Buông Ra! Ta Muốn Ngược Tra

Chương 3: Giáo chủ Ma Giáo mỹ nị (3)




Edit: Kỳ Vân

Cậu nhớ rất rõ, đời trước khi mới bắt đầu, giá trị thuyên chuyển chỉ có 100. Mỗi một nhiệm vụ hoàn thành thì sẽ có 100 điểm, giá trị thuyên chuyển có thể đổi rất nhiều đồ vật cậu muốn, muốn nhiệm vụ hoàn thành thì không thể thiếu đồ vật.

Tầm quan trọng của thứ này không thể dự đoán được. Lúc trước, khi nhiệm vụ thất bại ở thế giới thứ nhất, cậu không có được giá trị thuyên chuyển, làm những nhiệm vụ sau, cậu rất khó khăn, việc nhiệm vụ thất bại là chuyện thường xảy ra.

Nhưng hiện tại lại không đếm được, là vì nhiều quá không có cách nào đếm hết được, hay là thiếu nhiều đến mức không đếm hết?

“Cốc cốc cốc.” Khi cậu đang tự hỏi đến nhập thần, thì tiếng gõ cửa truyền vào trong tai cậu, không cần đoán cũng biết là ai đang gõ cửa.

“Mời vào.”

“Kẽo kẹt.” Cửa mở ra, Hư Trần đi tới.

“Thí chủ nên uống thuốc rồi.”

Bạch Ninh nở nụ cười, rồi mới trả lời: “Được.”

Hư Trần nhìn nụ cười của cậu, chính hắn cũng không tự chủ được nở nụ cười.

Hình như Bạch Ninh rất thích cười, tuy rằng khi cậu cười nhìn rất tà khí, nhưng lại làm cả người cậu trở nên vô cùng tà mị.

“Đưa thuốc cho ta.”

Bạch Ninh nói, trên mặt tươi cười bất biến, tay chống lên, muốn dựa vào đầu giường, Hư Trần lập tức đi qua, đỡ lấy cậu, “Thí chủ cẩn thận, ngươi muốn đứng dậy thì gọi ta một tiếng, ta có thể đỡ ngươi.”

Vẻ mặt Bạch Ninh không có gì thay đổi, chỉ nhàn nhạt trả lời: “Được.”

Hư Trần nhìn thoáng qua Bạch Ninh, nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, hắn biết Bạch Ninh chắc chắn không để lời hắn nói ở trong lòng, nhịn không được thở dài một hơi.

Thật là một người kỳ lạ!

Rõ ràng mình nói gì, cậu ta cũng giống như nghiêm túc lắng nghe, nhưng thật ra cậu ta chưa từng để tâm đến những lời đó.

Cậu luôn mỉm cười, nhưng nụ cười đó làm người khác cảm thấy ái muội, mang theo vẻ tà khí.

Có khi khí chất lạnh lẽo như có như không vờn quanh bên người cậu, làm người khác khó tiếp cận, nhưng có khi khí chất bình thản lại hấp dẫn người khác đến tiếp cận cậu.

Mâu thuẫn lại mê người.

Thật đúng là một người vô cùng kỳ lạ!

Hư Trần đem thuốc đưa cho Bạch Ninh, nói:

“Thí chủ uống thuốc thôi!”

Bạch Ninh vươn tay tiếp nhận chén thuốc, nhìn chén thuốc đen như mực, sắc mặt có chút thay đổi, rối rắm hỏi:

“Tiểu hòa thượng, có mứt hoa quả không?”

“Không có mứt hoa quả, để ta đi mua!”

Bạch Ninh lắc đầu, “Không cần đâu.”

Nói xong bưng thuốc lên, từ từ uống vào, Hư Trần nhìn yết hầu cậu lên xuống, xác định cậu thật sự uống hết thuốc mới thở dài nhẹ nhõm.

Cổ cậu dài, trắng nõn và xinh đẹp!

Hư Trần không khỏi cảm thán, sau đó sờ cái đầu trọc của mình, hắn đang suy nghĩ gì vậy? Thế nhưng lại có ý nghĩ kỳ lạ đó.

Một cái chén đưa tới trước mặt hắn, chén thuốc rất sạch sẽ, hắn giương mắt nhìn về phía Bạch Ninh, lại thấy vẻ mặt cười khổ của cậu:

“Thật đắng!” Bạch Ninh hơi liếm môi. Hư Trần sửng sốt, trong lòng cảm khái, người này mặc kệ là làm gì cũng đều có vẻ dụ hoặc, giống như là yêu nghiệt.

Hư Trần thấy khóe miệng cậu còn dính nước thuốc, săn sóc lấy khăn đưa cho cậu: “Thí chủ, lau khóe miệng của cậu đi!”

