Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân

Chương 30: C30: Không Giống Chút Nào!




Khổng Hi Nhan đuổi Trì Vãn Chiếu đi liền một mình ngồi trên giường, ngón tay cô bất giác sờ lên cánh môi, tê dại, còn có chút sưng lên, Yên Yên ở cửa đang kêu vô tội, cô phẫn nộ che đầu, xoay người đi ngủ.


Sáng sớm ngày hôm sau cô đã bị đồng hồ báo thức đánh thức, tối hôm qua Khổng Hi Nhan không ngủ ngon, hiện tại nghe thấy tiếng chuông điện thoại tắt, chưa qua mười phút, Phó Thu gọi điện thoại tới.

Khổng Hi Nhan mơ mơ màng màng trả lời điện thoại:

"Alo. "

Phó Thu cẩn thận hỏi:

"Khổng tỷ, chị vẫn còn ngủ à? "

Khổng Hi Nhan run vài giây, lập tức ngồi dậy, dụi mắt nói:

"Dậy rồi. "

Phó Thu thở phào nhẹ nhõm:

"Ừm, em đang ở trên xe chờ chị. "

"Ừ."

Khổng Hi Nhan cúp điện thoại, rửa mặt xong thay quần áo, vừa qua năm giờ, chân trời ngay cả ánh sáng cũng không có, đen như mực.

Cô xách túi xách chuẩn bị xuống lầu, lúc đi ngang qua phòng bên cạnh nhìn thấy cửa phòng không đóng, có gió thổi vào từ cửa sổ nửa mở, gió lạnh thổi vào mặt khiến cô nhíu mày.

Khổng Hi Nhan đứng ở cửa phòng nửa ngày cũng không nhúc nhích, điện thoại di động đặt trong túi phát ra tiếng ù ù chấn động, tay cô nhanh chóng tắt, trong mắt sáng có vài phần rối rắm, cuối cùng quay đầu chuẩn bị xuống lầu

Chỉ là vừa mới đi bộ đến cầu thang, cô nhìn lại căn phòng với cửa sổ mở, cắn răng quay lại, bước vào căn phòng đó.

Đèn cạnh giường ngủ trong phòng không bật, chỉ có ánh đèn yếu ớt trên hành lang chiếu vào, Khổng Hi Nhan lo lắng bật đèn sẽ quấy nhiễu đến Trì Vãn Chiếu cho nên chậm rãi mò đến bên cửa sổ, cô chống gió lạnh đóng cửa sổ lại.

Bên cạnh cửa sổ chính là giường, Khổng Hi Nhan cúi đầu, không nhìn thấy Trì Vãn Chiếu vốn ngủ trên giường, vẻ mặt cô lộ ra kinh ngạc, còn chưa kịp suy nghĩ bên tai truyền đến một giọng nói:

"Đang làm gì đó? "

Trì Vãn Chiếu đột nhiên lên tiếng làm Khổng Hi Nhan kinh sợ, cô lui về phía sau hai bước, Trì Vãn Chiếu lo lắng cô ngã xuống, vội vàng ôm lấy eo cô, phía sau hai người chính là giường, Khổng Hi Nhan lui về phía sau quá nhanh, Trì Vãn Chiếu không kịp thu người, đôi bên ngã xuống giường lớn.

Trong phòng tối đen một mảng, ánh đèn yếu ớt trên hành lang chiếu vào, Khổng Hi Nhan có thể nhìn rõ sự góc nghiêng tinh xảo của Trì Vãn Chiếu, còn có đôi mắt vừa đen vừa sáng kia.

"Tôi..."

Cô muốn giải thích lý do tại sao mình xuất hiện ở đây, điện thoại bắt đầu rung lên, cô bất ngờ đẩy Trì Vãn Chiếu ra, ngồi dậy, lấy điện thoại ra khỏi túi:

"Alo, được, chị biết rồi, chị sẽ đến ngay."

