghẹo chọc làm vợ của tôi vậy tôi đi nói rõ với họ, để họ ghép cô với thằng râu ria bên kia mới chịu hay sao? Thật là.”
“Anh...!Anh quá mặt dày.”
“Cô chửi bới mà cũng dễ thương như vậy thật khen cha mẹ khéo sanh một cô gái như cô đó.”Doãn Ân Hi cúi mặt thu dọn chỗ chén bát lại.

Thượng Thần Hi thấy cô mất hứng cũng thôi dây dưa.

Anh lại lỡ lời, nhắc đến chuyện cô ấy mồ côi cha mẹ.
Cố Thừa Luân hôm nay cũng đến khảo sát hiện trường.

Đi một vòng thì quay lại chỗ mọi người nghỉ ngơi đang ăn canh.

Anh nhìn Ân Hi mỉm cười chào, đón lấy bát canh mà cô đã sớm để dành riêng cho anh.
“Cảm ơn.

Một lúc nữa tiện đường tôi đưa cô về.”
“Hay là ghé nhà mới của anh đi.

Tôi cũng có để dành canh và điểm tâm cho bác gái đó.”
“Cô thật có lòng quá.”
“Phải rồi, chiều nay các anh phải nhanh chóng kí tên vào giấy đăng kí, thảo luận thêm những điều khoản, tôi sẽ mang đến cho luật sư Lôi.”
Hai người đàn ông nhìn nhau sau đó cùng gật đầu.
Cố Thừa Luân đưa cho Thượng Thần Hi danh sách thiết bị cần nhập và chi phiếu bên trên chuyển giao nhờ anh xử lý.

Thượng Thần Hi đón nhận bỏ vào trong túi quần, trong tia nắng chói chang não bộ bắt đầu tiến hành phân tích.
Doãn Ân Hi nhận ra điểm khác thường trên biểu cảm gương mặt của Thượng Thần Hi, cố ý hỏi thăm đến nhưng anh ta vẫn từ chối trả lời.
Cố Thừa Luân phụ một tay với Ân Hi thu dọn tàn cuộc sau đó cùng cô trở về nhà.
“Anh phỏng vấn cho Thượng Thần thuận lợi chứ? Hôm nay không phải đến đó đi làm hay sao?”
“Tôi chưa nhận được công việc cụ thể, tính chất công việc của tôi khác với nhân viên chính thức, không phải hằng ngày báo danh, lương bổng tính theo dự án.”
Doãn Ân Hi không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu.
Buổi chiều sau khi tan tầm Thượng Thần Hi không vội đến tiệm mỳ mà hẹn vài người bạn cũ trong đám lưu manh giao du ngày trước.
Cùng với họ ăn một bữa thịnh soạn mới trở về quán mỳ tụ họp với đám bạn Uông Thành, Thừa Luân.
Chỉ là không ngờ lúc vừa bước vô tới cửa đã bị Cố Thừa Luân kéo sang một bên chất vấn.
“Mày đã rút chi phiếu đặt đơn hàng thiết bị, nhưng mà bên cung ứng chưa có động tĩnh.

Mày nói cho tao biết lý do đi...!Số tiền đó đã chuyển vào trương mục của Dật Vĩ?”
“Mày cho tao thời gian đi.”
“Tức là đúng rồi.

Mày biết mày làm như vậy gọi là gì không? Mày bán đứng tao Tép Nhỏ à.

Chuyện này lộ ra sẽ ảnh hưởng đến uy tín của tao và mày.”
“Mày tin tao đi, tao muốn nhanh chóng cướp lấy hạng mục Thành Nam.

Tao không chờ được nữa.

Mày yên tâm, khi công trình cần đến thiết bị nào thì tao liền đáp ứng thiết bị đó, không để đám công nhân không có việc làm, công tác ngưng trệ.”
Cố Thừa Luân trừng trừng ánh mắt, anh không dám tin về những gì mà thằng bạn mình vừa nói.

Thật không biết liêm sĩ chính là đây chứ đâu.


Anh đánh mạnh một cú vào ngực Thượng Thần Hi sau đó dứt khoát bỏ đi.
Cố Thừa Luân chạy xe lao vút ra ngoài đầu óc nặng trĩu muốn trút cạn hơi thở của anh.
Lúc dừng đèn đỏ lại thấy góc tòa nhà văn phòng có một chiếc mui trần dừng ở đó, người ngồi trong xe không ai khác chính là Helen.

