Bước Nhầm Đường Ngay

Chương 114: Có điều lấp liếm




“Óe!” Những người khác nhảy ra.

Thường Trấn Viễn đứng xa nhất, một chân đứng trên bậu cửa, một chân đứng bên ngoài, chỉ huy từ xa, “Bỏ vào túi đã!”

Đồng sự nói, “La Trường Căn đi vệ sinh mà còn dùng di động à?”

Thường Trấn Viễn nói, “Anh đi vệ sinh dùng di động mà có thể cho được xuống dưới mông à? Anh đang thẩm du cho di động sao?”

“Phụt!” Những người khác quay đầu cười khúc khích.

Đồng sự mặt đỏ tai hồng, “Em nói thế thôi mà.”

Lăng Bác Kim bịt mũi kiếm một vòng trong nhà vệ sinh, thấy không có gì đáng nghi mới đi ra đóng cửa lại.

“Kiểm tra thêm nơi khác nữa đi.” Thường Trấn Viễn đứng ở cửa chỉ huy.

Rốt cuộc có một đồng sự nhịn không được mà rằng, “Lão Thường, sao anh cứ đứng đấy vậy?”

“Tôi đang suy nghĩ.”

“Suy nghĩ gì?”

Thường Trấn Viễn nói, “Vì sao La Trường Căn lại ném di động vào trong bồn cầu.”

“Vậy anh nghĩ ra chưa?”

“Nếu cậu không cắt ngang tôi thì sắp nghĩ ra được rồi đấy.”

Một đồng sự khác nói, “Việc này cần nghĩ nữa à, nhất định là trông thấy cảnh sát tới, muốn xóa sạch chứng cớ chứ sao.” Anh ta chỉ vào cái lỗ nhỏ trên chỗ báo dán cửa sổ, “Chẳng phải chỗ này có thể trông thấy bóng người sao?”

Thường Trấn Viễn nói, “Chứng cớ gì mà phải đợi người ta tới mới xóa?”

Đồng sự đó ngẩn ra.

Lăng Bác Kim cầm một cái quần bãi biển từ trong phòng đi ra, “Có thể thấy là tâm trạng gã khi ấy rất thảnh thơi, vì vậy mới vội vàng ném di động vào trong bồn cầu định xả trôi, song nào ngờ….”

“Tắc rồi.” Người khác trăm miệng một lời cười nói.

Thường Trấn Viễn nói, “Gã liên lạc với Thành Vân Mạt hẳn là không sợ bị người khác đọc được.” Thành Vân Mạt không phải tội phạm truy nã.

Mắt Lăng Bác Kim sáng lên, “Lẽ nào là năm người mất tích còn lại? Gã muốn xóa cách liên lạc với bọn họ sao?”

Thường Trấn Viễn cầm di động của mình, lặng lẽ nhẩm xem xóa phương thức liên lạc của năm người cần bao lâu, có thể xong xuôi trước khi cảnh sát phá cửa xông vào hay không.

“Dù là cái gì, cầm về xem có thể mở được máy hay không là biết ngay, đúng không?” Đồng sự nói.

Lăng Bác Kim nhìn cái di động qua túi, cười nói, “Nếu cái di động này vẫn mở máy được, sau này em mua di động chắc sẽ chấm nhãn hiệu này đó.”

La Trường Căn vừa ăn cơm tối xong đã bị gọi tới phòng thẩm vấn một lần nữa. Tâm trạng gã không tệ, còn chủ động chào hỏi mấy người Lưu Triệu nữa.

“Tâm tình không tệ nhỉ.” Lưu Triệu nói.

La Trường Căn phát hiện vẻ mặt của mọi người rất nghiêm túc, kéo ghế ra cẩn thận ngồi xuống nói, “Chuyện cất giấu trong lòng khai hết ra rồi, ngủ cũng yên ổn.”

Lưu Triệu gõ ngón tay lên bàn, “Thật sự là khai hết những gì cần khai rồi à?”

La Trường Căn nói, “Đúng vậy đó, các anh còn muốn biết gì sao?”