Khổng Hi Nhan vội vàng xuống lầu, không lâu sau Trì Vãn Chiếu nghe thấy tiếng cửa nhà đóng lại.

Cô ngã xuống giường, xoa xoa đôi mắt cả đêm không ngủ, nghĩ đến bộ dáng vừa rồi người kia bị dọa đến không nhịn được mỉm cười.

Chưa đến bình minh, trời vẫn tối.

Một số cảm xúc đang dần lắng đọng, và một số cảm xúc, chỉ bắt đầu lên men.

Khổng Hi Nhan bước đến phim trường, ánh mắt thản nhiên của mọi người quét qua người cô sau đó lại tụm nhau nói nhỏ, Phó Thu cũng tiến đến bên tai cô nói:

"Khổng tỷ chị còn chưa biết à, nghe nói hôm qua Tôn Đạo tức điên lên."

Ánh mắt Khổng Hi Nhan nhìn về phía Tôn Đạo sắc mặt âm trầm cách đó không xa, lắc đầu:

"Xảy ra chuyện gì? "

Phó Thu vẻ mặt thần bí:

"Em cũng nghe nói thôi. "

"Hình như là bởi vì chuyện của Quách Nhất Tích."

Khuôn mặt Khổng Hi lộ ra vẻ đã hiểu.

Quách Nhất Tích làm như vậy không thể nghi ngờ là hung hăng tát Tôn Đạo một cái, mặt mũi Tôn Đạo còn đâu, không tức giận mới lạ.

Cô thu hồi ánh mắt, đi vào phòng thay đồ, sau khi thay trang phục xong, chuyên gia trang điểm đang chờ ở bên ngoài, nhìn thấy cô đi ra chào hỏi:

"Chào buổi sáng Khổng tỷ."

"Chào buổi sáng."

Phó Thu đi tới giúp cô sửa sang lại trang phục, đỡ nàng ngồi xuống trang điểm, ngoài cửa thỉnh thoảng có người đi ngang qua, chỉ mơ hồ nghe được mấy chữ Quách Nhất Tích và Tôn Đạo.

Chuyên gia trang điểm đứng bên trái Khổng Hi Nhan thoa kem lên mu bàn tay, nói với một chuyên gia trang điểm khác: "Làn da này của Khổng tỷ, mềm mại có thể bóp ra nước."

Một chuyên điểm trang điểm khác mỉm cười:

"Đúng vậy, cô không xem đánh giá trên mạng về cảnh Khổng tỷ nhảy cầu a, gọi là hoa sen mới nở!"

Khổng Hi Nhan nghe được các nàng nịnh nọt chỉ cười nhạt, không trả lời.

Từ ngày Trì Vãn Chiếu xuất hiện trên phim trường, cô đi tới đâu cũng có thể nghe được những lời tâng bốc như vậy, chỉ là bọn họ không dám đoán cô có quan hệ gì với Trì Vãn Chiếu, ngược lại còn nói cô leo lên từ thư ký Chu.

Khổng Hi Nhan nghe được kết luận này từ Phó Thu: thật sự dở khóc dở cười.

Tuy nói ngày đó vẫn là thư ký Chu giúp cô trút giận, nhưng Trì Vãn Chiếu ở trên trường quay, không có cô ấy tiếp lời, sao thư ký Chu dám lạm dụng tư quyền, vẫn là ở trước mặt Trì Vãn Chiếu.


Nhưng mọi người không nghĩ như vậy, nói như thế nào thì thư ký Chu cũng ở Cảnh Yên, bên cạnh Trì Vãn Chiếu là người rất có trọng lượng. Huống hồ, trong mắt người ngoài, Trì Vãn Chiếu là mục tiêu cao không thể tiếp cận, là đối tượng không dám suy nghĩ, cho nên cho dù ngày đó rõ ràng Trì Vãn Chiếu ở trường quay, bọn họ cũng chỉ suy đoán cô là leo lên từ thư ký Chu chứ không phải là Trì Vãn Chiếu.