Bạch Ninh dựa vào đầu giường: “Tiểu hòa thượng, tay ta đau, ngươi giúp ta lau đi.”

Hư Trần thở dài, hắn biết tính Bạch Ninh rất tốt, Bạch Ninh thích nói đùa với hắn, lúc tâm trạng Bạch Ninh tốt, sẽ trêu chọc hắn.

“Không được, nơi thí chủ bị thương là eo chứ không phải tay.”

Hắn đem chiếc khăn nhét vào trong tay Bạch Ninh, rồi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, “Hôm nay thời tiết trong lành, nên mở cửa sổ thông thoáng.”

“Ừ.” Bạch Ninh hừ một tiếng, xem như đồng ý.

Đôi mắt trong lúc vô tình nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ có mấy cây cổ thụ, xanh um tươi tốt, tán lá dạt dào, trên cây còn có mấy chú chim đang ríu rít kêu, làm Bạch Ninh sửng sốt.

Khóe miệng cậu gợi lên một độ cung quỷ dị, “Tiểu hòa thượng, ta muốn ăn thịt.”

Đã vài ngày ăn thanh đạm, thật ra là muốn thay đổi khẩu vị.

“A!” Hư Trần nhịn không được nhíu mày, hắn là một hòa thượng, đi đâu để tìm thịt đây?

“Thí chủ, thân thể của ngươi chưa khỏe, nên ăn cơm canh thanh đạm.”

“Phải không? Nhưng đại phu có nói ta có thể ăn được một ít.” Bạch Ninh cười nhìn hắn. Mỗi khi cậu cười quả thật rất tà khí, nhưng không thể phủ nhận rằng, cậu vô cùng đẹp. Còn nhìn hắn như vậy, làm cho Hư Trần có chút chột dạ, hắn dời đôi mắt đi, đang định nói gì nữa.

“Nhưng...”

“Nếu không có tiền, thì bắt mấy con chim bên ngoài cửa sổ nướng ăn cũng không tồi.” Bạch Ninh đánh gãy lời hắn.

“....” Hư Trần không nói gì, trực tiếp xoay người đi.

“Ha ha ha.” Bạch Ninh nhìn bóng dáng hắn, cười càng lớn hơn.

Nghe thấy tiếng cười của cậu, trong lòng Hư Trần thất bại, hắn biết Bạch Ninh trêu chọc hắn.

Nhưng hắn không muốn đi so đo, bởi vì nếu hắn đi so đo, Bạch Ninh sẽ nói hắn không phải là một hòa thượng tốt.

Dưới sự chăm sóc của Hư Trần, vết thương của Bạch Ninh dần dần phục hồi, chỉ là từ sau ngày đó, mỗi lần mở cửa sổ, Hư Trần đều nói:

“Thật kỳ lại, vì sao một con chim cũng không thấy, lúc này cũng không phải là mùa đông.”

Lúc này, Bạch Ninh cũng không nhịn được cười nói:

“Chắc chắn là bị ngươi dọa sợ rồi.”

“A Di Đà Phật, tiểu tăng tự nhận mình là một người tốt, sao có thể dọa chúng nó được, thật ra thí chủ từng nói muốn nướng chúng, cho nên chắc chắn là bị thí chủ dọa sợ!”

“Tiểu hòa thượng, mồm mép ngươi càng ngày càng nhanh, sao không chuyên học niệm Kinh Phật đi cãi nhau với người khác đi!”

“Cái này...” Hư Trần lại lần nữa á khẩu không trả lời được.

Thương thế chuyển biến tốt đẹp, làm Hư Trần chăm sóc Bạch Ninh càng thêm dụng tâm, đồng thời trong lòng cũng có một loại cảm giác thành tựu.

Quan hệ của hắn và Bạch Ninh cũng càng ngày càng tốt, Bạch Ninh thích tìm hắn đùa giỡn, nhưng chưa bao giờ quá phận, đều giữ lại điểm mấu chốt của hắn, làm hắn có cảm giác Bạch Ninh rất hiểu hắn.

Mặc kệ Hư Trần suy nghĩ gì, chỉ cần hắn không ở đây, A Thất sẽ lập tức xuất hiện.

“Ký chủ, thật sự vô cùng kỳ lạ!”

Bạch Ninh không nói gì, chờ nó tiếp tục nói.

“Hư Trần thoạt nhìn ở chung rất tốt, tính tình cũng tốt, nhưng vì sao chỉ số giá trị của hắn lại tăng chậm như vậy?”

A Thất lo lắng đến hỏng rồi.

“A Thất, ta muốn xem giao diện giá trị.”

Cậu vừa nói xong, giao diện giá trị lập tức xuất hiện trước mặt cậu.

