Bước Nhầm Đường Ngay

Chương 110: Sát thủ nghiệp dư




Đang vào giờ đi làm tan tầm cao điểm, Thường Trấn Viễn nhích xe từ trung tâm thành phố tới thành Bắc.

Lăng Bác Kim nói, “Lát chẳng cần biết sư phụ mời ăn gì em cũng sẽ cảm thấy rất ngon.”

Thường Trấn Viễn nói, “Quán này khá được đấy.” Khi hắn vẫn còn là Trang Tranh, Trang Tranh vẫn còn là đàn em của Diêu Khải Long thì thường hay tới, sau khi thành công thượng vị, người khác moi được tin hắn thích quán này thì thường xuyên tới đó canh hắn, dần dà, hắn quen với việc ở nhà nấu mì ăn hơn.

Lúc xe gần tới chỗ quán thì trông thấy phía trước là một bãi phế tích tan hoang, xi-măng vôi vữa la liệt trên nền đất.

Thường Trấn Viễn giảm tốc độ xe, dừng ở ngoài quán, chỉ thấy được một tấm bảng hiệu bị bỏ trên mặt đất. Bốn chữ “Quán Cơm Phi Long” ở trên là do hắn chấp bút viết, ông chủ cầm được thì khấp khởi treo lên.

Chữ thì vẫn là chữ đó, bảng hiệu lại chẳng còn là bảng hiệu đó nữa rồi.

Thường Trấn Viễn đi tới cạnh đốc công, hỏi, “Sao lại phá vậy?”

Đốc công vội tối tăm mặt mũi, đang tính quát tháo thì thấy Thường Trấn Viễn thản nhiên lấy ra một cái thẻ. Thẻ viết cụ thể cái gì đốc công không rõ, chỉ thấy được hình như có cái huy chương sáng long lanh trên cái thẻ đen sì sì. Ông ta giấu sự bực mình đi, “Thì ông chủ trước ấy, bán rồi, ông chủ mới muốn làm lại, làm to, làm tốt, xây lại, làm khách sạn lớn.”

Thường Trấn Viễn nói, “Vì sao không buôn bán nữa?”

Đốc công cười ngây ngô, “Tôi sao biết được, anh đi hỏi ông chủ ấy. Đằng sau anh đó, cái người mặc vét xám đang đi tới là ổng đó.”

Ông chủ không biết lai lịch của bọn hắn, chạy lại hỏi, “Chuyện gì thế? Có chuyện gì thế?”

Thường Trấn Viễn nói, “Sao quán này lại bán vậy?”

Ông chủ nói, “Chủ trước không muốn làm nữa nên bán. Các anh là ai thế?”

Lăng Bác Kim đang định giải thích thì nghe thấy Thường Trấn Viễn nói đều đều, “Ông chủ trước có quan hệ rất tốt với mấy ông trùm, chúng tôi tới nghe ngóng tình hình. Bán quán cơm gấp như vậy là sao? Có phải anh giúp ông ta chạy trốn không?”

Ông chủ bị dọa trắng nhợt mặt, nói liên tục, “Không có đâu không có đâu. Tôi thấy giá cả phải chăng, vị trí không tệ nên mua lại định xây quán cơm cao cấp hơn. Xung quanh đây cũng không có đối thủ cạnh tranh có phải không nào?” Ông ta vừa nói vừa lấy thuốc ra mời mọc.

“Có cách liên lạc với ông ta không?” Thường Trấn Viễn nhận thuốc lá, hỏi.

“Có, có. Anh chờ chút.” Ông chủ vội vàng lấy di động ra.

Thường Trấn Viễn nhập địa chỉ liên lạc vào điện thoại.

Lăng Bác Kim không biết Thường Trấn Viễn có quan hệ thế nào với ông chủ này, đành phải giữ im lặng.

Lúc lên xe, Thường Trấn Viễn cố ý vào ghế phụ.

Lăng Bác Kim biết ý lái xe, “Đi đâu ạ?”

Thường Trấn Viễn nghĩ rồi đọc địa chỉ, nói xong thì bổ sung, “Hương vị ở đó kém quán này lắm.”

Lăng Bác Kim cười nói, “Em không có lộc ăn rồi.”