Cố Thừa Luân vừa quanh đầu lại tìm chỗ đỗ xe thì cũng đúng lúc trông thấy Lục Tuấn từ một shop hoa theo lối đi bộ chạy đến.
Không sai biệt, bó hoa đưa đến cho Helen.
Cố Thừa Luân nhanh chóng bước xuống xe, đi về phía họ.

Ngay khi Lục Tuấn có ý định mở cửa bước vào xe đã bị anh kéo lại đấm một phát vào mặt.
“Wallace! Anh làm gì vậy?”
Helen vội vàng chạy xuống xe can hai người ra, Lục Tuấn hoàn toàn không đánh lại, phần vì quá đột ngột chưa kịp phản ứng thế nào.
“Helen! Em là một cô gái thông minh em nên biết cách hạn chế tiếp xúc đến người đàn ông dây dưa mập mờ với phụ nữ.”
“Anh nói gì? Anh đánh giá em lẳng lơ?”
“Anh không có ý đó.”
“Anh rõ ràng là có ý đó kia mà.”
“Hai người đừng cãi nhau vì tôi.

Wallace! Tôi có hẹn dùng cơm với bạn gái, ngại để Helen phải chờ khi cô ấy mới giúp tôi giải quyết công việc mới bày tỏ chút thiện ý cho cô ấy vui thôi.”
Lục Tuấn không ngại vì cú đánh vừa rồi mạnh dạn đi đến trước mặt Cố Thừa Luân giải thích.

Không ngờ là Helen lại giận dữ kéo anh qua một bên, hiếm khi trông thấy sắc mặt u ám đến vậy:
“Không cần giải thích, rõ ràng là anh ấy vô lý mà.

Huống hồ đây là nơi đông người qua lại.

Từ khi nào anh lại cư xử thiếu bình tĩnh như thế, còn động tay động chân?”
Lúc này một cô gái từ trong tòa nhà văn phòng đi xuống trông thấy tình cảnh phía này thì có hơi ngạc nhiên, cô gọi: “Jay! Sao đông đủ thế?”

“Windy! Giới thiệu với em đây là Helen cộng tác của anh, còn đây là bạn trai của cô ấy, Wallace!”
Windy bắt tay với từng người sau đó vẫn lấy làm lạ với biểu cảm căng thẳng của hai người trước mặt.
Lục Tuấn nhanh trí kéo Windy lên xe và đóng sập cánh cửa lại, còn mình vòng qua bên này vỗ vỗ cánh tay của Cố Thừa Luân.
“Anh đưa Helen ăn tối đi, cô ấy chưa ăn gì.

Đừng giận nhau, hiểu lầm thôi.”
Nói rồi Lục Tuấn trở vào trong chiếc xe vẫy tay chào hai người rồi chạy vụt đi mất.

Người bị hại đã như không chút câu nệ khiến Cố Thừa Luân không biết phải làm sao, trong lòng càng hổ thẹn với Helen.
“Xin lỗi, tâm trạng anh không tốt.”
“No problem!”
Helen quay lưng lại vẫy tay đón taxi hoàn toàn không có ý muốn tiếp tục nói chuyện hoặc ăn cơm với Cố Thừa Luân trong lúc này.

Mà chính Thừa Luân cũng không muốn níu kéo.
Anh vẫn đứng lại ở đó nhìn cảnh phố sá tấp nập và rực lên ánh đèn.
Helen cho xe chạy một đoạn thì nhanh chóng thấy hối hận.

Thừa Luân vừa mới mất cha mất hết tất cả, tâm tình anh ấy chắc chắn không được tốt, trông thấy người đàn ông khác tặng hoa cho cô làm sao mà có thể kìm chế không nghĩ lung tung.

Cả hai hiểu lầm lẫn nhau, thì những lúc như thế này cô không nên cứ vậy bỏ đi thiếu bình tĩnh như vậy, càng khiến cả hai có thêm khoảng cách.
Cô bảo tài xế quay lại chỗ cũ, suy nghĩ muốn mời Thừa Luân lên nhà cùng với mẹ cô dùng chung cơm tối, tiếc là lúc xe đến nơi đã không trông thấy Cố Thừa Luân đâu cả..