Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 114: Truy tìm đại BOSS mạt thế (25)




Edit: Akito

Ninh Thư chạy như bay đuổi theo phương hướng phát ra âm thanh gào rống của tang thi, tìm tên tang thi biến dị kia báo thù.

Đợi đến thời điểm Ninh Thư tìm được đến nơi, xa xa liền trông thấy tang thi biến dị trôi nổi giữa không trung, nhìn thấy tên tang thi này, đôi mắt Ninh Thư thoáng phát đều đỏ.

Kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, đậu xanh rau má, hành tẩu giang hồ bao nhiêu thế giới, vẫn chưa có nếm qua thiệt thòi lớn như vậy.

Phía dưới tang thi biến dị là đại quân tang thi, một đội ngũ con người đang bị tang thi bao vây.

Dị năng giả trong đội ngũ ra sức giết địch, bảo vệ vật tư bên trong xe tải.

Ninh Thư chỉ là tùy ý thoáng nhìn, liền thấy được Sồ Phượng trong đội ngũ, Sồ Phượng mặc quần da màu đen bó sát người, làm nổi bật lên dáng người có lồi có lõm, đường cong lả lướt, thời điểm giết tang thi, mái tóc đen tung bay, tà mị gợi cảm, quả nhiên không có chết, lúc ấy cô dùng côn gỗ đâm xuyên cơ thể Sồ Phượng, đến như vậy cũng không có việc gì.

Ninh Thư cười lạnh một tiếng, thật đúng là oan gia ngõ hẹp a, khẽ đảo mắt xem xét, ngoại trừ Sồ Phượng, những người khác trong đội ngũ cô đều không quen biết.

Sồ Phượng cư nhiên ra ngoài tìm vật tư?!

“Rống rống…”

Tang thi biến dị lơ lửng giữa không trung đột nhiên xoay đầu hướng Ninh Thư rống lên hai tiếng, Ninh Thư nghe được tiếng gào rú của tang thi, mang theo một tần suất nào đó, truyền lại tin tức nào đó.

“Rống rống…”

Tang thi biến dị lại hướng Ninh Thư rống lên hai tiếng, tiếng gào lần này có vẻ dồn dập hơn nhiều, Ninh Thư hiểu rõ, tang thi đây là muốn cô đi qua chiến đấu đấy.

Chiến đấu em gái mày a, bà đây là tới tìm mày quyết đấu kia mà.

Hành động của tang thi biến dị khiến cho con người chú ý, Sồ Phượng hướng bên này dò xét, trông thấy Ninh Thư, thần sắc kinh nghi bất định*, một cái băng trùy giải quyết hết tang thi trước mặt, ánh mắt cảnh giác mà nhìn Ninh Thư.

*Kinh nghi bất định: ngạc nhiên nghi ngờ

Cơ thể Ninh Thư lơ lửng trên không, hướng tang thi biến dị đi qua, tang thi biến dị nghiêng đầu đánh giá Ninh Thư, cái mũi giật giật, thần sắc có chút nghi hoặc.

Hắn có thể xác định thứ trước mặt là đồng loại.

Ninh Thư trôi nổi giữa không trung quan sát Sồ Phượng ở phía dưới, cười tủm tỉm hướng Sồ Phượng chào hỏi, “Đã lâu không gặp.”

Ninh Thư mới mở miệng, thần sắc Sồ Phượng càng thêm kinh nghi bất định, la lớn: “Hoa Đóa Nhi, cô cư nhiên vẫn còn sống?”

Sồ Phượng nhìn trái phải một lượt, không có nhìn thấy người đàn ông cùng Ninh Thư ở bên nhau trước kia, hiện tại trông thấy Ninh Thư giống như tang thi hành tẩu trên không trung, khuôn mặt Sồ Phượng thoáng cái liền vặn vẹo.

“Rốt cuộc cô là thứ gì?” Sồ Phượng hướng Ninh Thư chất vấn, tang thi không thể nói chuyện, nhưng Hoa Đóa Nhi lại có thể nói chuyện.

Ninh Thư khoanh tay trước ngực nhìn Sồ Phượng, nói: “Cô đoán.”

“Hoa Đóa Nhi, cô biến thành tang thi, liền tính cô trở thành tang thi biến dị, thì tinh hạch trong đầu của cô chính là của tôi, trước kia cô là người không có tiền đồ không có bản lĩnh, coi như cô biến thành tang thi, cô vẫn là kẻ không có tiền đồ, tinh hạch của cô tôi liền vui lòng thu nhận.” Sồ Phượng dựng lên mày liễu cao cao, cả người lộ vẻ lạnh thấu xương dị thường, khí chất lạnh băng.

Ninh Thư có chút nghi hoặc mà sờ lên mái tóc trên đầu của mình, tinh hạch là cái gì? Cảm thấy một thời gian ngắn không ra khỏi cửa liền không đuổi kịp tiết tấu biến hóa của xã hội rồi.

Băng trùy trên tay Sồ Phượng hướng Ninh Thư bắn tới, Ninh Thư chỉ hơi động cơ thể một chút liền tránh được công kích của cô ta.

Sồ Phượng thấy Ninh Thư dễ dàng liền tránh được công kích của mình như vậy, cả khuôn mặt đều lạnh lẽo, hàm răng cắn cắn môi anh đào, vươn tay sờ lên bụng của mình, bụng cô bây giờ vẫn còn vết sẹo.

Lần đó thiếu chút nữa cô liền không sống được, nếu như không phải Cô Lang cực lực cứu giúp, cô liền thật sự phải đi gặp Diêm Vương rồi.