Thường Trấn Viễn nhìn số di động, nhịn không được gọi sang. Tuy đời này chẳng có qua lại gì, nhưng đời trước, bọn họ coi như là bạn bè có thể tâm sự với nhau được mấy câu.

Đối phương bắt máy rất nhanh, “Ai thế?”

“Tôi là bạn của lão Trang, hồi trước từng tới ăn ở quán anh, sao quán lại đập bỏ thế?’

Đối phương im lặng hai giây mới nói, “Chuyện sếp Trang anh biết rồi phải không?”

“Ừm. Biết. Song anh ấy mất có liên quan gì tới việc mở quán hay không?”

“Anh biết sếp Triệu không?”

“Biết, có gặp mấy lần.”

“Sếp Trang nhiều năm không tới rồi, sau khi anh ấy không tới thì việc làm ăn ngày càng vắng vẻ, quán cơm từ lâu đã chẳng buôn bán được gì rồi. Bao nhiêu năm như vậy đều là dựa vào trợ cấp hằng tháng của sếp Triệu. Giờ sếp Triệu cũng mất rồi, không dỡ bỏ thì còn làm sao đây?” Đối phương thở dài, “Từ lâu tôi đã không muốn làm rồi, nhưng sếp Triệu bảo, sếp Trang có cảm tình với quán này, nếu phá bỏ có lẽ anh ấy sẽ tức giận, vì vậy cứ mãi duy trì. Song đầu bếp ngày xưa rời đi lâu rồi, dù anh ấy đến ăn thì cũng không còn mùi vị đó nữa.”

Thường Trấn Viễn nói, “Sau này anh ấy có ghé lại quán không?” Nếu như hắn không nhớ nhầm, vào năm 2005 mình có tới một lần, khi đó ông chủ còn có thêm đứa cháu trai. Nếu lịch sử thay đổi, có lẽ hắn sẽ ghé quán sớm hơn chăng?

“Không. Rất nhiều năm không ghé rồi. Anh ấy là người làm ăn lớn, bận mà. Không như hồi trước, hồi trước lúc anh ấy mới bắt đầu… làm việc, thường xuyên chạy tới ăn, cái món anh ấy thích ăn tên là…”

“Bắp xào.”

“Ha ha ha, đúng đấy, anh cũng nhớ cơ à.”

Thường Trấn Viễn miết sống mũi, chuyển chủ đề hỏi tình hình dạo này của ông ta, đứa cháu trai trong trí nhớ của ông chủ đã chào đời rồi. Hắn chúc phúc xong, cúp điện thoại, nghĩ một lúc rồi xóa số ông ta và lịch sử trò chuyện khỏi điện thoại.

Lăng Bác Kim thấy Thường Trấn Viễn cúi đầu, “Sư phụ?”

Thường Trấn Viễn nói, “Ừ?”

“Tối mình ăn gì? Bắp xào nhé?”

“…Đừng.” Thường Trấn Viễn nói, “Anh muốn ăn món mới.”

“Được.”

Địa chỉ Thường Trấn Viễn đọc lúc sau là một khu phố ẩm thực, từng tới mấy lần, không có ấn tượng gì. Lăng Bác Kim thấy hắn không có hứng thú là bao, cười nói, “Là đối tượng được mời, lần này em quyết định đúng không?”

“Em muốn ăn gì?”

Lăng Bác Kim chỉ vào quán cơm bên cạnh.

Thường Trấn Viễn nhìn bốn chữ Cái Lẩu Cay Xè, dạ dày chậm rãi quặn lại.

Lăng Bác Kim nói, “Có phải sư phụ không ăn cay không, thế em chuyển sang…”

Thường Trấn Viễn không đợi cậu nói xong đã cất bước đi vào.

Cái Lẩu Cay Xè quả nhiên danh bất hư truyền, vừa vào cửa, mùi nóng rát đã xộc vào mũi. Trong quán có không ít người, một đường nhìn qua, nồi nào nồi ấy đỏ như máu.

Phục vụ viên tới ghi thực đơn.

Lăng Bác Kim tranh lấy giấy bút đánh dấu nhanh chóng.

Thường Trấn Viễn uống trà không ngừng nghỉ, giờ uống no thì chốc không phải ăn quá nhiều. Tới lúc nồi được đưa lên thì hắn ngẩn ra.