Ký chủ: Bạch Ninh

Giá trị mị lực: 99

Giá trị vũ lực: 90

Đối tượng ngược tra: Hư Trần

Giá trị tình cảm của đối tượng ngược tra: 31

Giá trị trung khuyển của đối tượng ngược tra: 31

Giá trị tín nhiệm của đối tượng ngược tra: 31

Giá trị ngược tra: Chưa mở khóa.

Nhiệm vụ khó khăn lần này: Cấp B.

Cấp bậc: 0

Giá trị thuyên chuyển: Không đếm hết.

Kỹ năng: Sắc đẹp liêu nhân, Di sơn hải đảo chưởng pháp.

Giá trị này so với dự tính của Bạch Ninh còn tốt hơn, “Không phải đã khá tốt rồi sao?”

A Thất: “Giá trị tăng lên rất chậm, đã trôi qua nhiều ngày, mà giá trị tình cảm, giá trị trung khuyển, giá trị tín nhiệm chỉ mới đạt 31, so ra còn kém hơn cảm giác với người bình thường.”

Bạch Ninh nhịn không được bật cười, “Trong tình huống trước mắt, 31 điểm thật sự đã rất tốt rồi. Hiện giờ ta còn nằm trên giường chờ hắn đến chăm sóc, chứ không phải là ta chăm sóc hắn.”

A Thất khổ sở: “Cậu nói rất đúng, nhưng ta vô cùng lo lắng, sốt ruột.”

Bạch Ninh cười càng thêm vui vẻ, A Thất thấy cậu cười vui vẻ như vậy, buồn bực trong lòng cũng vơi đi không ít, thở dài nhẹ nhõm, bởi vì nó nhìn thấy, Bạch Ninh thật sự đang cười, không phải nụ cười giả tạo, cũng không phải nụ cười lạnh nhạt.

Bạch Ninh cười trong chốc lát, suy nghĩ nói: “A Thất, ngươi muốn giá trị tăng thêm bao nhiêu.” Tuy rằng A Thất là đồng đội heo, nhưng nó thật sự quan tâm đến Bạch Ninh, cho nên Bạch Ninh quyết định làm nó vui vẻ.

A Thất: “Ít nhất là tăng thêm 5 điểm, đây mới là hiện tượng bình thường!”

Bạch Ninh: “Ngươi không cần đem thế giới bình thường so sánh với thế giới thịt văn.”

A Thất 囧, Bạch Ninh không phải đã biết rồi chứ? Nhưng làm sao Bạch Ninh biết được?

Bạch Ninh đương nhiên biết, đời trước hắn đã biết rồi, thật ra trước kia A Thất là hệ thống ở thế giới thịt văn, bởi vì là đồng đội heo, nên bị cục quản lý hệ thống đá tới thế giới BL đảm nhiệm.

Không sai, những thế giới mà Bạch Ninh xuyên qua, đều là thế giới BL, mà Bạch Ninh bất hạnh gặp trúng A Thất vừa chuyển tới.

Làm đồng đội heo, A Thất rất tận chức tận trách hố đồng đội, Bạch Ninh bị nó hố đến mức vô cùng thảm.

Ví dụ như Bạch Ninh đang đánh nhau với người khác, đổi một vũ khí với hệ thống, khi vũ khí đã vào tay, thì mới phát hiện là dưa chuột.

Đại gia đừng đánh nhau, hãy ngồi xuống ăn dưa chuột đi!

Dưa chuột rất tốt! Còn có thể dùng để tự an ủi!

Chuyện tiếp theo là, Bạch Ninh trực tiếp truyền tống đến thế giới sau.

Mọi chuyện đều như thế, nhiều không kể xiết.

Bạch Ninh trải qua như vậy ở nhiều thế giới, chỉ có thể nói trắng ra là Bạch Ninh quá kiên cường.

Quay trở lại vấn đề, làm một hệ thống của thế giới thịt văn, trong đầu A Thất chỉ có: Lên giường, lên giường và lên giường.

Ở thế giới thịt văn, lên giường chính là đạo lý đúng đắn.

Mà một người khi tiếp xúc thân mật với một người khác, tình cảm thường sẽ tăng nhanh, chuyện thân mật lên giường như vậy, cũng sẽ làm giá trị tăng nhiều hơn, chuyện này làm cho A Thất nghĩ rằng, mỗi lần lên giường thì giá trị tình cảm sẽ tăng thêm 5 điểm.

Tất nhiên chuyện này không đúng, một người có tình cảm với một người khác, là dựa vào một chút tình cảm tích lũy, một chút điểm tình cảm tăng nhanh thì mới gọi là bình thường.

Đương nhiên, nhiều lúc khi gặp mặt nhau tình cảm tăng vọt, nhưng tiền đề là phải có tình cảm tích lũy từ trước, nếu không rất dễ dàng ngã trở về con số không.

