Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 147: Ngươi vẫn thích tình lang thanh mai trúc mã đó sao?




Editor: Thơ Thơ

Đổng Khanh chuyển lực chú ý từ trên đống đá trở lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hắn hỏi "Ngươi tra ra cái gì sao?"

Vệ Sùng Văn lại lắc đầu nói: "Vẫn không thể xác định, chỉ là rất khả nghi........"

Quả nhiên là tra ra cái gì.

Vẻ mặt Đổng Khanh nhất thời rét lạnh, nhỏ giọng nói: "Hay là xuống nói chuyện đi!"

Vệ Sùng Văn liếc mắt nhìn về nơi xa, sau khi xác nhận bên kia không có động tĩnh gì, liền từ trên cây nhẹ nhàng xuống tới.

Hắn mới vừa xuống đất, Đổng Khanh liền đón lấy, vội vàng hỏi "Sùng Văn, ngươi phát hiện cái gì khác thường ở Đậu phủ rồi sao?"

Vệ Sùng Văn ngưng mắt nhìn nàng, chân mày nhíu lại thật chặt, trầm giọng nói: "Có một chuyện rất kỳ quái, ta còn chưa thể xác định, ta sợ sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của ngươi, cho nên vẫn chờ sau khi xác định rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết. Chỉ là, có một việc, ta không thể không nhắc nhở ngươi trước, Thotho_ Ninh Vương đó, ngươi cần cẩn thận hắn, tốt nhất là cách xa hắn một chút, đừng đến gần hắn nữa, ta lo lắng ngươi bị thương tổn......"

Đổng Khanh nói: "chuyện Ninh Vương và Anh vương lén lút cạnh tranh ngôi vị hoàng đế, mọi người đều biết, đã sớm không còn là bí mật, ta há có thể không hiểu, ngươi dạ thám Đậu phủ, làm sao phát hiện ra kế hoạch của Ninh Vương? Lúc hắn thật cùng Đậu thừa tướng móc nối sao?"

"Không! Không phải Ninh Vương, Ninh Vương cũng không lén lút lui tới cùng Đậu thừa tướng, là Anh vương, mặc dù chỉ là di trượng, tựa hồ Đậu thừa tướng đang kế hoạch những thứ gì, còn về chuyện Anh vương, chuyện này không quá hợp lẽ thường, trong khoảng thời gian ngắn ta còn chưa có hiểu rõ đây........, Đậu thừa tướng tựa hồ đang trong sơn trang ở ngoại ô, cất giấu một nữ nhân vô cùng trọng yếu........."

"Nữ nhân vô cùng trọng yếu?!"

Nghe vậy, ở bên trong lòng của Đổng Khanh nhanh chóng đã hiện lên một vẻ kinh ngạc, nữ nhân quan trọng đó, chẳng lẽ là Kim thị mẫu thân của hoàng thượng sao? Thì ra là, Kim thị đã sớm rơi vào trong tay Anh vương và Đậu thừa tướng rồi, như vậy Anh vương lợi dụng Kim thị phế bỏ hoàng thượng, đã là chuyện nước chảy thành sông rồi. Nguyên nhân duy nhất để cho hắn chậm trễ, chính là Ninh Vương.

Nếu Anh vương đường đột lợi dụng Kim thị phế bỏ hoàng thượng, chỉ là uổng phí đem thiên hạ chắp tay dâng tặng cho Chư Vương có chỗ lập Ninh Vương.

Lưu Hâm có dã tâm bừng bừng với ngôi vị hoàng đế, há chịu sẽ làm như vậy. Trừ phi hắn trừ đi Ninh Vương trước, hắn mới đi một bước cờ Kim thị này.

"Ta không yên lòng nhất chính là chuyện Ninh Vương......." Thotho_ Vệ Sùng Văn cẩn thận nhìn ánh mắt nàng trong suốt, nhỏ giọng nói: "Ninh Vương, ngươi cách hắn càng xa càng tốt, mặc dù không cách nào hoàn toàn kết luận, cái tên kia, rất có thể không có cách nào cởi bỏ đại thù với ngươi. Hắn có thể sát hại........"