Lăng Bác Kim nói, “Người khác không gọi không có nghĩa là ở đây không có lẩu uyên ương.”

Thường Trấn Viễn nói, “Nếu em cho anh cơ hội nghía thực đơn thì anh cũng sẽ biết việc này.”

Lăng Bác Kim cười nói, “Em sai rồi.”

Thường Trấn Viễn đùn nấm hương tới trước mặt cậu, “Phụ trách ăn sạch đi.”

“Giờ em mới biết là té ra sư phụ không thích ăn nấm hương đấy.” Lăng Bác Kim trút cả đĩa nấm vào trong nồi.

Di động của Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim một trước một sau vang lên.

Bọn họ liếc nhau một cách ngờ vực, cầm di động ra, lông mày theo đó nhíu lại.

Lăng Bác Kim nghe điện thoại trước, “Anh?”

Thường Trấn Viễn hơi lưỡng lự rồi mới bắt máy.

Đầu kia di động truyền tới tiếng cười trầm thấp, “Tôi tưởng cậu sẽ ngắt máy luôn cơ đấy.”

Thường Trấn Viễn nói, “Người ai cũng tò mò, vì tôi không nghĩ ra giữa chúng ta còn có gì để mà nói với nhau nữa, thế nên mới nghe máy. Lịch tiên sinh.”

Lịch Sâm nói, “Nếu tôi bảo, tôi chỉ muốn nghe thấy giọng cậu thì sao?”

Thường Trấn Viễn nói, “Tôi đề nghị giờ cậu cầm cái máy ghi âm ghi lại, tôi không muốn nghe cùng một cuộc điện thoại tới lần thứ hai.”

“Nếu không phải vì hiểu quá rõ, tôi sẽ ngỡ rằng cậu và Thường Trấn Viễn là anh em sinh đôi mất.”

Bốn chữ anh em sinh đôi khiến Thường Trấn Viễn nghĩ tới trận bẽ bàng lúc trước, đâm ra tự dưng hắn thấy không thoải mái, giọng điệu càng thêm nguội ngắt, “Nếu không còn chuyện gì nữa thì chúng ta nói vĩnh biệt thôi.”

Lịch Sâm nói, “Tối ngày kia tôi đi.”

Thường Trấn Viễn nhíu mày.

Lịch Tâm lập tức nói địa điểm, “Mười một giờ tối ngày kia. Tôi hy vọng cậu có thể tới.”

Thường Trấn Viễn nói, “Cậu không sợ tôi bán đứng cậu sao?”

Lịch Sâm im lặng rất lâu, lâu tới nỗi Thường Trấn Viễn định cúp máy thì mới nói xa xăm, “Coi như bù cho cái lần tôi lấy hết can đảm để đứng ra rồi lại không đứng ra đi. Tôi thật sự hy vọng chúng ta có thể buông bỏ hết thảy bắt đầu lại lần nữa. Lần này, tôi cam đoan sẽ không bỏ mặc cậu một mình nữa.”

Thường Trấn Viễn cúp điện thoại mới phát hiện Lăng Bác Kim đã nói xong rồi, đang mở to mắt nhìn hắn, “Có gì cần trao đổi à?” Cậu chớp mắt.

“Không có.” Thường Trấn Viễn bỏ di động vào túi. Hắn và Lịch Sâm là hai đường thẳng vì nhầm lẫn mà giao nhau, quá khứ không giao nhau, tương lai không có khả năng giao nhau, ngay tới sự giao nhau của hiện tại cũng ngắn ngủi tới nỗi có cũng bằng không, thật chẳng cần phí hơi để chú ý.

Lăng Bác Kim cười, đang tính nói chuyện thì trông thấy cái muôi vươn qua, vớt nấm hương ra xếp vào trong bát, “Chín rồi này.”

“Sư phụ ăn thịt đi.” Cậu lập tức gắp một đũa bò thái lát bỏ vào nồi nước lèo không cay.

Hơi nóng vấn vít trên nồi lẩu, nhòa đi khuôn mặt của hai người, mặt mày thấp thoáng trong làn khói trắng, vô cùng đẹp.

Rạt.

Một cái ghế ở bên bị xô đẩy phát ra tiếng kéo lê rất to.

