Buôn Đồ Người Chết

Quyển 4 - Chương 12: Mê đồ Quán




Lý mặt rỗ kể lại, theo tôi suy đoán cũng giống bảy tám phần. Hắn nhận được tin nhắn của tiểu Nguyệt, nội dung rất rõ ràng, hẹn hắn tới bờ sông Tần Cửu ngồi một lát.

Kết quả đến bờ sông, Lý mặt rỗ không thấy tiểu Nguyệt, mà lại gặp Ca Tử. Hắn lập tức biết sự tình không ổn, định chạy trốn thì bị Ca Tử đánh ngất. Lúc tỉnh lại đã thấy ở trong phòng của Ca Tử.

Lão Lý lúc đó rất tức giận, định giáo huấn đối phương một trận, ai ngờ chưa tới gần, đã trông thấy Ca Tử mỉm cười nằm trên giường, sau đó tự tay cắt dây treo dao, miệng nói muốn tặng Lý mặt rỗ một lễ vật nhỏ.

Lý mặt rỗ không kịp phản ứng, một thanh dao từ trên giáng xuống, chặt Ca Tử thành hai phần. Lý mặt rỗ kinh hãi liền hôn mê bất tỉnh.

Nghe lão Lý nói xong, mặt tôi xạm lại, nói: "Lý mặt rỗ, ngươi cũng sắp chết rồi!"

Lý mặt rỗ ngơ ngác, vội hỏi tôi sao lại như vậy. Tôi nói: "Vừa rồi lúc tìm thấy ngươi, thi thể kia nằm sấp trên người ngươi, tay còn thò vào trong miệng. Ta nghĩ hắn đã nhét sợi dây chuyền vào bụng ngươi rồi."

Lý mặt rỗ sắc mặt trắng bệch, gào khóc: "Tiểu ca, cứu ta, nhất định phải cứu ta."

Tôi vội an ủi hắn: "Đừng quá hoảng hốt, chác chắn còn có cách. Chúng ta về khách sạn bàn bạc kỹ càng đã. A Cơ, nơi này giao cho ngươi."

Tống Long Cơ gật đầu. Tôi cùng Lý mặt rỗ khắp người máu me, chẳng xe nào dám chở, đành chờ xe cảnh sát tới đưa về. Về tới khách sạn, Lý mặt rỗ vào phòng tắm, ra sức kỳ cọ, như muốn xoa ra dây chuyền xương người.

Doãn Tiểu Nguyệt nhỏ giọng hỏi tôi, liệu Lý mặt rỗ có chết giống mấy người trước không, hoặc là tự lôi ruột mình ra ngoài, hoặc là tự lăng trì?

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, tôi cũng không biết cụ thể sẽ xảy ra chuyện gì, càng chưa biết cách đối phó với nó. Tôi thậm chí không dám để Lý mặt rỗ đi đại tiện, nhỡ đâu đi ra cả ruột như tên lưu manh trong phòng giam, thật không dám nghĩ tới.

Lý mặt rỗ từ phòng tâm đi ra, nôn nóng hỏi tôi, đã nghĩ ra biện pháp gì hay chưa. Tôi nhìn hắn lắc đầu, nói hiện giờ đừng gấp gáp, dây chuyền xương người hại ngươi cũng cần có thời gian, trong thời gian đó ta sẽ suy nghĩ.

Lý mặt rỗ ngồi trước mặt tôi, nói ngươi phải tranh thủ thời gian luôn đi, đúng là xúi quẩy, sao tự nhiên dây chuyền lại ở trong người hắn. Tôi trừng mắt nhìn hắn: "Nếu không phải do ngươi nổi lòng tham, dây chuyền xương người làm sao có thể lợi dụng ngươi?"

"Mẹ nó, ta nổi lòng tham khi nào?"

