Bước Tiếp Theo Thiên Đường

Chương 37: Gió xuân – lá thu (2)




Trước đây Lộ Nghiên vẫn luôn nghĩ rằng sinh lão bệnh tử rất xa xôi, nhưng đến khi bố cô bị bệnh, cô mới cảm nhận được mọi thứ dường như quá gần trong gang tấc, dấy lên trong lòng cô sự sợ hãi đối với bốn chữ này.

Trần Chí Bang đột nhiên bị bệnh. Lộ Nghiên và Trần Mặc Đông nửa đêm nhận được điện thoại thông báo bèn vội vã chạy tới bệnh viện. Lộ Nghiên nhận ra tuy Trần Mặc Đông vẫn giữ vẻ mặt bình thản nhưng trong lòng lại rất lo lắng. Quan hệ giữa anh và Trần Chí Bang vẫn luôn ở trong tình trạng không gần không xa, hai cha con tuy rằng không có mâu thuẫn nhưng cả hai đều không dễ biểu hiện sự quan tâm, dần dần khiến mối quan hệ tình thân dần trở nên lạnh nhạt.

Đến bệnh viện, Trần Chí Bang đang nằm trong phòng phẫu thuật, cả nhà đứng trước cửa phòng phẫu thuật. Trần Nhiễm Mộng và Tôn Uyển Bình hai tay ôm ngực, mắt đỏ ngầu. Vì là nửa đêm nên cả hành lang yên lặng, ánh sáng trắng trong không gian có chút lạnh lẽo sợ hãi. Lộ Nghiên nhớ tới ngày bố Lộ phẫu thuật. Hiện tại và những ký ức trong đầu khiến Lộ Nghiên có cảm giác khó chịu không nói nên lời.

Trần Mặc Đông và Hàn Minh Khải đứng ở cuối hành lang, đốm sáng trên điếu thuốc của Trần Mặc Đông chưa hề tắt; Lộ Nghiên đứng cách Trần Nhiễm Mộng không xa. Nửa đêm gió hơi lạnh, Lộ Nghiên ôm lấy mình, lúc ra ngoài quá vội nên cô không kịp mặc thêm áo khoác. Liếc nhìn Trần Mặc Đông đứng đằng xa, anh cũng không kịp mặc thêm áo, nhưng lúc này có lẽ anh chẳng để ý đến điều gì được.

Ánh sáng mặt trời vừa lên thì cuộc phẫu thuật cũng kết thúc, Trần Chí Bang được chuyển đến phòng bệnh nhưng vẫn chưa tỉnh. Tôn Uyển Bình xoa bóp tay và mặt cho Trần Chí Bang, giục những người còn lại về nhà.

“Bọn con đều phải đi làm, mẹ ở đây được rồi, hết giờ thì lại đến.”

Mấy người đều không chịu, nhưng sau đó Tôn Uyển Bình nghiêm mặt yêu cầu thì mọi người mới rời đi, ngoại trừ Trần Mặc Đông vẫn cương quyết ở lại.

Lộ Nghiên thay quần áo xong mới đi làm, chạy ngược xuôi cả buổi ngay cả bữa sáng cũng không nghĩ đến. Nhớ tới Trần Mặc Đông, Lộ Nghiên muốn gọi điện cho anh. Từ lúc đến bệnh viện, hai người vẫn chưa nói với nhau một câu nào. Lộ Nghiên nghĩ có lẽ cô nên an ủi anh, cho dù anh chưa từng biểu hiện một chút yếu đuối trước mặt cô. Lộ Nghiên bấm từng con số, nhưng cuối cùng vẫn không nhấn nút gọi, cô chuyển sang gọi điện cho Nguyễn Minh Ngữ thông báo sự tình. Nguyễn Minh Ngữ bình tĩnh dặn dò Lộ Nghiên phải chăm sóc mình cẩn thận, đợi bệnh tình ổn định, bà sẽ cùng bố Lộ đến bệnh viện.

Những người ở nơi làm việc gặp Lộ Nghiên đều nói thần sắc cô không tốt, Lộ Nghiên chỉ khẽ nhếch đôi môi, cô cảm thấy lúc này ngay cả nụ cười cũng là một loại không tôn trọng.