Thường Trấn Viễn quay đầu lại thì trông thấy một người đàn ông tầm ba mươi đi tới, ánh mắt nhìn đăm đăm vào mình, một tay nép sát vào thân thể giấu ở phía sau, bả vai run khe khẽ, mồ hôi không ngừng men theo trán chảy xuống, khuôn mặt trắng tới độ tưởng chừng có thể bất tỉnh bất cứ khi nào.

Lăng Bác Kim đứng vọt dậy.

Đôi mắt người đàn ông kia thình lình mở to, miệng phát ra tiếng gầm sợ hãi tới cùng cực, người chợt chúi xuống, bàn tay bị giấu đi lộ ra một con dao gọt trái cây, lóe sáng chói mắt dưới ánh đèn.

Những người khách khác kêu la kinh hãi.

Người đàn ông gầm rú lao về phía Thường Trấn Viễn.

Lăng Bác Kim tiến lên một bước, túm lấy tay y vặn mạnh.

“A!” Người đàn ông kêu điên cuồng, gân cổ, cầm chặt dao.

Thường Trấn Viễn tóm lấy tay y, dùng sức cạy con dao ra giành lấy.

“Tôi, tôi báo cảnh sát.” Chủ quán lẩu nói ngơm ngớp.

Lăng Bác Kim vặn hai cánh tay của người đàn ông ra sau, đè mạnh trên sàn.

Thường Trấn Viễn lấy thẻ cảnh sát ra, “Chúng tôi là cảnh sát đây.”

Ông chủ thở phào, “Thế thì tốt rồi.” Vừa rồi ông ta cứ tưởng là xã hội đen thanh toán nhau cơ đấy.

Thường Trấn Viễn nhìn nồi lẩu, “Đóng gói được không?”

“Được.” Ông chủ ngừng một chút rồi nói, “Nhưng phải tính tiền đã.”

Thường Trấn Viễn rút thẻ tín dụng ra khỏi ví, “Cảm ơn anh đã phổ cập thường thức cho tôi.”

Lăng Bác Kim và Thường Trấn Viễn trực tiếp lái xe đưa người về cục cảnh sát. Trên đường đi, người đàn ông kia luôn giữ yên lặng, chỉ khóc không ngừng thôi. Lăng Bác Kim không thể nhìn tiếp được nữa, lấy khăn giấy lau nước mắt cho y.

Lúc gần tới cục cảnh sát, người đàn ông chợt luống cuống, “Các anh thả tôi được không?”

Lăng Bác Kim nói, “Không được.”

Người đàn ông nói, “Tôi không ngồi tù được! Tôi không ngồi tù được!” Hai tay y bị còng sau lưng nên bèn đụng đầu vào cửa sổ.

Lăng Bác Kim lôi mạnh y lại, “Đụng đầu không mở được đâu. Ngồi xuống!”

“Tôi không muốn ngồi tù, bé con vẫn đang chờ tôi về… Tối ăn cơm nó không nhìn thấy tôi, nhất định sẽ khóc, thả tôi ra đi…” Người đàn ông khóc bù lu bù loa.

Lăng Bác Kim vỗ vai y, “Có mấy lời tuy cũ kỹ nhưng tôi vẫn muốn nói. Thẳng thắn khoan hồng ngoan cố nghiêm phạt.”

Người đàn ông tì đầu lên lưng ghế lái phụ, khóc không ra tiếng.

Xe chậm rãi lái vào cục cảnh sát, Gậy trúc ở trên tầng đi xuống, thấy bọn hắn dẫn theo một người lên tầng thì nói ngạc nhiên, “Sao thế?”

Lăng Bác Kim nói, “Đang ăn cơm thì xông tới chém sư phụ, mang về hỏi xem có chuyện gì ạ.”

Gậy trúc lo lắng, “Không sao chứ?”

Thường Trấn Viễn đóng cửa xe đi tới, nghe vậy thì nói, “Tinh thần tổn thương.”

Gậy trúc cười nói, “Cậu anh dũng đỡ đạn giúp cả Hòa thượng rồi mà còn sợ bị người chém sao?”

Thường Trấn Viễn nói, “Chủ yếu là chưa ăn no.”

Gậy trúc nói, “Phòng thẩm vấn kín chỗ cả rồi. Sếp ở văn phòng đấy.”

“Được.” Lăng Bác Kim đang định kéo người đàn ông lên thì ai ngờ người đàn ông đột nhiên lao về phía Gậy trúc như nổi cơn điên.