Lúc này, trong nhà đột nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, cắt đứt chuyện bọn họ nói với nhau.

"Hoàng thượng. Tại sao đột nhiên Ngài lại bay vào nữa?"

Là tiếng của Hồng Ngọc, quả nhiên hoàng thượng lại tới, cũng là từ một nơi khác tới đây, đến nỗi không có phát hiện ra bọn họ.

Vệ Sùng Văn liếc nhà kia một cái, khẽ cười một tiếng nói: "Hoàng thượng tới. Ta phải đi rồi."

Nói xong, liền muốn bay qua tường.

"Đợi đã nào...!" Đổng Khanh vội vàng kéo hắn lại, nhỏ giọng nói: "Vì để tránh cho phán đoán của ngươi sai lầm, ta phải nói cho ngươi biết một bí mật động trời, hoàng thượng hắn cũng không phải do tiên đế sở sinh đâu."

Nghe vậy, sắc mặt của Vệ Sùng Văn đột nhiên thay đổi.

Hắn chợt nghe bí mật động trời này, đầu tiên là sợ run, lại giật mình sửng sốt chốc lát, mới vừa phục hồi tinh thần lại, nhỏ giọng nói: "Điều này sao có thể? Cảm tình cô mẫu ta và tiên đế rất thân. Cả đời bà ru rú trong nhà, cực ít ra cửa, càng ít tiếp xúc với những nam nhân khác, sao có thể sau lưng tiên đế lỡ lầm mang thai đây? Không chỉ không có cơ hội, bằng vào tính tình bà ta cao ngạo cũng tuyệt đối không có khả năng làm chuyện dâm uế này. Chuyện này tuyệt đối không thể!" Thotho_

Đổng Khanh nói: "Ngươi hiểu lầm ý tứ của ta, Thái hậu cũng không có những nam nhân khác. Trên thực tế, hoàng thượng, hắn cũng không phải là nhi tử ruột thịt của Thái hậu, hắn là được ôm trở về!"

"Đây càng không thể nào! Hoàng thượng đúng là chỗ ruột thịt của cô mẫu ta, ngươi phải tin tưởng cô mẫu ta, chỉ bằng vào bà và tiên đế phu thê tình thâm, vô luận như thế nào, bà sẽ không làm chuyện hỗn loạn huyết thống hoàng tộc." gương mặt Vệ Sùng Văn khẳng định nói: "Ngươi nhất định phải tin tưởng ta, cô mẫu ta tuyệt đối không thể đi ôm nuôi hài tử của người khác tới giả mạo hoàng tử của tiên đế, ta dám xác định như vậy, là bởi vì khi còn bé, ta từng theo cô mẫu ta......."

Còn chưa có nói xong, bên kia lại truyền tới tiếng Hồng Ngọc dồn dập.

"Hoàng thượng, tiểu thư không có ở đây!"

Vệ Sùng Văn quay đầu liếc mắt một cái, đột nhiên biến sắc, nhỏ giọng nói: "Không được, ta phải đi!"

Dứt lời, liền nhanh chóng phi lên tường một phen, trong giây lát bóng dáng đã biến mất. Thotho_

Tốc độ cực nhanh, làm nàng kinh ngạc.

Thế nào vị hôn phu danh chánh ngôn thuận của nàng, ngược lại như gian phu? Không thể lộ ra ngoài ánh sáng, vừa có gió thổi cỏ lay, biến mất so với ai cũng không nhanh hơn được, ngược lại hoàng thượng giống như là tới bắt gian phu đấy?

Đổng Khanh thật không có quá nhiều thời gian phản ứng, Vệ Sùng Văn vừa mới biến mất, hoàng thượng đã từ bên cửa kia, bước nhanh đi qua.

Lưu Lăng sải bước tới đây, Đổng Khanh xoay người lại, đang định hành lễ, thế nhưng hắn lại một tay giữ chặt nàng, cười dịu dàng nói: "Tối nay trăng sáng sao thưa, ngươi không có ở trong nhà, ra ngoài phòng ngắm trăng sao?"

Đổng Khanh buồn bực nói: "Hoàng thượng không phải đi chơi thuyền rồi sao? Tại sao đột nhiên tới đây?"