Thường Trấn Viễn rốt cuộc lấy cái di động đựng trong túi từ gầm bàn lên, “Vật này, quen không?”

Cơ mặt của La Trường Căn cứng ngắc lại một cách khó nhìn thấy, lập tức cau mày lắc đầu nói, “Cái di động này nhỏ thế, giống như là đồ con gái dùng. Hình như chưa thấy người xung quanh dùng bao giờ.”

Thường Trấn Viễn, “Có cần lấy vân tay của anh đi kiểm nghiệm không?”

La Trường Căn vươn tay nói, “Được chứ. Nếu các anh không tin tôi thì cứ kiểm nghiệm đi.”

Thường Trấn Viễn nói, “Xem ra là anh tin tưởng dấu vân tay trên di động đã được lau sạch sẽ rồi.”

“Đồng chí cảnh sát, lời anh nói thất đức quá. Sau khi bị bắt, tôi luôn chủ động, tích cực phối hợp phá án với cảnh sát các anh, nếu anh cảm thấy tôi nói dối thì đưa chứng cứ ra đây. Dùng những suy đoán ác ý vô căn cứ đó là sao hả!”

Thường Trấn Viễn nói, “Cái di động này tôi tìm được trong bồn cầu nhà anh. Bồn cầu nhà anh bị tắc nên nó bị đẩy lên.

La Trường Căn nói, “Thực sự tôi chưa thấy bao giờ.”

Thường Trấn Viễn nói, “Anh nghĩ cái di động này có sáng lên được không?”

Ánh mắt La Trường Căn lập lòe, bờ mông trên ghế cục cựa bất an.

Thường Trấn Viễn ấn nút khởi động qua lớp túi.

La Trường Căn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, lưỡi thi thoảng liếm lên bờ môi khô khốc.

Màn hình màu xám… vẫn là màu xám.

Thường Trấn Viễn nói, “Chắc ấn không đủ mạnh.” Hắn lại gí tay xuống.

Màn hình vẫn không sáng lên.

La Trường Căn nhếch môi, ánh mắt lúc nhìn người khác rõ ràng đã có ánh sáng, “Ha ha, chẳng ngờ cảnh sát cũng có khiếu hài hước như vậy, thích đùa kiểu này.”

Thường Trấn Viễn ngồi xuống chậm rì rì đọc một dãy số di động.

La Trường Căn vốn đã tính trước mọi việc thoắt cái đực ra, trong mắt lóe lên tia sợ hãi, mãi không nói được thành lời.

Thường Trấn Viễn nói, “Có phải anh rất thắc mắc vì sao di động không mở được mà tôi vẫn biết được số di động chưa hề đăng ký này không?”

La Trường Căn không lên tiếng.

“Có một vấn đề khiến tôi cứ nghĩ mãi. Có chứng cớ gì mà cứ phải đợi cảnh sát tới mới xóa bỏ.” Thường Trấn Viễn nói chậm rãi, “Cái đầu tiên tôi nghĩ tới là nhược điểm. Nhưng Triệu Thác Đường chết rồi, anh cũng biết Hầu Nguyên Côn sa lưới rồi, nhược điểm chẳng có tác dụng gì với bọn họ. Cũng có khả năng là Thành Vân Mạt, nhưng thấy Thành Vân Mạt chết có để lại một cửa tiệm cho vợ anh, không có vẻ gì là bị anh uy hiếp. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn lại năm người mất tích thôi.”

La Trường Căn nói, “Tôi thật sự không liên lạc với bọn họ!”

“Không đốt cả giấy cơ à?”

La Trường Căn khiếp sợ nhìn Thường Trấn Viễn.

Thường Trấn Viễn cười lạnh, “Chúng tôi đã liên hệ với vợ của năm người đó, cũng khóa tài khoản kia lại rồi, anh khỏi cần giấu giếm tiếp nữa.”

Vẻ điềm tĩnh của La Trường Căn sau khi vào cục cảnh sát cuối cùng cũng nát bấy, đập bàn, “Sao anh…sao các anh có thể như thế chứ?!”