Gậy trúc ngẩn ra, né sang bên cạnh, bàn chân lia về phía hai chân của người đàn ông, người đàn ông ngã ụp xuống đất một cách thảm hại. Gậy trúc thắc mắc, “Đây là sao thế?”

Lăng Bác Kim lắc đầu, đỡ người đàn ông dậy, phủi bụi cho y, “Không sao chứ?”

Người đàn ông gào khóc.

Lăng Bác Kim lôi y lên tầng.

Gậy trúc hỏi Thường Trấn Viễn, “Trông giống người trung thực, sao lại chém cậu thế?”

Thường Trấn Viễn nói, “Anh ta trung thực tới độ không muốn nói.”

“…”

Vì tò mò nên Gậy trúc đang chuẩn bị tan ca lại lộn trở về văn phòng theo bọn hắn.

Lưu Triệu vừa nghe Lăng Bác Kim kể lại những chuyện mới xảy ra, vừa nhìn vẻ khóc nấc lên của người đàn ông, trầm giọng nói, “Giờ biết phải ngồi tù, biết sợ hãi rồi thì sao lúc đầu lại làm chứ? Ai sai anh chém hả?”

Người đàn ông cúi đầu, bả vai run rẩy không ngừng, song không nói năng gì.

Lăng Bác Kim nói, “Nếu anh thật sự lo lắng cho bé con thì sớm nói thật ra, như vậy mới có cơ hội đi gặp nó.”

Người đàn ông lau nước mắt trên mặt lên bả vai, “Các anh thả tôi ra đi, tôi, tôi không giết người, các anh bắt tôi làm gì chứ…”

Thường Trấn Viễn cười lạnh, “Không giết người? Thế anh giấu dao trái cây là để làm xiếc làm ảo thuật với tôi à?”

Người đàn ông nói, “Tôi chỉ, chỉ…vô tình cầm dao ra thôi.”

Gậy trúc và Lưu Triệu không nhịn được phì cười.

Người đàn ông đỏ mặt nói, “Tôi thật sự không muốn giết người đâu.”

Lưu Triệu nói, “Anh chạy không thoát tội danh giết người nhưng không thành công đâu, lúc ấy có rất nhiều người nhìn thấy. Bị khép tội là điều chắc chắn, nhưng mức phạt dành cho thủ phạm và tòng phạm chênh lệch rất nhiều, nếu anh có thái độ nhận tội thành khẩn, chúng tôi có thể xin thẩm phán giảm nhẹ mức hình.”

Ánh mắt người đàn ông lập lòe, “Không, chỉ có tôi thôi, không có người khác.”

Bọn họ gặng hỏi mãi lâu, người nọ khăng khăng bản thân vô tình cầm con dao ra, kiên quyết không chịu nói nguyên nhân, còn tên tuổi gia đình thì càng không chịu nói.

Lưu Triệu nói, “Không thì đưa tới trại tạm giam trước nhỉ? Ngày mai bàn chuyện khởi tố sau.”

Lăng Bác im nhíu mày, “Nhỡ chủ mưu…”

Thường Trấn Viễn nói, “Dùng người thế này làm sát thủ, chứng tỏ đối phương đã hết cách rồi.”

Người đàn ông đột nhiên nhảy lên, “Hơn tám giờ rồi, tôi phải về, tôi phải tới bệnh viện! Các anh cho tôi đi đi, tôi van các anh.”

Lăng Bác Kim nói sâu xa, “Tôi không biết vì sao bé con nhà anh nằm viện, nhưng người lúc ốm đau rất hy vọng có người thân ở bên cạnh. Nếu anh ngồi tù thì nó sẽ ra sao? Anh đã nghĩ tới việc ấy chưa?”

Đôi mắt sưng húp của người đàn ông lại chảy nước mắt.

Thường Trấn Viễn vỗ vai Gậy trúc, “Tôi mua đồ ăn mang về, sắp nguội rồi, ở đây giao cả anh nhé.”

“Ế? Này này?” Anh ta chỉ tới xem trò vui thôi! Gậy trúc đang định phản bác thì Thường Trấn Viễn đã nhanh chóng kéo Lăng Bác Kim ra khỏi cửa rồi.