Đời trước, ngay từ đầu Bạch Ninh cũng không biết những điều này. Sở dĩ biết được, là do ăn nhiều lời ít, sau đó sờ soạng mà phát hiện ra.

Đúng là bởi vì không biết, Bạch Ninh mới bị A Thất ảnh hưởng, cả người vô cùng nóng nảy.

Tuy rằng, A Thất chuyên hố đồng đội, nhưng nó thật lòng lo lắng cho ký chủ. Lúc đầu Bạch Ninh đã khó hoàn thành nhiệm vụ, rất nhiều lần thiếu chút nữa đã bị chủ hệ thống mạt sát, là A Thất cầu tình nên Bạch Ninh mới sống tới thế giới cuối cùng.

Cũng bởi vì A Thất là tội phạm chuyên hố đồng đội, nên Bạch Ninh mới có thể độc lập, không đến mức sống không nổi ở thế giới xa lạ.

“Không biết sau khi hệ thống thăng cấp, có thể có ích một chút không?” Bạch Ninh lầm bầm lầu bầu.

A Thất: “Ký chủ, cậu đang nói gì vậy?”

Bạch Ninh lắc đầu: “Không có gì!”

Theo tin tức cậu biết được từ chỗ A Thất, thì A Thất là bản hệ thống nguyên thủy nhất, nên có rất nhiều lỗ hỏng. Nếu là một hệ thống đã thăng cấp, A Thất làm sao có thể hố đồng đội như vậy được.

Nhưng hệ thống đã thăng cấp, thì nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành là cấp S. Đời trước cậu chỉ mới một lần làm nhiệm vụ cấp A thôi.

Cấp S! Có vẻ khó, nhưng không đại biểu cậu làm không được.

Đã công lược qua vô số tra công, làm thế nào để biết một người thích mình, đối với Bạch Ninh mà nói là vô cùng đơn giản.

Đầu tiên, yêu cầu hốt thuốc đúng bệnh, nếu đã hốt thuốc đúng bệnh rồi thì phải hiểu biết tất cả về người này.

Hư Trần là một hòa thượng, giải thích chắc chắn hắn sẽ rất bài xích tình cảm, muốn công lược được hắn, tốt nhất phải dùng phương pháp nhuận vật tế vô thanh.[1]

[1] Nhuận vật tế vô thanh (润物细无声): tự nhiên, âm thầm mà ảnh hưởng tới sự vật.

Hơn nữa, thoạt nhìn hắn rất đơn thuần, dễ bị lừa, nhưng chỉ cần tâm hắn đã phòng bị, thì lúc công lược hắn, sẽ khó hơn gấp mười lần so với khi không phòng bị.

Bởi vậy phải công lược lúc hắn chưa sinh ra phòng bị, nhưng cho dù hắn không phòng bị, cũng sẽ rất khó công lược. Hơn nữa, hai người ở chung với nhau, người này sẽ tò mò thân phận của người còn lại, chỉ cần chú ý một chút, thân phận giáo chủ Ma Giáo của Bạch Ninh rất dễ dàng bị đưa ra ánh sáng, nên muốn công lươc lúc Hư Trần không có phòng bị là không được.

Vấn đề khó nhất khi công lược người này là, một khi hắn đã nhận định một sự việc nào đó, thì sẽ rất khó để thay đổi. Ví dụ như hắn nhận định bạn là người xấu, thì bạn sẽ khó mà thay đổi được quan điểm đó của hắn.

Đương nhiên, Bạch Ninh sống lại một đời, cậu thích tuyên chiến với những chuyện khó khăn.

A Thất rối rắm thật lâu, Bạch Ninh làm sao biết được thế giới thịt văn, có phải cậu đã biết thân phận thật của nó hay không, Bạch Ninh có phải cảm thấy nó không đánh tin hay không?

A Thất: “Bạch Ninh, làm sao cậu biết thế giới thịt văn?”

Bạch Ninh hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ngươi biết vì sao trong thế giới thịt văn giá trị tình cảm lại tăng nhanh như vậy không?”

A Thất lập tức quên vấn đề vừa rồi, hỏi Bạch Ninh:

“Vì sao?”

“Bởi vì có tiếp xúc thân mật.”

A Thất không hổ là từ thế giới thịt văn chuyển tới, trong đầu chỉ nghĩ tới hai chữ: “Lên giường!”

“Ha ha!” Bạch Ninh nở nụ cười, “Lên giường!”

A Thất đột nhiên cảm thấy tài năng của mình bộc phát ra đúng lúc, “Ký chủ, cậu muốn lên giường với Hư Trần?”

3/6/2019

- --oOo---

Chương này edit quá vật vã... tay chân muốn rụng cmn rời...