Nhắc tới chuyện này, sắc mặt của Lưu Lăng nhanh chóng ảm đạm sâu lắng xuống, buồn bực nói: "Trẫm đã không cách nào chịu đựng nữa rồi, mấy ngày nay, trong lòng trẫm vẫn tưởng nhớ tới ngươi, càng như thế, trong lòng càng cảm thấy khó chịu. Giày vò này, cuối cùng trẫm hiểu được, trừ ngươi ra, thì trẫm không cách nào tiếp nhận nữ nhân khác, cho nên trẫm hạ quyết tâm, tính toán mang theo ngươi cao bay xa chạy."

Hoàng thượng vậy mà tính toán buông bỏ ngôi vị hoàng đế, mang theo nàng bỏ trốn sao? Thotho_

Nghe vậy, sắc mặt Đổng Khanh khẽ biến thành kinh ngạc, lúc này nàng mới chú ý tới, bên vai hoàng thượng lại còn đeo một cái túi nhỏ, hắn một thân nhẹ nhàng, áo choàng màu đen, eo trang bị trường kiếm, lộ ra bộ dáng tính toán đi xa.

Thật là chẳng ra làm sao cả.

"Hoàng thượng, ngài chớ càn quấy!" Đổng Khanh cắn răng một cái nói.

Lưu Lăng trầm tĩnh nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt tối tăm như đầm sâu, dưới ánh trăng sáng tỏ, gương mặt tuấn mỹ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, hắn nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, rốt cuộc chậm rãi mở miệng nói: "Mặc dù rất nhiều chuyện đã qua, đã không còn trong trí nhớ nữa, nhưng trẫm vẫn xác định, cả đời Lưu Lăng ta yêu thích, chỉ có một mình Đổng Uyển thôi, quá khứ như thế, tương lai cũng sẽ như thế. Luôn mãi suy nghĩ, trẫm thật không cách nào buông bỏ ngươi, cho nên, không thể làm gì khác hơn là buông bỏ ngôi vị hoàng đế rồi."

"Hoàng thượng, nhưng ngài là nhất quốc chi quân (vua một nước), làm việc sao qua loa như thế? Ngươi cho rằng đi cho xong việc, chuyện gì đều giải quyết sao?" Nàng ngước mắt nhìn hắn, trầm giọng nói: "Thái hậu chỉ có ngài là Nhi tử duy nhất, bà coi là chỗ để cả đời dựa vào, ngươi liều lĩnh tiêu sái, bà nên làm cái gì? Bà sẽ phái đại đội nhân mã tìm ta khắp nơi, cũng không cần thiết, chỉ cần mỗi ngày giết chết một người của Đổng thị, ta liền không thể rời......."

Trên người nàng gánh vác trách nhiệm, giống như xiềng xích bao lấy nàng thật chặt, để cho nàng vĩnh viễn không cách nào rời đi.

Không cách nào bỏ xuống tất cả mà rời đi, hắn cùng với nàng không cách nào ở cùng một chỗ. Thotho_

Hắn nhìn nàng, thần sắc đau khổ, hơi ngừng lại một chút.

"Uyển Nhi, đến tột cùng thì đến lúc nào, ngươi mới có thể chịu sống vì mình đây?" Giọng của hắn khàn khàn mà trầm thấp.

Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn bi thương mà đau đớn, cố đè xuống khó chịu trong lòng, nghiêm mặt nói: "Cõi đời này không có người hoàn toàn có thể sống vì mình, Đổng Khanh không thể, hoàng thượng càng không thể, chẳng lẽ hoàng thượng quên tiên đế trước khi lâm chung tha thiết dặn dò sao? Hắn muốn ngài làm minh quân thời bình, vì quốc gia phú cường, vì dân chúng an nhàn, lệ tinh đồ trị, khai sáng thịnh thế. Tiên đế cho là ngài nhất định có thể làm được, ngàn vạn lần ngài đừng cô phụ lòng kỳ vọng của tiên đế đối với ngài!"

