Bước Ngoặt Hoàng Kim

Chương 23: 23: Áp Lực





“Họ Lục đúng không? Họ Lục thấy tôi tránh né không kịp đó, cô tin không?” Thượng Thần Hi bật cười sảng khoái.
Doãn Ân Hi hoàn toàn ngơ ngác không hiểu gì, nhìn đến biểu cảm của Thượng Thần Hi càng thêm nghi hoặc không lối ra.
“Anh khi nãy thật hung hăng...!Anh vẫn thường hung dữ như vậy sao?”
“Tôi có chút nóng nảy thôi.

Thật ra lâu lắm rồi mới đi đánh nhau với người ta, có chút bở.”
Doãn Ân Hi che miệng cười, nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của Thượng Thần Hi bấy giờ cứ như một đứa trẻ.
Bảo sao Cố Thừa Luân luôn miệng trách anh ta gần 30 tuổi vẫn không chịu nên thân.

Hóa ra là có hành động không kiểm soát như ngày hôm nay.

Ngày thường dáng vẻ cao ráo, phong độ ngời ngời của Thượng Thần Hi luôn khiến bất kì ai trông thấy qua đều bị thu hút.

Từ đôi chân mày kiếm sắt lạnh, cặp mắt hai mí rõ rệt, bờ môi đầy, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, hoàn toàn có khí chất của bậc anh tài xuất chúng.

Tuy nhiên ngày thường vẫn hay lộ ra dáng vẻ lưu manh bỡn cợt và có chút tính khí bốc đồng của trẻ con.
Lúc trước cô rất lấy làm khó hiểu, kiểu người ngang ngược cố chấp như anh ta vì sao hết lần này tới lần khác được Uông Thành Và Cố Thừa Luân bao dung và đặt nặng tình cảm anh em.
Doãn Ân Hi lại nhớ đến câu nói cảnh cáo của Thượng Thần Hi dành cho gã họ Lục ban nãy, mạnh miệng nhắc nhở rằng cô là bạn gái anh.


Ngẫm nghĩ thì có chút ngượng ngùng.
Doãn Ân Hi mải chìm trong suy nghĩ của riêng mình không biết được cô cứ như vậy đã thẫn thờ nhìn ngắm Thượng Thần Hi một lúc lâu, đến anh ta quen được con gái say mê cũng cảm giác không được tự nhiên.
“Ân Hi! Trước nay cô chưa từng hẹn hò với ai hay sao?”
“Hả? Anh...!nói sao? Tôi...!Sao anh lại biết?” Doãn Ân Hi ngây ngốc một hồi thì lắp bắp hỏi vặn lại.
“Uông Thành nói cho tôi biết.

Vả lại trông cô ngốc như vậy ai lại muốn theo đuổi chứ.” Thượng Thần Hi làm như rất vui vẻ cười đến sảng khoái.
Doãn Ân Hi hoàn toàn sượng mặt, chẳng biết nói gì chỉ bĩu môi liếc lấy anh ta một cái sau đó quay phắt mặt nhìn ra ngoài ô cửa kính.
Thật ra chính Thượng Thần Hi cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Anh còn nhớ rất rõ trước đây từng kịch liệt mỉa mai hành động đánh nhau vì phụ nữ, đàn ông ra đời lập nghiệp ôm chí lớn, phụ nữ có hay không có cũng chẳng sao.

Loại ‘gia vị cuộc sống’ này anh không cần tận hưởng.

Cố Thừa Luân và Uông Thành từng bĩu môi khinh bỉ ‘chí hướng’ đó, chuyện hôm nay lộ ra có khi lại buồn cười.
Vẫn đang tập trung cho xe chạy Thượng Thần Hi hơi lạc vào trong mớ suy nghĩ vẩn vơ.

Bất thình lình đuôi xe bị một cú va chạm lớn, khiến anh và Doãn Ân Hi đều đổ người về phía trước bị dây an toàn siết lại thật mạnh.
“Khốn kiếp!”
Thượng Thần Hi mắng chửi, cùng Doãn Ân Hi quay mặt về phía sau nhìn, lúc này mới cảm giác được nguy hiểm xảy đến.
“Nhanh như vậy...!nhanh như vậy ông Lục đó cho người đánh tới rồi ư? Anh Thần Hi! Anh đừng xuống xe.”
“Cô ở yên trên xe trước đi.”
Thượng Thần Hi đẩy cửa bước xuống.
Bốn tên bặm trợn vừa hay cũng xuống xe, từng bước sấn tới, cho đến khi Thượng Thần Hi nhìn ra được bóng dáng người quen mới ngỡ ngàng thốt lên: “Đại Cương? Mày về Hong Kong ư?”
Đai Cương khựng lại, nhìn kĩ người thanh niên trước mặt có chút không dám tin: “Tép Nhỏ!”
Doãn Ân Hi không an tâm cũng sớm chạy xuống xe đi đến bên cạnh Thượng Thần Hi, hết sức lo lắng.
Cô không có điện thoại di động, còn cái điện thoại của Thượng Thần Hi đúng lúc bị hư, không có cách nào gọi người đến ứng cứu.