“Sếp.” Gậy trúc nhìn sang Lưu Triệu.

Lưu Triệu thu dọn đồ đạc, “Chị cậu bảo tôi về sơm sớm.”

Gậy trúc hết nói nổi, nhíu mày nhìn người đàn ông đang khóc điên cuồng.

Cầm thức ăn và gia vị lẩu chưa bỏ nồi về nhà.

Thường Trấn Viễn xuống bếp, Lăng Bác Kim chuẩn bị bát đũa. Không cần ngôn ngữ nhưng mọi thứ ăn ý và nhịp nhàng.

Lăng Bác Kim đi tới cửa phòng bếp, tựa vào khung cửa, nhìn Thường Trấn Viễn đang lúi húi, ra bộ hờ hững nói, “Anh hai em phải mấy hôm nữa mới về ạ.”

“Vì sao?”

“Vẫn chưa bắt được phạm nhân.”

Thường Trấn Viễn hơi ngừng động tác, “Anh sực nhớ ra, hôm qua anh hỏi được ít thông tin.”

“Sực nhớ ra?” Lăng Bác Kim nhướn mày.

Thường Trấn Viễn mặt không đổi sắc, “Ừ.”

Lăng Bác Kim lấy di động ra, “Em nói cho anh hai.”

Thường Trấn Viễn nói hết địa chỉ của thanh niên gầy choắt và bạn gái y ra, “Em đi giúp à?” Với tình trạng mặt mũi bầm dập đi lại tập tễnh hiện nay của Từ Túc Thành, khó mà tưởng tượng dáng vẻ anh dũng bắt người của y.

Lăng Bác Kim gửi tin nhắn đi, “Ảnh có một đồng sự tên là Mã Kỳ tới giúp.”

Thường Trấn Viễn nói, “Tên kỳ cục.”

“Kỳ cục chỗ nào?”

“Một người tên là Kỵ[1] không kỳ cục sao?”

Lăng Bác Kim cười to.

Trong nhà không có nồi uyên ương, vì vậy hai người chiết trung, chỉ cho một ít cay thôi, dù vậy thì Thường Trấn Viễn ăn xong mặt cũng đỏ gần màu canh. Lăng Bác Kim vào bếp rửa nồi, Thường Trấn Viễn cầm di động nghĩ một lát rồi quyết định gọi cho bố Thường. Dù sao ông ta đã từng nhắc tới chuyện điều tra vụ án nhà họ Lịch, chuyện thế này cứ đánh tiếng một câu cho tốt. Hắn chẳng thấy có lỗi gì với Lịch Sâm cả, người như Lịch Sâm làm chuyện gì nhất định đều có lý do của gã, nhưng nhân tố cảm tình chắc chắn chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong lý do đó thôi.

Hắn khẳng định như vậy bởi Lịch Sâm và Trang Tranh là cùng một loại người.

Điện thoại nối máy, giọng bố Thường nghe rất mỏi mệt. Thường Trấn Viễn kể vắn tắt lại cuộc điện trước đó của Lịch Sâm. Bố Thường nghe xong thì chau mày nói, “Kệ nó. Lần này nhà họ Lịch chết chắc rồi. Giờ không kẻ nào dám ra mặt giúp nó đâu. Vượt biên, hừ hừ, nó nghĩ dễ thật. Bên ngoài sớm đã giăng thiên la địa võng rồi, chỉ cần bọn chúng động một bước thì chắc chắn sa vào luôn.”

“Không thể cựa mình được à?”

“Đây là kết quả cuối cùng rồi.” Bố Thường nói, “Nếu lão Lịch không dính vào thì có lẽ còn chút cơ hội.”

Thường Trấn Viễn nói, “Dạ.”

“Con…” Bố Thường tần ngần một chút rồi nói, “Với cái đứa kia, có khỏe không?”

Thường Trấn Viễn nhìn Lăng Bác Kim ra khỏi phòng bếp, nở nụ cười dịu dàng, “Dạ, khỏe.”

Bố Thường nói, “Vài ngày nữa bố sẽ sang chỗ các con, cùng ăn bữa cơm đi.”

“Thiện chí chứ?”

“Con nói cái gì?!” Bố Thường hết vui, “Sao? Sợ bố ăn thịt nó à?”

Thường Trấn Viễn nói, “Cậu ấy còn nhỏ.”