Hiện tại nhìn thấy Ninh Thư, đặc biệt là chứng kiến Ninh Thư trở nên cường đại, trong lòng rất phẫn uất, băng trùy trên tay không ngừng hướng Ninh Thư bắn qua.

Ninh Thư lắc mình một cái trực tiếp đến trước mặt Sồ Phượng, sau đó tay nắm thành nắm đấm, hướng đầu Sồ Phượng đánh tới, đồng tử Sồ Phượng co rút, tức thì liền ngưng kết ra tường băng ngăn lại công kích của Ninh Thư.

Ninh Thư cười lạnh một tiếng, càng dùng thêm sức, trực tiếp đánh nát tường băng, sau đó hướng đầu Sồ Phượng đập tới.

Sắc mặt Sồ Phượng xanh trắng đan xen, nhìn đến nắm đấm gần trong gang tấc, khuôn mặt Sồ Phượng không chịu khống chế mà hiện vẻ dữ tợn, quá nhanh ngay cả cơ hội né tránh cũng không có.

Ngay tại thời điểm Ninh Thư cho rằng cú đấm của mình sẽ đánh nát đầu Sồ Phượng, thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một người, ôm lấy Sồ Phượng, dùng lưng của mình đối diện với nắm đấm của Ninh Thư.

Ninh Thư sững sờ, tức thì muốn thu hồi lực đạo nắm đấm của mình, nhưng vẫn nện trúng vào trên lưng của người kia, làm cho người đàn ông kia cùng Sồ Phượng đều lăn khoảng cách không xa.

Ninh Thư gắt gao cau mày nhìn người đàn ông trong ngực Sồ Phượng, người đàn ông này trong miệng đang phun máu tươi, lại lo lắng hỏi Sồ Phượng có sao không?

Sắc mặt Sồ Phượng cả kinh, kinh hoàng mà lau máu tươi trên khóe miệng hắn, giọng nói run rẩy mang theo âm thanh nức nở, “Lâm Văn, Lâm Văn, anh làm sao lại ngu như vậy a.”

“Chỉ cần em không có chuyện gì là tốt rồi, em không bị gì thật tốt.” Lúc Lâm Văn nói chuyện trong miệng lại không ngừng ứa máu.

Sồ Phượng xoay đầu lại, đôi mắt đỏ bừng oán hận mà nhìn Ninh Thư, “Hoa Đóa Nhi, tôi muốn cô chết, cô cư nhiên dám tổn thương hắn, tôi muốn cô chết.”

Ninh Thư: …

Không hiểu sao Ninh Thư có một loại cảm giác mình là trùm phản diện, nếu vậy người đàn ông liều chết cứu giúp nữ chủ quân kia hẳn là nam phụ quân.

Cho nên, nam nữ chủ mỗi lần gặp phải nguy hiểm, chắc chắn sẽ có người cứu giúp, sau cùng chính nghĩa chiến thắng gian ác.

A phi, cô mới không phải kẻ ác đâu, không có gian ác hay không gian ác, chỉ có lập trường không giống nhau, chẳng lẽ cô nên chờ nữ chính ra tay, móc tinh hạch trong đầu cô ra.

Trên người Sồ Phượng bộc phát ra lực lượng cường đại, cỗ lực lượng này làm cho Ninh Thư nheo nheo mắt, trong hơi thở hỗn tạp cư nhiên có mùi của tang thi. 

Chẳng lẽ dị năng giả cần dùng tinh hạch của tang thi để thăng cấp dị năng hay sao?

Cỗ lực lượng này không yếu, trong lòng Ninh Thư rất cảnh giác, lơ lửng đến giữa không trung, từ trên cao mà nhìn xuống Sồ Phượng, vẻ mặt Sồ Phượng bi phẫn, ánh mắt nhìn đến Ninh Thư mang theo cừu hận thấu xương.

Ninh Thư cảm thấy quá vô ngữ, hiện tại ở loại tình huống này không phải nên trị liệu cho nam phụ chắn thương trước đó sao? Cho dù giết được cô, cũng sẽ bỏ qua thời cơ tốt để trị liệu.

Ninh Thư cảm giác chính mình rầu thúi ruột.

Trên người Sồ Phượng bộc phát ra bằng trùy cường đại dày đặc, thổi quét đến phía Ninh Thư, Ninh Thư dùng tốc độ nhanh hơn né tránh những băng trùy này.

“Hoa Đóa Nhi, có bản lĩnh thì đừng trốn a, cùng tôi đơn đả độc đấu*” Sồ Phượng bi phẫn hô to.

*Đơn đả độc đấu: đánh đơn

Vì cọng lông gì không né, làm cái bia ngắm sao, trong lòng Ninh Thư cười nhạo một tiếng.

“A…” Một đạo thanh âm thê lương thống khổ vang lên, Ninh Thư hướng bên kia xem xét, cả người Ninh Thư đều quýnh, là nam phụ quân bị Sồ Phượng ném xuống không cứu.

Sồ Phượng quay đầu lại nhìn, chứng kiến trái tim Lâm Văn bị một tên tang thi biến dị khác móc ra.

Sồ Phượng như xích mục muốn đứt, sắc mặt bi phẫn hướng tang thi biến dị phóng ra băng trùy, nhưng tang thi biến dị tùy ý liền trốn, trôi nổi giữa không trung, trong tay nắm lấy trái tim, sắc mặt hết sức lạnh lùng.

“Lâm Văn, Lâm Văn…” Vẫn luôn cao quý lãnh diễm Sồ Phượng ôm thi thể nam nhân, gào khóc.

“Sồ Phượng, em nhất định phải hạnh phúc.” Người đàn ông nghiêng đầu một cái liền không còn hơi thở rồi.