Ngay cả Tôn Đạo cũng cho rằng như vậy.

Thậm chí còn ám chỉ cho cô ở trước mặt Chu trợ lý nói giúp mấy câu, Khổng Hi Nhan nhìn trong gương trang điểm càng thêm tinh xảo ngũ quan xinh xắn, đáy mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng trang điểm bị gõ, Phó Thu chạy tới mở cửa, trợ lý của Tiếu Thừa vẻ mặt tươi cười đứng ngoài cửa, trên tay mang theo điểm tâm, nhìn thấy Phó Thu giơ lên hỏi:

"Tiểu Thu, Khổng tỷ có ở đây không? "

Phó Thu nghiêng người, nhìn chằm chằm anh ta:

"Ở đây, có chuyện gì? "

Trợ lý đưa cho Phó Thu điểm tâm:

"Hôm nay quay phim sớm, Thừa Thừa lo lắng Khổng tỷ không ăn sáng liền tới đây, đặc biệt bảo tôi mua một ít đưa qua cho Khổng tỷ. "

Phó Thu một câu không cần còn chưa nói ra, trợ lý liền nhét vào tay cô, vẫy tay:

"Tôi đi trước, ở trường quay gặp. "

"Aizz!"

Phó Thu thấy anh nói xong liền vội vàng bỏ đi có chút buồn bực, cầm điểm tâm đến trước bàn trang điểm, Khổng Hi Nhan liếc mắt nhìn cô hỏi:

"Sao vậy? "

"Này..."

Phó Thu mắt liếc mắt nhìn mấy người trang điểm còn đứng ở một bên, cười cười nói:

"Không có gì. "

Cô nói xong đặt cái kia qua một bên, chờ Khổng Hi Nhan trang điểm xong.

Nửa giờ sau, hai người trang điểm cùng Khổng Hi Nhan chào hỏi sau đó đến trường quay trước, Phó Thu đợi đến khi họ rời đi mới hô to:

"Khổng tỷ, chị có biết đây là cái gì không?"

Khổng Hi Nhan liếc nhìn túi ở một bên:

"Cái gì?" "

Phó Thu vươn ra bốn ngón tay:

"Đây là lần thứ tư Tiếu Thừa đưa tới rồi. "

Trước đó quay phim đến nửa đêm, anh đưa bữa tối qua.

Hôm nay lại đưa điểm tâm.

Tuy nói Khổng tỷ vẫn không tiếp nhận, nhưng hắn cứ đưa qua như vậy thì không hay, cô thậm chí còn nghe được có người nghị luận Tiếu Thừa có phải đang đuổi theo Khổng tỷ hay không.

Bình tĩnh mà xem xét, trước kia cô rất thích Tiếu Thừa, nhưng từ ngày Khổng tỷ bị Hà lão khi dễ thế nhưng Tiếu Thừa giả vờ không nhìn thấy, thiện cảm của cô đối với Tiếu Thừa liền thẳng tắp giảm xuống.

Tuy rằng cô không hiểu quy củ trong giới giải trí, nhưng một người có thật lòng đối xử tốt với người khác hay không, cô vẫn có thể nhìn ra chút ít.

Lúc trước sùng bái Tiếu Thừa, bị vòng sáng thần tượng mê hoặc ánh mắt, nhất cử nhất động của Tiếu Thừa đều phóng đại vô hạn trong lòng cô, luôn cảm thấy anh ta thật sự tốt với Khổng tỷ.

Nhưng nếu thật sự tốt, sẽ không nhìn thấy Khổng tỷ bị bắt nạt như vậy cũng không nói một lời.

Rõ ràng, tốt của hắn, pha lẫn với những thứ khác.

May mắn bây giờ nhìn thấy rõ hắn là loại người như thế nào cũng không muộn.