Nhớ lần đầu gặp Trần Chí Bang, Lộ Nghiên mặc áo lông ngắn màu trắng, đội mũ len màu kem. Vì lần đó bị Trần Mặc Đông cưỡng ép bắt đi gặp nên cô không ăn mặc cẩn thận. Huống hồ hai người lại ăn cơm trước kẻng, Lộ Nghiên mang theo tâm trạng thấp thỏm, chột dạ. Ngày đó, Trần Chí Bang không biểu hiện nhiệt tình như Tôn Uyển Bình, rất ít nói, chỉ hỏi thăm tình hình sức khỏe của bố mẹ Lộ Nghiên. Lúc ăn cơm, ông cũng nhìn Lộ Nghiên rất ít, chỉ nói “Con gái béo một chút mới ưa nhìn, ăn nhiều đi.” Lộ Nghiên gật đầu mỉm cười ngốc nghếch, Trần Chí Bang cũng bật cười theo. Lần thứ hai gặp mặt là đợt cuối năm hai gia đình cùng ăn cơm. Khi ấy Lộ Nghiên dụng tâm trang điểm, ăn cơm xong, cô tiễn bố mẹ chồng lên xe, Trần Chí Bang mỉm cười nói: “Lúc nãy mới gặp ta thực sự không nhận ra con, xinh đẹp lên rất nhiều, nhưng không đáng yêu bằng lần trước.” Tôn Uyển Bình véo ông một cái, ông cũng chỉ mỉm cười, rồi ngồi vào xe. Sau khi kết hôn, tuy thường về nhà bố mẹ chồng nhưng Lộ Nghiên không tiếp xúc nhiều với bố chồng, thỉnh thoảng nói chuyện vài câu, chủ đề chính thường là đứa cháu ngoại đáng yêu của ông.

Giữa trưa, trí óc Lộ Nghiên hỗn loạn, lúc làm việc luôn nghĩ tới những khuôn mặt của nhà chồng. Nghỉ trưa, Lộ Nghiên gọi điện cho Trần Mặc Đông nhưng không có người nhận, cô gọi điện cho Tôn Uyển Bình hỏi tình hình, bà nói Trần Chí Bang đã tỉnh lại.

Lộ Nghiên nằm bò trên bàn nghỉ ngơi, không hiểu sao lại cứ thế thiếp đi. Lúc tỉnh lại, mũi khô rát, đầu đau, cô quay đầu nhìn cánh cửa sổ đang mở. Sáng nay vì vội, tóc vẫn còn ướt đã chạy ra ngoài, nên hiện giờ dường như cô đang trong tình trạng cảm cúm.

Lúc Lộ Nghiên tới bệnh viện, phòng bệnh chỉ có Tôn Uyển Bình và Trần Chí Bang. Tôn Uyển Bình ngồi bên giường nói chuyện với ông, vẻ mặt hai người đều rất bình thản, chỉ là mặt Trần Chí Bang có chút cứng nhắc, sắc mặt cũng nhợt nhạt hơn. Lộ Nghiên bước vào chào hỏi, Trần Chí Bang định nói gì đó nhưng lại thôi. Sau này Lộ Nghiên mới biết trong một khoảng thời gian ngắn, Trần Chí Bang không thể nói năng lưu loát.

Hơi muộn, Trần Mặc Đông và Trần Nhiễm Mộng mới lần lượt tới, người giúp việc trong nhà cũng mang cơm tới. Trần Chí Bang cố gắng uống vài ngụm cháo loãng. Tôn Uyển Bình dỗ dành Trần Chí Bang như dỗ trẻ nhỏ, cuối cùng ông lại ăn thêm hai miếng. Mấy đứa con đứng trong phòng bệnh, lòng sốt sắng, âu sầu nhưng chẳng thể giúp được gì.

Tôn Uyển Bình không chịu để họ ở lại qua đêm, bốn người lại về nhà riêng. Trên đường, Trần Mặc Đông mệt mỏi dựa vào ghế xe, tay bóp trán. Lộ Nghiên cũng có tâm trạng giống anh, tay đặt trên bụng. Cả một ngày nay cô vẫn chưa ăn gì, lúc này dạ dày đang gào thét dữ dội, ngay cả cơn cảm cúm lúc này cũng không thích hợp, chúng khiến cô không còn sức lực để chống đỡ.

Về đến nhà đã hơn chín giờ, Lộ Nghiên hỏi Trần Mặc Đông có muốn ăn cơm không, Trần Mặc Đông nói lúc trước đã ăn một ít. Lộ Nghiên cũng lười nấu cơm, chỉ uống một cốc sữa, sau đó uống thuốc.

Có lẽ vì quá mệt mỏi, Trần Mặc Đông không làm việc nữa, mà cùng nằm trên giường nghỉ ngơi với Lộ Nghiên. Cơ thể của Lộ Nghiên càng lúc càng không thoải mái, cô nằm quay lưng về phía Trần Mặc Đông, trán lấm tấm mồ hôi, cả người co lại.

“Sao vậy?” Trần Mặc Đông nhoài qua người Lộ Nghiên.

“Em quên ăn cơm nên dạ dày hơi đau, không sao đâu.”

“Uống thuốc chưa?”

“Uống rồi.”