Tôi nói, ngươi lăm le sắc đẹp của Doãn Tiểu Nguyệt, có phải lòng tham hay không? Lý mặt rỗ trầm mặc, im lặng một lúc sau đó nói với tôi, yêu thích sắc đẹp, cái này ai chẳng có? Thôi từ nay về sau, ta không đụng nữ nhân nữa, hồng nhan họa quỷ.

Doãn Tiểu Nguyệt liền đá cho hắn một cái.

Không hề nghi ngờ, dây chuyền xương người mang theo oán khí cực lớn, bởi vậy mới làm chết nhiều người như vậy. Hiện giờ việc cần làm là nghĩ cách triệt tiêu oán khí trên cái này.

Muốn như vậy, phải bốc thuốc đúng bệnh, nếu biết dây chuyền mang oán khí do Triều Thác trung thần bị giết, chúng tôi phải vì Triều Thác mà minh oan.

Nhưng minh oan bằng cách nào, chúng tôi không thể trở lại triều Han thời xưa được. Tôi nhắm mắt lại, cẩn thận suy nghĩ, càng nghĩ càng nhớ ra, ông nội từng kể với tôi một chuyện cũ. Ông nội lúc còn trẻ từng mua một cái kim bài, là một trong mười hai kim bài của Nam Tống danh tướng Nhạc Phi. Kim bài oán khí rất nặng, những người nắm giữ đều bị nhiễm bệnh lạ.

Thế là ông nội tôi bèn đóng giả Nhạc Phi, sau đó tìm người đóng vai Tần Cối, thay đổi kết cục. Trước mặt kim bài, diễn cảnh Nhạc Phi giết chết gian thần Tần Cối, cuối cùng oán khi được tiêu trừ. Ông bảo, đó gọi là "Thế thân pháp".

Tình huống chúng tôi gặp phải, cũng tương tự tình huống ông nội tôi năm đó. Có thể dùng thế thân pháp không? Nghĩ đến đây, tôi đem suy nghĩ của mình nói cho hai người. Hai người nghe xong, có chút trầm mặc.

Hai người lo lắng chiêu này không có tác dụng, bởi biện pháp tôi nói thật sự có chút hoang đường.

Hoàn toàn đúng, trước mặt dây chuyền xương người mà diễn kịch, không nói trước nó có ý thức hay không, có thể nhìn thấy hay không. Cứ cho là nó có thể nhìn thấy, chúng tôi diễn kịch cũng sẽ lộ ra nhiều sơ hở, nhỡ chọc giận nó, Lý mặt rỗ sẽ hết cứu.

Một chiêu này chỉ có thể là bí quá hóa liều.

Lý mặt rỗ do dự nửa ngày, cuối cùng nói với tôi: "Thực ra biện pháp này có thể để dự bị, ta còn có cách khác."

Tôi lập tức nhìn hắn. Lý mặt rỗ nói tiếp: "Chúng ta có thể đi tìm nam nhân mặc áo thun không? Hắn đã cứu chúng ta hai lần, chắc có thể cứu lần nữa chứ. Ta nghĩ hắn là cao thủ, nói không chừng có thể trấn áp dây chuyền trong nháy mắt."

Đúng vậy, sao tôi lại quên nam nhân này. Lúc hắn rời đi, cố ý nói cho tôi có thể tới HongKong mê đồ quán tìm hắn. Loại cao thủ như hắn, nhất định có cách cứu lão Lý.

Nghĩ tới đây, tôi lập tức bảo Tống Long Cơ cho mượn xe, dùng GPS hướng dẫn, một mạch đi tới Mê Đồ quán.

Mê đồ quán chỉ là một đạo quán rất nhỏ ở HongKong. Đơn giản đến bất ngờ, cơ bản chẳng có hương hỏa, so với Thiếu Lâm Tự của đại lục một nén nhang mười vạn tệ, quả thực là một trời một vực.

Tôi có chút thất vọng, lẽ nào nam nhân kia chịu ở đây? Nhưng dù sao đã cất công tới, tôi dẫn Lý mặt rỗ cùng Tiểu Nguyệt đi vào.