Khổng Hi Nhan nghe nói là đồ Tiếu Thừa tặng nhíu mày:

"Không phải bảo trợ lý cậu ấy nói với cậu ấy không nên tặng đồ sao? "

Phó Thu bĩu môi:

"Em đã nói rồi, nhưng anh ta vẫn đưa tới. "

Khổng Hi Nhan thấy bộ dáng đau khổ của Phó Thu liền nói:

"Vậy thì trả lại. "

Phó Thu cầm điểm tâm phảng phất như đồ nặng ngàn cân, nhắm mắt nói:

"Dạ!"

Khổng Hi Nhan:

"Chị đến trường quay trước, em trả xong rồi đến sau. "

Phó Thu gật đầu:

"Chị đi đi. "

Đợi đến khi Phó Thu rời khỏi phòng trang điểm, Khổng Hi Nhan cũng cất bước rời đi, lúc đi ngang qua phòng vệ sinh nghe thấy bên trong có tiếng khóc, bước chân dừng một chút, đi vào trong hai bước, còn chưa mở miệng hỏi liền nghe được giọng nói nho nhỏ của một người phụ nữ.

"Em không có."


"Thật sự không phải em."

"Trợ lý kia là em tạm thời tuyển, em căn bản không biết cô ấy sẽ gửi cái này trong nhóm, hơn nữa còn bị người ta đưa lên mạng! Em thậm chí không biết về chuyện nhóm người hâm mộ đó! "

Tiếp theo có giọng nói của một người đàn ông vang lên, Khổng Hi Nhan nghe ra là của Tôn Đạo.

"Không có? Quách Nhất Tích, cô thật sự là diễn xuất tốt ha, lừa tôi xoay vòng vòng, như thế nào? Bây giờ cô muốn cầu xin? Muộn rồi! "

Quách Nhất Tích vừa khóc vừa nói:

"Tôn Đạo, A Chấn, anh tin em có được hay không, em cũng vừa mới biết chuyện này. "

Tôn Đạo hừ lạnh:

"Phải không? Theo ý cô, video không phải là cô thả ra, dư luận không phải là cô kích động, thủy quân không phải là cô tìm? Quách Nhất Tích cô nghĩ tôi ngày đầu vào cái giới này à? Trong lòng cô tính toán cái gì chả nhẽ tôi không biết? "

"Nhưng thật sự không phải em!"

Quách Nhất Tích trong lòng nghẹn khuất đến cực điểm, nếu như chuyện này là do cô làm, cô cũng liền nhận, hết lần này tới lần khác cô không biết chút nào.

Vẫn là trên weibo tuồng ra là cô tung video thì cô mới biết.

Trong chuyện này, cô bày ra tư thái nạn nhân không tệ, nhưng đó là nước chảy thành sông, lúc trước ai cũng không biết là ai tung ra video của Hà lão, cô còn có thể mượn sóng gió ôm một chút nhân khí, giả bộ là tư thái đáng thương.

Nhưng bây giờ nó khác rồi.

Từ khi có người biết video từ trong vòng của cô tung ra, họ bắt đầu mắng cô tâm cơ, nói cô vì diễn người đáng thương mà cố ý thiết lập cục diện, thậm chí còn nói cô bày ra hãm hại Hà lão.

Ngay cả những người hâm mộ của Hà Vi cũng không ngừng nhắn tin riêng mắng cô.

Quách Nhất Tích lúc này mới hoảng hốt, cô sợ không phải những kẻ không biết chuyện trên mạng, mà là Tôn Đạo và Hà Vi.

Tôn Đạo là chỗ dựa lớn nhất mà cô có thể dựa vào, cô ngàn vạn lần không thể đắc tội.

Ngoài ra còn có Hà Vi.

Cô ta xúi giục người hâm mộ, tạo ra dư luận, nước bọt của bọn họ có thể dìm cô.

Cô không có thế lực lớn, dám đối kháng với Hà Vi.

Quách Nhất Tích đáng thương nắm lấy cổ tay Tôn Đạo:

"A Chấn, anh liền tin em một lần đi, em cầu xin anh. "

Tôn Đạo Âm trầm mặt hất cánh tay cô ra:

"Quên đi, miếu tôi nhỏ, không thể chứa vị Phật lớn như Quách tiểu thư!"