Trần Mặc Đông đặt Lộ Nghiên nằm thoải mái, sau đó đặt tay lên bụng cô, lòng bàn tay rất ấm áp.

Lúc Lộ Nghiên cho rằng Trần Mặc Đông đã ngủ thì lại nghe thấy giọng anh.

“Những lúc thế này, đừng để anh phân tâm lo lắng cho em.” Giọng nói rất mệt mỏi.

Lộ Nghiên cảm thấy giọng nói của Trần Mặc Đông như vang vọng từ xa tới, vừa như mây, lại vừa như những đám mây đọng mưa, thổi mãi không tan. Lộ Nghiên không trả lời. Muốn cô trả lời thế nào đây, chẳng lẽ nói: “Em sẽ tự chăm sóc mình”, như vậy chính là thừa nhận cô là gánh nặng của anh.

Mấy ngày sau đó, Lộ Nghiên vừa đối phó với chứng cảm cúm, vừa kiên trì đến bệnh viện thăm Trần Chí Bang. Cô không phải làm gì, chỉ muốn mỗi ngày xuất hiện một chút, như vậy có thể khiến người khác cảm thấy hơi giả dối, nhưng mỗi lần Lộ Nghiên đều rất thành tâm đi thăm bố chồng.

Trần Chí Bang vẫn nằm trên giường bệnh, dường như nhất thời ông vẫn chưa chấp nhận được tình trạng hiện tại của mình, tâm tình ông bất ổn khiến sức khỏe không ổn định. Trần Mặc Đông cũng tiều tụy và hốc hác theo. Buổi tối ở nhà, Lộ Nghiên nghĩ cách nói chuyện với anh, cô hi vọng Trần Mặc Đông đừng đè nén mọi chuyện trong lòng. Cô có thể nhận ra hiện tại Trần Mặc Đông rất mệt mỏi, cô muốn anh thả lỏng một chút, nhưng mỗi lần Trần Mặc Đông đều nói: “Không cần lo lắng, anh không sao”, hoặc “Em ngủ trước đi”… Lộ Nghiên cho rằng Trần Mặc Đông đủ mạnh mẽ, nhưng đến một ngày Lộ Nghiên mới phát hiện Trần Mặc Đông cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.

Cuối tuần, Lộ Nghiên và Trần Mặc Đông đến bệnh viện. Hai người đến đúng lúc Trần Chí Bang ăn sáng. Ông vẫn không chịu ăn nhiều, Tôn Uyển Bình dỗ dành mãi ông cũng ăn chưa được nửa bát. Tôn Uyển Bình không còn phải giấu vẻ bi thương trong sự bình tĩnh như trước kia nữa, hiện giờ bà còn nói được vài câu trêu đùa. Tuy Trần Chí Bang không cười nhưng vẻ mặt cũng biểu hiện nhiều sắc thái hơn trước. Lộ Nghiên có thể nhận ra tình cảm đằm thắm của hai người.

“Già rồi mà vẫn trẻ con!” Tôn Uyển Bình lườm Trần Chí Bang, lau miệng giúp ông, quay người dọn dẹp chiếc tủ cạnh đầu giường.

Lộ Nghiên nói chuyện với Trần Chí Bang. Người tới thăm rất nhiều, người này vừa đi thì người khác tới. Sếp trực tiếp của Lộ Nghiên tới phòng bệnh nhìn thấy Lộ Nghiên có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nhớ mục đích quan trọng đến đây, nói chuyện phiếm vui vẻ cùng Trần Chí Bang, sau đó nói vài câu với Trần Mặc Đông. Lúc ra về, Tôn Uyển Bình bảo Lộ Nghiên đi tiễn.

Lúc Lộ Nghiên quay về thì thấy Lưu Uyên Thư trong phòng bệnh. Lưu Uyên Thư ngồi bên cạnh giường, nói chuyện với Tôn Uyển Bình, thỉnh thoảng có nói với Trần Chí Bang vài câu, nhìn hơi giống đang độc thoại.

“Bác Trần, bác mau khỏe nhé, nếu không sau này không còn ai cổ vũ cháu nữa.”

Sau khi chào hỏi đơn giản với cô ta, Lộ Nghiên bước vào nhà vệ sinh rửa chiếc khăn vừa dùng cho bữa ăn khi nãy. Cô không nhìn thấy Trần Mặc Đông, không biết là cô không có dũng khí, hay không thấy cần phải gặp.