Cá nhỏ nói, “Chộ ôi! Anh che giấu chân tướng sự thật, biết chuyện không báo, bao che hung thủ, làm trò man trá mà chúng tôi vẫn chưa đập bàn đây này, anh đập cái gì chứ?”

La Trường Căn nói, “Tôi…”

Lưu Triệu nói, “Thành khẩn là lối thoát duy nhất cho anh. Anh nên biết những chuyện anh khai báo trước đó sẽ tạo thành hậu quả thế nào. Vốn nể tình anh khai báo trung thực, thái độ thành khẩn, có thể xin quan tòa giảm nhẹ khung hình, nhưng nếu anh từ chối khai báo những vấn đề mấu chốt thì những điều anh khai trước đó đều uổng công cả thôi.”

Thường Trấn Viễn nói, “Thành Vân Mạt tìm sát thủ là chủ ý của chị ta thật sao?”

La Trường Căn nhíu mày, “Ý là sao?”

Thường Trấn Viễn nói, “Tuy Thành Vân Mạt trước sau đi theo Diêu Khải Long và Triệu Thác Đường, nhưng bản thân chị ta chưa từng tham dự bất cứ hành động phạm tội phạm pháp nào. Nếu không có người ở bên hướng dẫn…”

“Tôi không làm thế!” La Trường Căn nói từng chữ một, “Chị dâu nghĩ tới cảnh ngộ của chính chị ấy với cả những chuyện Diêu Khải Long làm năm xưa mới có ý nghĩ đó. Không liên quan tới tôi!”

“Thật sao?” Thường Trấn Viễn cười lạnh lùng, trong mắt có luồng tà khí.

La Trường Căn nhìn mà lạnh ớn người. Vốn gã ăn chắc bản thân không thể bị phán tử hình, nhưng tình hình hiện giờ, ai biết đám cảnh sát này có hại hắn không? Nhỡ gộp cả cái chết của Thành Vân Mạt lên đầu gã…

Một người khi chột dạ rất dễ dàng hốt hoảng, mà lúc hốt hoảng thì trí tưởng tượng sẽ rất phong phú. Nhiều chuyện người khác vẫn chưa tính tới thì gã đã nghĩ kỹ cả trình tự giùm đối phương rồi.

“Đúng vậy. Bọn họ đã chết rồi.” Cuối cùng La Trường Căn tự mình căng đứt sợi dây cung cuối cùng của bản thân.

Lưu Triệu nhìn sang Thường Trấn Viễn, vẻ như đang bày tỏ lời khen dành cho hắn, dù sao từ đầu tới cuối chỉ có mình Thường Trấn Viễn kiên trì rằng năm người kia đã bị kẻ khác diệt khẩu. Ông ta nói, “Chết thế nào?”

La Trường Căn vươn tay, định xin điếu thuốc thì thấy Thường Trấn Viễn chủ động ném thuốc sang. Gã cho thuốc vào trong miệng, châm lửa rít một hơi mới nói, “Anh Triệu thừa lúc đám lão Tứ đi tìm ống dẫn hút xăng trong ô-tô ra phóng hỏa, gọi điện cho Hầu Nguyên Côn, cho lão biết tạng người tướng mạo của đám lão Tứ, với cả nơi dừng chân nữa. Sau khi gửi chị dâu lại cho tôi thì bảo tôi đi trước.”

Lưu Triệu nói, “Vì sao lại giết người làm?”

La Trường Căn nói, “Có lẽ là vì bà ta tận mắt trông thấy đám lão Tứ phóng hỏa. Thật sự là lão Tứ giết người. Lúc tôi đi xuống đã thấy thi thể bà ta nằm ngang ở đó.

Lưu Triệu nói, “Nói tiếp đi.”

“Đám lão Tứ lấy xăng quá lắm, tôi chạy xe được một nửa thì cạn xăng, hết cách, tôi đành gọi Lương Nhuận Phát tới, mượn xe anh ta.” La Trường Căn nói, “Sau đó, tôi tìm em rể tôi, cũng chính là Trần Viễn, bảo nó nhờ bạn ra mặt thuê cái phòng cho tôi ở.”

Lưu Triệu nói, “Anh lừa vợ của mấy người lão Tứ thế nào?”