"Tôn Đạo!"

Quách Nhất Tích thấy hắn quyết tuyệt muốn đi, rốt cục thu liễm tư thái đáng thương, đáy mắt lộ ra hung tàn:

"Tôn Chấn, nếu em bị chỉnh đốn, em cũng muốn kéo theo anh! "

Tôn Chấn quay đầu nhìn cô, châm chọc:

"Quách tiểu thư, tự lo lấy thân. "

Quách Nhất Tích phẫn hận nắm chặt nắm đấm, đầu móng tay đâm vào trong lòng bàn tay cũng không hề có cảm giác, cô cắn răng, mắt lộ ra oán khí!

Trước khi Tôn Chấn đi ra Khổng Hi Nhan đã rời đi, cô vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy Phó Thu chạy tới, vẻ mặt cô lạnh nhạt: "Trả rồi? "

Phó Thu tựa như đã hoàn thành nhiệm vụ trọng đại, Trịnh trọng gật đầu:

"Trả rồi! "

Khổng Hi Nhan còn chưa kịp hỏi thái độ của Tiếu Thừa đã thấy Tiếu Thừa mặc trang phục đi tới, hắn ta một thân áo giáp, đầu đội khôi quan, trang điểm xong ngũ quan càng nổi bật, lông mày dày đặc, dáng vẻ đường hoàng.

Hắn ta đứng trước mặt Khổng Hi Nhan, cúi đầu gọi:

"Khổng tỷ."

Phó Thu lùi về phía sau một bước.

Gương mặt Khổng Hi Nhan mang theo ý cười:

"Có chuyện gì sao? "

Tiếu Thừa Tiếu cười híp mắt:

"Không có, muốn hỏi Khổng tỷ thích ăn gì, có phải hôm nay điểm tâm không hợp khẩu vị của Khổng tỷ hay không? "

Cái gọi là đưa tay không đánh mặt cười, Tiếu Thừa cười rạng rỡ thế kia, Khổng Hi Nhan cũng không có khả năng kéo mặt xuống, cô suy nghĩ một chút nói:

"Tiếu tiên sinh không cần khách khí như vậy, Phó Thu chăm sóc tôi rất kỹ."

Tiếu Thừa ra vẻ thương tâm:

"Thì ra chị Khổng không phải không thích điểm tâm, là không thích em cơ. "


Khổng Hi Nhan cười áy náy:

"Cũng không phải. "

Cô còn chưa nói xong liền nghe Tôn Đạo cầm loa hét lên: "Chuẩn bị! "

Trường quay nhất thời bận rộn, Khổng Hi Nhan không muốn dây dưa với Tiếu Thừa liền cười cười nói:

"Tiếu tiên sinh, tôi đi trang điểm thêm. "

Tiếu Thừa vội vàng gật đầu:

"Được, chị đi đi. "

Đợi đến khi Khổng Hi Nhan rời khỏi nơi đó, trợ lý của Tiếu Thừa từ phía sau hắn xuất hiện, mở miệng nói:

"A Thừa, không phải tôi nói rồi sao, Khổng Hi Nhan này có cái gì tốt đâu, còn dám đem trả đồ của anh, thật sự là không biết tốt xấu! "

Giọng nói của anh ta cố ý đè nén rất thấp, người trong phim lại bận rộn, ngoại trừ Tiếu Thừa không ai nghe thấy.

Tiếu Thừa quay đầu nhìn hắn, nụ cười thu liễm lại, liếc mắt nhìn hắn, mở miệng bỏ mấy chữ:

"Cậu hiểu cái gì! "

Nếu Khổng Hi Nhan là người dễ thấy sang bắt quàng làm họ, trường quay này nhiều người như vậy, làm sao còn đến lượt hắn.

Không dễ dàng mới tốt.

Mới có thể khiến hắn có tinh thần kiên trì, mới có thể khiến hắn cảm thấy đặc biệt.