Lễ phép gõ cửa một cái, rất nhanh liền có người ra mở. Nhìn qua, người ra là một tiểu đạo đồng cỡ mười ba, mười bốn tuổi, cột tóc sừng dê. Hắn nở nụ cười nhìn chúng tôi: "Trong các người, ai là Trương Cửu Lân?"

Tôi sửng sốt, làm sao hắn biết tên tôi? Tôi nói, là ta. Tiểu đạo đồng gật đầu: "Sư huynh dặn, hôm nay ngươi sẽ đến, nên để ta ở lại chờ ngươi. Tất cả vào đi, sư huynh có việc ra ngoài, ban đêm mới về."

Lý mặt rỗ lập tức nịnh nọt: "Thật là cao nhân, ở đây mà có thể tính được chúng ta hôm nay sẽ tới."

Tiểu đạo động khẽ nhếch môi, không nói gì, dẫn chúng tôi vào trong.

Đạo quán quy mô rất nhỏ, nhưng tiểu Nguyệt lại nói tôi biết, ở HongKong này tấc đất tấc vàng, một mét vuông, mười vạn cũng chưa mua được. Ở đây mà có thể mở một đạo quán, xem ra kinh tế của nam nhân không phải tầm thường.

Tiểu đạo đồng đưa chúng tôi vào đại điện, trong đại điện có một pho tượng tôn hoàng đại tiên, nhìn rất có phong thái chân nhân. Đốt ba nén hương, khói tỏa ra cũng không nhiều, nhưng trông thấy pho tượng, tôi lại có một cảm giác bình an.

Tiểu đạo đồng để chúng tôi ngồi đó, hắn thì chạy vào trong nấu nước. Tôi buồn bực ngán ngẩm đánh giá, căn đạo quá bé tí này, càng nhìn càng thấy cổ kính.

Tiểu đạo đồng rất nhanh liền quay lại, hắn chỉ vào Lý mặt rỗ: "Ngươi, cởi y phục, ngồi vào trong nồi nước đi."

Lý mặt rỗ lo sợ, nói nước kia đun lên, ta ngâm người vào trong, chẳng phải thành cục thịt sao?

Tiểu đạo đồng cười nói: "Là sư huynh dặn, nếu ngươi không ngâm mình vào, tối nay chúng ta sẽ có thêm một món ăn, là món ruột nấu tiêu."

Lý mặt rỗ không hiểu, hỏi tiểu đạo đồng là ý gì? Tiểu đạo đồng nói, nếu ngươi không nhảy vào nồi ngâm, chạng vạng tối nay sẽ phun ruột từ trong bụng qua miệng mà ra.

Thật là buồn nôn hết sức. Lý mặt rỗ cũng bị ruột nấu tiêu dọa cho tái mét, vội nhảy vào nồi lớn.

Lúc mới ngâm vào, Lý mặt rỗ có vẻ rất hưởng thụ. Sau đó nhiệt độ cao lên, hắn bắt đầu kêu thảm. Tiểu đạo đồng vẫn không ngừng thêm củi lửa.

Trời tối, bên ngoài đạo quán vang lên một tiếng gõ cửa. Tiểu đạo đồng cười nói: "Là sư huynh về rồi."

Nói xong, hắn nhún nhảy đi ra mở cửa. Bên ngoài quả nhiên là nam nhân áo thun, sống mũi cao thẳng, làn da trắng nõn, hai hàng lông mày kiếm dựng thẳng, đẹp trai tới mức làm người khác đố kị.

Nhưng trên người hắn lại mặc cái áo thun rộng thùng thình, tôi không khỏi tự hỏi, hắn có bao nhiêu cái áo như vậy, mỗi ngày mặc một cái y chang nhau?

Hắn đi vào, trên tay còn đeo một cái bao, bao căng phồng, cũng không biết trong bao chứa những gì.

Nam nhân ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn chúng tôi một lượt, liền tiến đến Lý mặt rỗ.