Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân

Chương 24: C24: Hôm Nay Yên Yên Thật Mềm.




Trì Vãn Chiếu cúp máy với người bên ngoài cửa:


"Vào đi."

Trì Huyên ăn mặc chỉnh tề chạy vào, ngồi bên giường hỏi:

"Chị, đợi lát nữa chị có muốn cùng đi thăm ba không? "

Đôi mắt to của Trì Huyên tràn đầy sự dè dặt, sợ người trước mắt sẽ cự tuyệt.

Trì Vãn Chiếu từ trên giường đứng dậy, gật đầu:

"Đi cùng cũng tốt. "

Trì Huyên lúc này mới khẽ cười, cô nhìn Trì Vãn Chiếu đứng lên đi ra phía tủ quần áo cầm quần áo vào phòng vệ sinh, sau đó cạnh sô pha cách đó không xa đang đặt hai cái vali nhỏ.

"Chị, chị có muốn về sao?"

Thanh âm Trì Huyên từ bên ngoài truyền đến, tay Trì Vãn Chiếu đang cài nút áo chợt dừng lại, sau đó rũ mắt xuống, như không có việc gì đáp lại:

"Ừm, buổi chiều liền đi. "

"Nhanh như vậy. Mẹ đã nói chị ở nhà thêm hai ngày nữa. "

Trì Vãn Chiếu mặc áo sơ mi xong, cũng rửa mặt xong bước ra, mái tóc dài buông lỏng hất lên, lộ ra cổ thon dài trắng nõn, vai hẹp eo nhỏ, dáng người xinh đẹp.

Cô thấy Trì Huyên còn ngồi bên giường, bĩu môi, dường như không vui, cô đi tới ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn em gái:

"Tết chị lại trở về được không? "

Ánh mắt Trì Huyên thoáng chốc sáng lên, sau đó nói:

"Được rồi! "

"Nếu không thì như vậy đi, cuối tháng em sẽ nghỉ phép, em ở nhà đến cuối tháng, em cùng chị đi thành phố B được không?"

Cô nói xong kéo cánh tay Trì Vãn Chiếu, lắc lư, tựa như vật nhỏ dính người, Trì Vãn Chiếu nghiêng đầu nhìn cô, liền nghĩ đến Yên Yên.

Cô lắc đầu:

"Không được."

"Anh hai công việc bận rộn, mẹ thì cần em ở bên cạnh."

Trì Huyên mất hứng bĩu môi:

"Mẹ cũng cần em ở bên cạnh chị nha, chị cũng không biết, nửa năm nay mẹ len lén khóc bao nhiêu lần. "

Trì Vãn Chiếu đầu hơi đau, ôm lấy bả vai Trì Huyên, nói:

"Chị trở về là có việc. "

Trì Huyên phản bác: "Có thể có chuyện gì, công ty không phải có Chu Sinh sao? "

Trì Vãn Chiếu thản nhiên mở miệng:


"Chuyện riêng tư. "

Trì Huyên lúc này mới ngậm miệng lại.

Cô ấy không có can đảm để nói chuyện với chị gái mình về công việc cá nhân của chị ấy.

Hai người ngồi trong phòng một hồi, Tạ Đan tới bảo hai người xuống lầu đi bệnh viện.

Dọc đường đi, Tạ Đan đều trầm mặc, Trì Vãn Chiếu tựa vào bên cạnh bà, nắm lấy tay bà.

Trì Huyên ngoan ngoãn nhu thuận ngồi ở ghế lái phụ, mỗi lần muốn nói chuyện lại nhìn vào trong gương chiếu hậu nhìn thấy bóng dáng hai người dựa vào nhau ở phía sau, cô lại lặng lẽ ngậm miệng lại.

Họ nhanh chóng đến bệnh viện.

Không giống với ngày hôm qua, hôm nay trạng thái của Trì Trác thoạt nhìn tốt hơn rất nhiều, máy thở cũng không có cắm vào, hắn nửa dựa vào bên giường, trợ lý Trì của Nhất Phàm nhìn thấy mọi người đến phòng bệnh của Trì Trác liền ra đón tiếp.