Đúng vậy, lưng hắn đeo trách nhiệm, trách nhiệm nặng vô cùng, minh quân một nước, đây là phụ hoàng đối với hắn mong đợi thật sâu, từ nhỏ phụ hoàng đã hao tốn tinh lực khổng lồ, khổ tâm bồi dưỡng hắn, kỳ vọng hắn có thể trở thành là thịnh thế minh quân, làm vẻ vang cho tổ thượng. Cuối cùng.......

Lưu Lăng ẩn tình yên lặng ngưng mắt nhìn nàng, hốc mắt nhất thời đỏ lên, gương mặt tuấn mỹ của hắn tràn đầy bất đắc dĩ đau đớn, hắn trầm thấp mở miệng nói: "tâm Trẫm ngoan độc, cô phụ phụ hoàng và mẫu hậu, là bởi vì hoàn toàn không có biện pháp chịu được ngươi bị những nam nhân khác cướp đoạt, Vệ Sùng Văn, Lưu Ký, thậm chí bất kỳ nam nhân nào cũng không được, trẫm không cách nào nhịn được! Thay vì trơ mắt nhìn ngươi tương lai rơi vào trong lồng ngực nam nhân khác, không bằng trẫm tới cưỡng chế ngươi rời khỏi đây!"

"Hoàng thượng......." Nàng khẽ gọi hắn một tiếng, trầm giọng nói: "Xin ngài để Đổng Uyển xuống đi! Từ ba năm trước Đổng Uyển đã không còn tồn tại. Thần, tuyệt đối sẽ không theo ngài rời đi." Thotho_

"Để Đổng Uyển xuống sao?"

"Ngươi lại không chịu cùng trẫm rời đi sao? Không chịu cùng trẫm rời đi, không chịu cả đời gắn bó cùng trẫm......." Đáy mắt của hắn nhanh chóng thoáng qua một tia bi thống, lại biến mất rồi, hắn ngưng mắt nhìn nàng, thấy thái độ nàng kiên định, tất nhiên biết không thể nào bỏ tất cả cùng hắn cao bay xa chạy, chợt hiểu ra, vẻ mặt Lưu Lăng đột nhiên rét lạnh, thay vào đó là thái độ nghiêm chỉnh, nhìn nàng lạnh nhạt nói: "Đổng ái khanh, ngươi muốn trẫm làm một minh quân, tốt! Trẫm coi như minh quân thời bình!"

"Trẫm, như ngươi mong muốn, nhưng mà đến suốt cuộc đời ngươi, trừ trẫm, không được có những nam nhân khác. Nếu Đổng Uyển đã chết, trẫm sẽ để cho nàng bị chết hoàn toàn, ngươi không thể cùng Vệ Sùng Văn viên phòng, không thể làm thê tử người khác, chỉ có thể làm Đổng Khanh, chỉ có thể trường kỳ làm bạn với vua, ngươi ta quân thần gắn bó cả đời."

Nếu chuyện đã đến tình trạng này rồi.......

Nàng vung tay áo lên, quỳ trên đất, dập đầu thật thấp, cung kính nói: "Vi thần, cẩn tuân ý chỉ của hoàng thượng."

Cẩn tuân chỉ ý của hoàng thượng.

Hắn không lên tiếng nữa, chỉ là trầm mặc nhìn nàng quỳ lạy trước mặt hắn, ánh mắt cũng không nói hết bi thương và phức tạp.

Thì ra là, nàng chỉ có thể là ái khanh của hắn, không thể là người yêu của hắn.

Hắn không cách nào đoạt được nàng, như vậy, hắn cũng không cách nào chắp tay dâng nàng cho nam nhân khác được.

Quanh mình một mảnh vắng lặng, gió thu từ từ thổi qua, lạc diệp bay tán loạn.

Ánh trăng chiếu lên bóng dáng của hai người, trên đất trong veo mà lạnh lùng.

Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn đột nhiên chậm rãi mở miệng nói lần nữa: "Vạn lần không ngờ, trẫm....... Chỉ có thể dùng phương thức này tới độc chiếm ngươi! Đổng Uyển, nói cho ta biết, ngươi vẫn thích Lưu Lăng sao? Lưu Lăng tình lang thanh mai trúc mã yêu ngươi đó?"