Ánh mắt Tiếu Thừa nhìn bóng lưng tinh tế của Khổng Hi Nhan trầm xuống, qua hồi lâu mới dời đi.

Trong phim trường, [Phá kén] đã quay cảnh Lâm Lương cùng Tả tướng giằng co xong, Hoàng thượng nhổ tận gốc thế lực của Tả tướng , đang ăn mừng biên quan ngụy binh tập kích, Lâm Lương xin ra chiến trường đánh giặc.

Khổng Hi Nhan đóng vai Sở Thiên đứng ở cửa thành nhìn nam nhân hăng hái cưỡi ngựa phía dưới, ánh mắt của nàng vô vàn quyến luyến, xen lẫn không nỡ.

Cảnh này là cảnh cuối cùng của Sở Thiên cùng Lâm Lương lúc chưa mất trí nhớ, Sở Thiên đứng ở trên cao mơ hồ nhận ra lần xuất chinh này sẽ không thuận lợi như vậy, nhưng tham vọng của người đó cũng không cho phép nàng xen vào.

Nàng chỉ có thể đứng nơi này, chờ hắn trở lại.

Sở Thiên dùng ánh mắt tràn ngập hi vọng nhìn người trên lưng ngựa, Lâm Lương tựa như phát hiện, quay đầu đối diện với Sở Thiên, áo giáp của hắn ôm sát, mặt mày thanh tú, phút chốc khóe miệng giương lên, cười lỗi lạc.

Sở Thiên thoáng chốc hốc mắt tràn đầy nước mắt nóng bỏng, cong khóe môi, phác họa một nụ cười.

Có vài phần ẫn nhẫn cố nén lệ cúi đầu, hàm chứa cảm giác xấu hổ.

Tôn Đạo kêu lên:

"OK! "

"Thật không tồi."

"Diễn xuất này, tuyệt."

"Không phải sao, trên mạng hiện tại đánh giá Sở Thiên cao nhất."

"Thật không thể tưởng tượng được."

Những cuộc trò chuyện nhỏ vỡ vụn thỉnh thoảng truyền đến tai Khổng Hi Nhan, thần sắc của cô lạnh nhạt, ngược lại Phó Thu nghe được cô được khen ngợi nhướng mày nói:

"Khổng tỷ, thật tuyệt vời! "

Khổng Hi Nhan cười không nói, cúi đầu đi vào phòng trang điểm tẩy trang.

Cảnh quay này qua đi, tiếp theo Lâm Lương gặp nạn ở biên quan, sau khi được quận chúa cứu, phần diễn của cô cũng ít đi rất nhiều, bởi vậy mới rảnh rỗi một tuần.

Khổng Hi Nhan vừa tẩy trang xong thay quần áo đi ra cửa liền thấy Tiếu Thừa thay trang phục đứng ở cửa chờ cô, cô đi ra ngoài đôi mi thanh tú nhíu lại,hỏi:

"Tiếu tiên sinh có việc gì? "

Tiếu Thừa cười:

"Không có, Khổng tỷ diễn xuất tốt như vậy, có rảnh rỗi để dạy em không? "

Khổng Hi Nhan cúi đầu:

"Tiếu tiên sinh đứng nói chuyện cười. "

Tiếu Thừa Tuấn Tú trên mặt mang theo ủ rũ:

"Nào có nói đùa, e, nghiêm túc, Khổng tỷ tiếp theo diễn cũng không nhiều, buổi tối rảnh rỗi đi ra ngoài uống một ly không? "

Khổng Hi Nhan cười nhạt lắc đầu:

"Không cần, cảm ơn ý tốt của Tiếu tiên sinh."

Tiếu Thừa nghe được cô cự tuyệt cũng không nói gì, chỉ thở dài:

"Được rồi, Khổng tỷ trở về nghỉ ngơi thật tốt. "

Khổng Hi Nhan ừm một tiếng đi ngang qua hắn, Phó Thu vội vàng chạy theo, thẳng đến khi không thấy Tiếu Thừa nữa Phó Thu mới nói:

"Khổng tỷ, Tiếu Thừa này có thật sự đuổi theo chị hay không. "

"Em nghĩ nhiều rồi."