Trì Trác và Tạ Đan đối mặt với nhau, không mở mắt, có chút xấu hổ.

Từ khi hắn cùng người trong nhà thẳng thắn sau đó liền một mình chuyển đến lầu ba ở, Tạ Đan bị ốm nửa năm hắn căn bản không thấy được, Trì Vãn Chiếu cùng Trì Huyên nhìn thấy ông cũng không chào hỏi, hoàn toàn bỏ qua ông.

Đó là gần một năm sau khi ông bị bệnh, mối quan hệ của ông với Tạ Đan đã dịu đi một chút.

Tạ Đan nhìn ông rơi nước mắt, bà lau mắt và nói:

"Đây là những đồ từ nhà đem đến, biết rằng ông không quen với những thứ ở bệnh viện."

Hốc mắt nóng rát, giọng nói thô ráp:

"Cảm ơn bà."

Rõ ràng là người thân cận nhất, cùng giường chung gối hơn hai mươi năm, không nghĩ tới hiện tại lại xa lạ như vậy.

Tạ Đan đem hộp giữ ấm đặt sang một bên, lấy ra bát nhỏ, lấy chút cháo đã nấu ra để nguội, Trì Huyên kéo tay Trì Vãn Chiếu nhỏ giọng nói:

"Chị, chị không có lời muốn nói với ba sao? "

Trì Vãn Chiếu bình tĩnh nhìn người đàn ông trên giường bệnh, tóc chỉ còn lại vài sợi, mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, trên mặt gầy gò hai gò má nhô lên, một đôi mắt cũng không có thanh tỉnh như trước đây.

Nó rất đục.

Người trước mắt này, lúc cô không hay biết, đã già đi nhiều như vậy.

Cô đi về phía trước hai bước, đứng trước giường bệnh, từ trên cao nhìn xuống, đáy mắt có gợn sóng, Trì Vãn Chiếu nghiêng đầu đối diện với con ngươi của ba cô, chậm chạp mở miệng kêu lên:

"Ba."

Trì Trác muốn cười nhưng không cười được, vẫn là biểu tình buồn cười như trước.

Trì Vãn Chiếu trong lòng nghẹn ngào, khó chịu hoảng hốt, tay cô đặt ở bên cạnh nắm lấy, nhắm mắt lại nói:

"Con tìm thấy đứa bé kia rồi."

Không chỉ là Trì Trác, ngay cả Tạ Đan cũng dừng động tác, Trì Huyên một tay nắm lấy cổ tay Trì Vãn Chiếu gọi:


"Chị! "

Hơi thở Trì Trác trở nên nặng nề hơn:

"Con đang nói gì?"

Trì Vãn chiếu thấy hắn dễ dàng như vậy liền sốt ruột không khỏi có chút tức giận, thanh âm càng lạnh hơn ba phần, ngay cả ánh mắt cũng lạnh thấu xương.

"Con nói, con đã tìm thấy đứa bé đó."

Trì Trĩ giọng nói run run:

"Vậy con bé..."

"Đưa con bé trở về đi."

Thanh âm Trì Trác cùng thanh âm Tạ Đan đồng thời vang lên, ánh mắt Tạ Đan vừa khóc sưng lên, mũi đỏ bừng, trên mặt vẫn mang theo nụ cười trong trẻo, ôn nhu nói:

"Tiểu Vãn, đem con bé mang về đi. "

"Con bé cũng là người của Trì gia chúng ta."

Tiếng cười nhạo của Trì Vãn Chiếu vang lên:

"Người của Trì gia? Ai thừa nhận điều đó? "

Trì Trác nghe được những lời này trong nháy mắt ảm đạm xuống, muốn nói chuyện lại nói không nên lời, miệng ngập ngừng.

Tạ Đan đặt chén lên tủ đầu giường, dặn dò Trì Huyên:

"Tiểu Huyên, đút ba con ăn cơm. "

Trì Huyên đi tới bên cạnh bà, mơ hồ bưng chén qua, quay đầu nhìn mẹ cô lôi kéo chị cô chuẩn bị đi ra ngoài.