Cô nhìn đến Thượng Thần Hi đơn lẻ đối mặt với bốn tên lưu manh dẫu thế nào cũng không thể ngồi yên mà nhìn.
Chỉ là nằm ngoài tưởng tượng, không có xung đột nào xảy ra mà tên được gọi là đại Cương cũng bàng hoàng quay sang bảo đám đàn em vào lại trong xe.

Còn anh thì đi đến gần sát Thượng Thần Hi, nói: “Tiện đường cho tao quá giang xe đi.”
Thượng Thần Hi hiểu ý liền quay sang bảo với Doãn Ân Hi: “Cô bắt taxi về trước đi, tôi không sao đâu.”
“Tôi không bỏ mặc anh đâu, anh đừng chuyện gì cũng ôm hết vào người.


Do tôi đã liên lụy đến anh.”
“Em dâu yên tâm đi, chỗ thân quen cả.

Chúng tôi lâu ngày gặp lại uống vài lon thôi.” Đại Cương cười khẩy một tiếng.
Thượng Thần Hi không muốn chần chừ dứt khoát kéo Doãn Ân Hi vào trong lề đường sau đó quay về xe mở cửa mời đại Cương ngồi vào trong sau đó tức thời điều khiển cho xe chạy vút đi.

Bỏ lại Doãn Ân Hi một mình ngẩn ngơ và lo lắng.
...
Helen che miệng cười, muốn lật sang trang báo kế tiếp nhưng lại quyến luyến nhìn vào bài viết đã đọc qua, lần nữa bật cười.
Cố Thừa Luân đang ăn nhìn đến dáng vẻ này thì có chút không vừa ý, tay cầm dao nĩa muốn tiếp tục cắt phần beefsteak thì không nhịn được lên tiếng: “Anh thấy nội dung bên trong bài viết thật ngớ ngẩn, có gì hấp dẫn đâu chứ?”
Helen chỉ tay vào vài dòng bên trong vừa cười vừa thuật lại: “Thì ra em xuất thân là danh môn vọng tộc, đến bây giờ em mới biết...!Còn nữa, mẹ của em ở góa nuôi em khôn lớn cũng không thèm nhắc đến, rồi viết thành là người phụ nữ có nhiều gia tài đồ sộ.

Xem có buồn cười hay không?”
“Điều anh quan tâm là trong bài báo đó viết về mối quan hệ môn đăng hộ đối giữa em và anh ta.

Nhắc đến chuyện tình yêu đẹp đẽ gì đó...!Em không chút để ý sao?”
“Chỉ là một bài viết nhảm nhí, anh cũng nói rồi đấy thôi, nội dung thật ngớ ngẩn.

Có gì để soi mói nữa đâu chứ.

Nhẹ nhàng chút đi.” Helen nở nụ cười trấn an.
“Vậy rồi em có suy nghĩ cho cảm giác của anh hay không? Anh là bạn trai của em mà.

Anh không muốn trung gian qua những bài báo thế này để biết tình hình bên ngoài của bạn gái mình ra sao? Anh thật sự không thoải mái.”

Helen trầm mặc cố nhịn xuống phiền muộn trong lòng.

Vừa muốn chuyển đổi đề tài cho không khí được vui vẻ thì có tiếng gọi quen thuộc kêu lên.
Helen và Cố Thừa Luân đồng thời quay mặt lại nhìn.
“Mẹ! Đi mua sắm một mình sao?”
“Đúng vậy, tình cờ ngang qua đây đoán chừng hai đứa hẹn hò ở chỗ này.

Thế mới nói, muốn tìm Cố Thừa Luân thật sự không khó.

Luân à, con dành chút tâm tư cho Helen hơn đi.”
Helen đứng dậy giúp mẹ kéo ghế ngồi xuống cạnh cô, ái ngại nhìn về Cố Thừa Luân đang mủi lòng.
“Mẹ cũng gọi món luôn nhé!”
Helen đưa tay gọi phục vụ đến, sau đó chủ ý gọi thêm mấy món ngon nữa.

Lúc này quay sang thì thấy mẹ cô lật xem bài báo, trong lòng thầm kêu không xong.
Cố Thừa Luân vẫn ìm lìm, chẳng có thêm biểu hiện nào trên gương mặt.
Mẹ Helen đọc xong bài báo thái độ cũng dửng dưng, gập lại rồi để sang một bên ghế, hết đánh giá biểu cảm của Helen đến lườm Cố Thừa Luân đang mặt lạnh.
“Lại chơi trò ghen tuông đúng chứ? Hai đứa quen nhau bao lâu rồi khi nào sẽ đính ước với họ hàng đây?”.