Nhận điện thoại của Nguyễn Minh Ngữ, Lộ Nghiên xuống lầu đón. Lộ Nghiên ra khỏi thang máy, bước về phía bãi đỗ xe. Bãi đỗ xe cách tòa nhà bệnh viện một vườn hoa nhỏ. Lộ Nghiên bước qua vườn hoa, cô nhìn thấy hai bóng dáng đang ngồi trên chiếc ghế dưới mấy cây tùng bách, nhất thời dừng lại, ép mình nhắm chặt mắt, nuốt nước bọt. Trần Mặc Đông lúc này dường như rất xa lạ, như một đứa trẻ bất lực; một tay Lưu Uyên Thư nắm lấy tay anh trên đầu gối, còn cánh tay kia đặt sau lưng anh, nhẹ nhàng vỗ về, giống như đang an ủi một đứa trẻ, tựa như cảnh tượng Tôn Uyển Bình và Trần Chí Bang khi nãy.

Tuy Lộ Nghiên không nhìn thấy vẻ mặt của Trần Mặc Đông, nhưng chẳng lẽ cô không thể hình dung ra cảnh tượng một đứa trẻ lạc đường đã tìm được đường quay về? Thì ra không phải Trần Mặc Đông đủ mạnh mẽ, chỉ là người đối diện với anh không hợp mà thôi. Thì ra anh cũng chỉ là một người bình thường mà thôi. Lộ Nghiên tiếp tục bước đi, cô đón mẹ ở bãi đỗ xe, rồi dẫn họ đi theo hướng khác về phòng bệnh.

Buổi tối, Lộ Nghiên về nhà mẹ đẻ. Sau khi ăn xong, Lộ Nghiên gọi điện hỏi thăm tình hình bên nhà chồng, rồi ngồi trên sô pha xem TV cùng Nguyễn Minh Ngữ. Tám giờ, TV chiếu phim “Gia tộc khoa trương”, dường như tất cả những đau thương trên thế giới này đều bắt những nhân vật trong phim phải trải qua. Lộ Nghiên dựa vào người Nguyễn Minh Ngữ, tựa đầu vào vai mẹ cô, lúc này cô mới có cảm giác ấm áp vững chắc, không ai có thể tước đoạt mất của cô.

“Bố chồng con bị ốm khiến Mặc Đông mệt mỏi, người cũng gầy đi nhiều.”

“Mẹ, mẹ thấy bố có yêu mẹ không?”

“Gì mà yêu với không yêu? Con và Mặc Đông sao vậy?”

“Không sao ạ. Con cảm thấy bố mẹ chồng con rất yêu thương nhau.”

“Yêu cũng là do dần dần ở bên nhau mà ra, kết hôn lâu rồi con sẽ hiểu.”

“Mẹ, sau này con sẽ thường xuyên ở bên cạnh bố mẹ.”

“Vậy con mặc kệ gia đình mình sao?” Nguyễn Minh Ngữ lại nói: “Không cần lo lắng đến sức khỏe của chúng ta, người già rồi đều sẽ có ngày đó. Hơn nữa, thi thoảng con về đây là đủ rồi, cẩn thận không Mặc Đông lại có ý kiến với bố mẹ đấy.”

“Anh ấy sẽ không như vậy đâu.” Lộ Nghiên rất thành thực.

“Mẹ biết, Mặc Đông là một đứa con rể tốt.”

Trần Chí Bang dần hồi phục. Lộ Nghiên chạy tới chạy lui bốn nơi: công ty, bệnh viện, nhà riêng và nhà mẹ đẻ. Cuộc sống của cô và Trần Mặc Đông vẫn bình thường, ổn định. Mỗi lần từ nhà mẹ đẻ về, Lộ Nghiên mang rất nhiều đồ ăn cho Trần Mặc Đông, Tôn Uyển Bình và Trần Chí Bang.

Tuy đã vào đầu xuân nhưng thời tiết lại giống như vừa bắt đầu vào thu, nhiệt độ thấp, gió hiu hiu thổi, mà vì cơn cảm cúm vẫn chưa khỏi, Lộ Nghiên vẫn mặc áo lông ngắn màu trắng. Cây cối trong hoa viên bệnh viện mới nhú vài búp chồi xanh, nhưng nhìn từ xa vẫn không nhận rõ được sắc xanh mới chớm, màu nâu vàng vẫn lấn át màu xanh, khiến người ta khó phân biệt được thời gian.

Một tháng sau, Trần Chí Bang ngồi trên xe lăn xuất viện, giọng nói vẫn chưa được rõ ràng nhưng người trong nhà đều có thể nghe hiểu được. Trần Chí Bang nói rất ít, ông cũng đã chấp nhận sự thật, nhưng cũng chỉ trước mặt cô gái nhỏ Hàn Lạc Ảnh mới để lộ ra nụ cười chân thật. Lộ Nghiên nghĩ nếu Hàn Lạc Ảnh không phải là cháu gái ngoại, mà là cháu gái nội hoặc cháu trai nội, có lẽ ông sẽ vui vẻ hơn một chút.