“…Con tìm học sinh cấp hai đấy à?”

Thường Trấn Viễn nói, “Cậu ấy nhỏ hơn bố nhiều.”

“Nói bằng thừa!”

Nghe tiếng đối phương vội vàng dập máy, Thường Trấn Viễn cười càng thêm vui vẻ.

Lăng Bác Kim nói, “Sư phụ cười gì vậy?”

“Không có gì.” Hắn nói, “Bố anh bảo mấy hôm nữa tới thăm em ấy mà.”

Nụ cười của Lăng Bác Kim cứng ngắc, nói khẩn trương, “Bác trai… thăm em?”

Thường Trấn Viễn nói, “Ừ. Không có gì đâu, cãi nhau anh chịu.”

Lăng Bác Kim cười khổ, “Sư phụ cảm thấy bọn em sẽ cãi nhau à?”

Thường Trấn Viễn quan sát cậu một lúc lâu, lắc đầu nói, “Không đâu. Tính em đỡ hơn anh mà đám anh còn chẳng cãi nhau nữa là.”

Lăng Bác Kim nói, “Anh với bác là bố con.”

“Em là con rể, như nhau cả.” Thường Trấn Viễn đứng dậy lên tầng, đi được một nửa thì bị Lăng Bác Kim nhào lên ôm lấy.

Lăng Bác Kim cọ mũi lên cần cổ hắn.

Thường Trấn Viễn không quen lắm, nhưng vẫn đứng yên mặc cậu cọ cho đủ.

Lăng Bác Kim dán lên tai hắn nói, “Bao giờ sư phụ cùng về gặp mẹ em với em?”

Thường Trấn Viễn nói, “Phải có kỳ nghỉ mới được.”

“Cuối tuần cũng được, cả đi cả về đi máy bay, vậy là đủ thời gian rồi. Không đủ thì tìm sếp xin nghỉ hai ngày.”

“Nghỉ gì?”

Lăng Bác Kim cười nói, “Nghỉ kết hôn.”

Thường Trấn Viễn nói, “Không bằng em xin nghỉ đẻ, anh xin nghỉ chăm bà đẻ thì còn thêm được thời gian ở cữ nữa.”

Lăng Bác Kim cười hì hì nói, “Cũng không cần đợi lâu thế đâu. Chẳng phải vụ án Tưởng Hiểu cần tới thành phố M một chuyến đó sao? Mình có thể trích chút thời gian ra.” Vì chiến dịch Hầu Nguyên Côn nên thời gian tới thành phố M công tác bị hoãn lại. Song bọn họ đã liên lạc với cảnh sát thành phố M rồi, bên đó sẽ giám sát người trước đã.

Thường Trấn Viễn nói, “Nếu có thể mới được.” Vừa nói xong thì di động trong túi vang lên, hắn mở ra xem, là Gậy trúc. “Dập máy nhé?”

Lăng Bác Kim nhấn nút nghe giùm hắn.

Thường Trấn Viễn ấn tiếp nút mở loa ngoài.

Gậy trúc nói, “Cố Hải Phát khai rồi. Nhất định các cậu không ngờ được người đứng sau anh ta là ai đâu.”

“Ai?” Thường Trấn Viễn hỏi.

Gậy trúc nói, “Thành Vân Mạt!”

Thường Trấn Viễn nhăn mày.

Lăng Bác Kim “a” một tiếng, “Hôm nọ em thấy chị ta ở trung tâm thương mại. Em cứ tưởng là nhìn nhầm, sư phụ nhớ chứ, lúc điều tra vụ án Tưởng Hiểu, mình có tới trung tâm thương mại.”

“Ừ.”

Gậy trúc cảm khái, “Không ngờ chị ta lại sẽ mua người giết người.”

Lăng Bác Kim ngờ vực, “Sao chị ta muốn giết sư phụ?”

Thường Trấn Viễn chậm rãi nói, “Vì Triệu Thác Đường là do anh giết.” Em trai, con trai của Thành Vân Mạt và Triệu Thác Đường, trong ba người quan trọng nhất của đời chị ta có hai người đã chết hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp trong tay hắn.

[1] Kỳ và Kỵ đồng âm [qí]. Kỳ trong kỳ lạ, kỵ trong kỵ binh.