Khổng Hi Nhan vẻ mặt điềm đạm, Phó Thu nhíu mày:

"Không phải em nghĩ nhiều, chị không biết, buổi sáng khi em đi trả điểm tâm trợ lý của hắn liên tục lôi kéo em, nói Tiếu Thừa củabọn họ rất thích Khổng tỷ."

"Bất quá em cảm thấy hắn đối với Khổng tỷ không phải thật lòng."

"Em vẫn thích thư ký Chu!"

Khổng Hi Nhan quay đầu nhìn cô:

"Em thích thư ký Chu sao? "

Phó Thu vội vàng khoát tay: "Chị Khổng, chị đừng hiểu lầm, em không phải em yêu thích thư ký Chu, em chỉ cảm thấy anh ấy so với Tiếu Thừa soái gấp N lần!"


Tầm mắt Khổng Hi Nhan cũng không thu hồi, vẫn nhìn Phó Thu, cười nhạt: "Tại sao chị đừng hiểu lầm? "

Phó Thu cắn môi:

"Khổng tỷ, chị đừng gạt em, bây giờ trường quay đều truyền nhau chị và thư ký Chu đang yêu nhau. "

"Cái... cái gì?"

Khổng Hi Nhan biết trong phim trường đều truyền nhau cô leo lên từ Chu trợ lý, còn có suy đoán là cô đơn phương quyến rũ thư ký Chu, dù sao trong tưởng tượng của mọi người cô chính là đàn bà lẳng lơ câu dẫn người khác.

Thế nhưng nói yêu đương.

Cô ấy thực sự lần đầu tiên nghe thấy.

Phó Thu thấy bộ dáng kinh hãi của Khổng Hi Nhan nhíu mày:

"Có phải bị em nói trúng không? "

Khổng Hi Nhan thu lại ý cười, nghiêm mặt:

"Tiểu Thu, em có biết tùy ý tung tin bậy bạ cũng bị khởi tố không. "

Phó Thu kinh ngạc trừng mắt:

"Em không có! "

"Không phải, Khổng tỷ, ý này là gì? Chẳng lẽ chị và thư ký Chu..."

Khổng Hi Nhan nhìn Phó Thu, vẻ mặt nghiêm túc:

"Chị và Thư ký Chu không có bất kỳ quan hệ nào, nghiêm túc mà nói, chỉ là đồng nghiệp mà thôi, cho nên em đừng dùng đầu óc của em đoán mò. "

Phó Thu bị nước miếng của mình sặc chết:

"Quan hệ gì cũng không có? Khổng tỷ, chị không đùa giỡn em, phải không? Ngày đó ở trường phim ai cũng nhìn ra thư ký Chu là cố ý giúp chị chị, em lại không mù. "

Khổng Hi Nhan cười không cười:

"Em không mù, em là tâm mù. "

Phó Thu: ...

Chạy thẳng đến khu nhà của Khổng Hi Nhan, Phó Thu vẫn chưa hoàn hồn khi biết được bí mật to lớn kia.

Khổng tỷ không có quan hệ gì với thư ký Chu! !

Sao có chuyện đó!!!

Nhưng Khổng tỷ quả thật chưa từng nhắc tới thư ký Chu trước mặt cô, thậm chí là trợ lý riêng của Khổng tỷ, ngoại trừ quay phim về nhà, chị ấy cũng không có hoạt động gì khác, nếu chị ấy thật sự yêu thư ký Chu, cũng không đến mức một lần cũng không gặp.

Cho nên, thật sự như chị ấy nói.

Chị ấy và thư ký Chuchỉ là đồng nghiệp thôi sao?

Phó Thu cảm thấy đầu mình rối loạn.