Trì Trác đột nhiên kêu lên:

"Đan Đan."

Tạ Đan thân thể cứng đờ quay lưng về phía hắn, hỏi:

"Có chuyện gì vậy? "

Trì Trác rướn họng:

"Tôi xin lỗi, cảm ơn em."

Tạ Đan Ngang ngẩng đầu ưỡn ngực, cùng với Trì Vãn Chiếu có vài phần tương tự, bà thản nhiên đáp lại:

"Không cần."

Cửa phòng bệnh được kéo ra, Trì Vãn Chiếu cùng Tạ Đan ngồi trên ghế ở hành lang, đối mặt với người tới người đi, Tạ Đan mở miệng nói:

"Tiểu Vãn, đưa cô bé kia trở về được không? "


Trì Vãn Chiếu ánh mắt trầm trầm:

"Mẹ..."

Tạ Đan nắm lấy bàn tay Trì Vãn Chiếu, giọng nói vẫn dịu dàng như trước, nhưng giọng quả quyết không cho thay đổi:

"Tiểu Vãn, mẹ biết con không thể tha thứ cho bố của con, con là miếng thịt từ người của mẹ cắt ra, mẹ lại không biết tính khí của con à."

"Nhưng mà con cũng thấy, ông ấy sắp đi rồi, chống đỡ không nổi, mẹ cầu xin con, để đứa nhỏ kia trở về một lần được không?"

Trì Vãn Chiếu nghe được lời cầu xin này đau lòng đến cực điểm, mẹ cô chưa từng hèn mọn như vậy.

Tạ Đan ôm vai cô, đầu đặt trên vai cô, giọng nói tràn ngập mệt mỏi:

"Tiểu Vãn, giải quyết xong tâm nguyện của ba con đi. "

Sắc mặt của người đi trên hành lang vội vàng, bước chân vẫn như cũ, có gió nhẹ thổi tới, tràn đầy mùi nước khử trùng.

Trì Vãn Chiếu cười khổ, nói:

"Con có thể nói với ba về tình hình của đứa con đó, về phần trở về hay không, không phải con có thể quyết định."

"Hơn nữa, con cũng sẽ không để cho cô ta vào Trì gia."

Tạ Đan biết đây là sự nhượng bộ cuối cùng của Trì Vãn Chiếu, lúc trước từ chối không nói chuyện này đến bây giờ có thể tìm được đứa nhỏ kia, là điểm mấu chốt cuối cùng của cô.

Tiểu Vãn không có khả năng để đứa bé kia vào nhà họ Trì.

Tạ Đan ôm chặt cô:

"Điều này là đủ, đủ rồi."

Người đó chỉ cần nhìn đứa trẻ trước khi rời đi là đủ.

Trì Vãn Chiếu trầm mặc bị Tạ Đan ôm rất lâu, cô không trở về phòng bệnh nữa, mà trực tiếp trở về Trì gia.

Cô ngồi trên xe nhìn phong cảnh chợt vụt qua bên ngoài, ánh mắt thâm trầm, lúc trước khi nhìn thấy cái tên này trên điện thoại di động Khổng Hi Nhan, cô đã có dự cảm, quả nhiên đợi đến khi Chu Sinh điều tra, cô nhìn thấy bức ảnh, là đứa bé kia.

Kỳ thật cô không bao dung như vậy, trong lòng mâu thuẫn đến cực điểm.

Kỳ thật cô chưa từng nghĩ tới việc tìm đứa bé kia, cho dù ba cô bị bệnh nặng, cô cũng không muốn đi tìm.

Nhưng tạo hóa trêu người, cô không muốn tìm, hết lần này tới lần khác cô ta xuất hiện trước mặt mình.

Trì Vãn Chiếu thở dài, sau khi xuống xe lên lầu lấy hành lý, vừa ra khỏi cửa phòng, nhìn thấy Trì Nhất Phàm đang ngồi trên sô pha.

"Anh hai."

Trì Nhất Phàm ngẩng đầu lên, nhìn thấy thân ảnh của Trì Vãn Chiếu ở tầng hai, anh ta nói:

"Anh đều nghe mẹ nói. "

"Vất vả cho em rồi."

Trì Vãn Chiếu tự chế giễu:

"Làm gì mà vất vả."

Trì Nhất Phàm biết trong lòng cô khó chịu, cô em gái này từ nhỏ đến lớn đều như vậy, ở trước mặt mọi người đều mạnh mẽ muốn chết, chưa bao giờ chịu tỏ ra yếu đuối một lần.

Cứng rắn, so với anh trai là hắn còn lợi hại hơn.

Anh nhìn thấy cô mang theo hành lý của mình liền hỏi:


"Đi ngay bây giờ?"

Trì Vãn Chiếu gật đầu

Trì Nhất Phàm:

"Anh xách cho em."

" Không cần ... được rồi"

Trì Vãn Chiếu cự tuyệt nhưng lại thay đổi, ngồi trên xe Trì Nhất Phàm.

Đến thành phố B là hơn năm giờ sáng, Chu Sinh sớm đã chờ ở sân bay, nhìn thấy Trì Vãn Chiếu từ bên trong đi ra hắn vội vàng nghênh đón:

"Trì tổng. "

Trì Vãn Chiếu đi theo anh ta lên xe.

Chu Sinh chọn mấy chuyện của công ty ra báo cáo, báo cáo xong hỏi:

"Trì tổng, trực tiếp đến công ty sao? "

Trì Vãn Chiếu chống tay lên cửa sổ sờ sờ đầu, nghe được câu hỏi của Chu Sinh chậm rãi mở mắt ra, trong mắt còn có tơ máu, giọng nói của cô khàn khàn:

"Trở về nhà đi. "

Chu Sinh nháy mắt cho tài xế, lái xe về nhà.

Đến cửa, Chu Sinh xuống xe sau đó mở cửa xe cho Trì Vãn Chiếu, cúi đầu nói:

"Trì tổng, ngài đi A quốc mấy ngày nay phu nhân rất lo lắng cho ngài. "

Trì Vãn Chiếu nghiêng mắt nhìn hắn, khóe miệng cong cong, có độ cong nhẹ.

Lúc đến nhà, rất yên tĩnh, Trì Vãn Chiếu lên lầu hai tắm rửa, nhìn thấy Khổng Hi Nhan ôm Yên Yên đang ngủ say, yên tĩnh ngẩng đầu nhìn người kia, đột nhiên Yên Yên đứng dậy, vừa định nhảy lên người cô đã bị Trì Vãn Chiếu ôm lấy đặt nó bên ngoài cửa.

Vẫn là sự cảnh báo quen thuộc.

"Đừng ầm ĩ, mi ồn ào sẽ không có cơm ăn."

Yên Yên ngồi xổm ở cửa, nhìn người nào đó quyết tuyệt đóng cửa lại, nhỏ giọng kêu lên:

"Meo meo..."

Trì Vãn Chiếu vén chăn lên giường, Khổng Hi Nhan ngủ ở giữa, ôm gối ôm, Trì Vãn Chiếu lấy gối ôm của cô ra, Khổng Hi Nhan không thoải mái đưa tay lắc lư, đặt trên vai Trì Vãn Chiếu.

Sau đó, như mèo con chui vào lòng cô.

Trì Vãn Chiếu không thể cử động, bị người kia chui vào lòng, nhìn người kia cọ cọ trong lòng ngực, cô nhịn không được siết chặt hai tay, cằm đặt trên đỉnh đầu người kia.

Chỉ một lát sau, hai người trong tấm chăn đều ngủ thiếp đi.

Ôm nhau thật chặt.

Khổng Hi Nhan đang ngủ say ghé vào ngực Trì Vãn Chiếu, cọ cọ một chút, mơ mơ màng màng nghĩ, hôm nay Yên Yên, có phải quá mềm mại hay không?

---------------Hết chương 22------------