Khổng Hi Nhan đến cửa tiểu khu bảo tài xế bỏ đồ đạc trong cốp xe xuống, Phó Thu bất tri bất giác xuống xe, nhìn thấy đống đồ đạc, cô hỏi: "Khổng tỷ, có muốn em giúp chị đưa vào không? "

Người lái xe cũng mỉm cười hiền hậu:

"Phải đó, Khổng tiểu thư, đồ nhiều như vậy, chúng tôi sẽ giúp cô xách vào."

Khổng Hi Nhan đem đồ vật nhỏ đóng gói trong một cái túi lớn, dùng tay trái xách, tay phải ôm hai cái túi màu đen:

"Không cần, tôi về trước. "

Phó Thu muốn giúp cô cũng không tìm được cơ hội xuống tay, Khổng Hi Nhan đi hai bước lại quay đầu lại nói: "Đúng rồi, có một việc... Thôi nào, tôi sẽ liên lạc lại với em vào tối nay. "

"Được."

Phó Thu đứng ở phía sau cô nhìn bóng dáng cô tiến vào tiểu khu rồi biến mất.

Cô thở dài và lẩm bẩm:

"Chị ấy thực sự rất tốt."

Người lái xe đứng bên cạnh cô đóng cửa cốp xe cũng gật đầu khi nghe cô nói:

"Phải, cô ấy thực sự tốt, tôi không cảm thấy cô ấy làm loại chuyện ba năm trước đây."

"Nói cho cùng, đều là tình tự hại người a."

Phó Thu nghe xong con ngươi ảm đạm, vụ bê bối này chỉ sợ sẽ đi theo Khổng tỷ cả đời, nghĩ đến thân thể đơn bạc của Khổng tỷ, cô không hiểu sao có chút đau lòng.

Đầu mùa đông, gió lạnh thấu xương, gió lạnh phả vào mặt, Khổng Hi Nhan túi nhỏ túi lớn mang đồ vào nhà, vừa mở cửa liền nhìn thấy Yên Yên mở to đôi con ngươi xanh thẳm nhìn sang, nhìn thấy là cô Yên Yên nhảy qua, meo kêu lên.

Khổng Hi Nhan đặt đồ đạc ở một góc phòng khách, buông túi xách xuống cả người xụi lơ trong sô pha, những thứ đó không nặng nhưng đón gió lạnh vẫn có chút vất vả, cô cố vào cửa sau đó hoàn toàn không còn khí lực, nằm trên sô pha dưỡng sức.

Yên Yên thấy cô không để ý đến mình, nhịn không được nhảy không ngừng bên cạnh cô, một lát vươn đầu lưỡi màu hồng phấn liếm hai má Khổng Hi Nhan, một lát lại dùng đầu cọ vào lòng bàn tay cô.

Khổng Hi Nhan thở dài, nghiêng đầu nhìn nó, một người một mèo nhìn nhau, cuối cùng Khổng Hi Nhan nói:

"Không giống chút nào!"

"Meo meo!"


Tuy rằng Yên Yên không biết Khổng Hi Nhan đang nói cái gì, nhưng nó nhận ra mình bị ghét bỏ, nó meo meo hai tiếng đặt mông ngồi trên mái tóc dài của Khổng Hi Nhan, nửa nhỏm lên, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Khổng Hi Nhan.

Ánh mắt kia phảng phất là chịu ủy khuất khó giải thích.

Khổng Hi Nhan: ...

Một lúc sau, Khổng Hi Nhan nhận mệnh ôm lấy Yên Yên, xoa xoa lông trắng trước trán nó, nghĩ đến mình sắp đi nông thôn một tuần, lại có chút luyến tiếc, nhịn không được hôn hai cái mãnh liệt lên má Yên Yên.

Sau khi hôn xong, cô mới kéo Yên Yên ra một chút, nhịn không được nhớ lại tối hôm qua.

Lúc Trì Vãn Chiếu chăm sóc cô có phải cũng là loại tâm tình này phải không?