Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1183: Bạch hồ 15




Ninh Thư cảm thán, thiên phú huyễn thuật của nhóc hồ ly thực sự quá cmn nghịch thiên.

Khiến người rơi vào trong huyễn cảnh không thể phân biệt được đâu là thực đâu là ảo, vây khốn trong huyễn cảnh hư không.

“Tiểu hồ ly, ra đây đi.” Ninh Thư nói.

Tiểu hồ ly từ đằng xa chạy lại, trong nháy mắt đã tới trước mặt hai người họ, “Ngươi gọi ta hả, có phải quyết định mang theo ta không.”

“Giải trừ huyễn thuật đi.” Ninh Thư nhìn tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly kinh ngạc nói. “Huyễn thuật nào, huyễn thuật gì cơ, ta không biết cái chi mô.” ʘ ͜ʖ ʘ

Thích giả vờ giả vịt quá nhỉ.

“Chuyện ngươi muốn đi ra ngoài, ngoại của ngươi có biết không?” Dùng chân nghĩ cũng biết bà ngoại của nhóc hồ ly không cho phép nó trà trộn vào nhân giới.

Đã vậy nhóc con này còn nhỏ xíu.

“Không biết, vậy nên ta mới kêu các ngươi mang ta theo đó.” Tiểu hồ ly nói.

Ninh Thư chăm chú nhìn miệng đang khép mở của tiểu hồ ly, hiếu kỳ hỏi, “Sao ngươi nói chuyện được vậy?”

Cô phải dùng tiếng bụng mới nói chuyện được, còn tiểu hồ ly nhỏ xíu, sao có thể nói chuyện được?

“Cứ vậy mà nói thôi.” Tiểu hồ ly ngây thơ.

Ninh Thư: (´・_・`) … oke, fine.

Ninh Thư cảm thấy tộc Hồng hồ này chắc chắn được trời ưu ái.

“Ngoại của ngươi cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi mà thôi, nhân gian không tốt đẹp như ngươi tưởng tượng đâu.”

“Sao có thể chứ, Hồng Gấm nói nhân gian rất vui, có đồ ăn ngon, có đồ chơi đẹp, còn có nhà cửa tinh xảo, còn có, còn có rất, rất nhiều người nữa!” Tiểu hồ ly phản bác Ninh Thư. ۹(ÒہÓ)۶

“Nếu các ngươi không mang ta theo, ta sẽ không giải trừ huyễn thuật, thách các ngươi đi được đấy.” Tiểu hồ ly uy hiếp.

Ninh Thư ngồi bệt xuống tuyết, thờ ơ: “Dù sao huyễn thuật của ngươi cũng chỉ có thể duy trì trong hai ngày, đợi hai ngày sau chúng ta đi là được.”

Ninh Thư quay đầu nhìn Ôn Lương, “Ngồi xuống tu luyện đi.”

Ôn Lương cảm thấy đây là vấn đề về chủng tộc, đành mặc kệ, ngồi xếp bằng xuống đất tu luyện.

Cậu vừa tu luyện, linh khí xung quanh liền chậm rãi tụ tập lại, tiểu hồ ly nhìn chằm chằm Ôn Lương, tán thưởng: “Thật đúng là một cơ thể linh hoạt kỳ ảo.”

“Loại thể chất này rất được yêu thú hoan nghênh, hương vị thuần hậu, vừa giòn vừa ngọt.’ Tiểu hồ ly híp mắt tưởng tượng.

Vốn dĩ đang chuyên tâm tu luyện, Ôn Lương bị dọa tới dừng hẳn, lặng thinh nửa ngày.

Ninh Thư tức giận nói, “Làm qué gì có cái thân thể nào được gọi là linh hoạt kỳ ảo gì, thằng nhóc được vậy là bởi vì ăn Hỏa Diễm quả đấy.”

“Ồ, vậy cũng không tệ, nghe nói nhân loại ăn Hỏa Diễm quả phải kết hợp cùng những linh thảo khác để giảm dược hiệu xuống, bởi năng lượng trong Hỏa Diễm quả quá lớn, chẳng may lơ là một chút sẽ bị đốt thành tro, chỉ có yêu thú mới có thể chịu được.”

Ôn Lương: (༎ຶ⌑༎ຶ)…

Ôn Lương quay đầu nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư: ఠ ͟ಠ…

Ha ha, tặng cho nhóc một nụ cười tall and cold.

Tình huống lúc ấy, làm gì có thời gian đi tìm linh dược để giảm dược tính của Hỏa Diễm quả.

Mà dù sao đi chăng nữa, thì sự cũng đã rồi, ăn thì cũng đã ăn rồi.

Chỉ cần đợi hai ngày để huyễn thuật biến mất là họ có thể rời đi, Ninh Thư không muốn nhiều lời với tiểu hồ ly, nằm trên mặt đất bắt đầu tu luyện.

Hai người tu luyện lờ tịt tiểu hồ ly, tiểu hồ ly ai oán kêu một tiếng, trừng mắt oán hận nhìn hai người.

Tiểu hồ ly giải trừ huyễn thuật, “Các ngươi đi đi, tại sao không một ai chịu mang ta đi ngắm nhìn thế giới con người chứ.”

Ôn Lương mở mắt, nhìn Ninh Thư nói: “Tiểu Hắc, dù sao chúng ta cũng không cần gấp gáp, hay là chúng ta cứ ở đây tu luyện đi, dù sao thì mình cũng còn phải trở về lấy lại căn nhà nữa.”

“Còn có, muội muội của mình chắc chắn là bị người quen bắt đi.” Ôn Lương nắm một nhúm tuyết lên, hung hăng cắn một miếng.

Nhắc tới người nhà, cảm xúc của cậu nhóc nhanh chóng hạ xuống rất nhiều.

Ninh Thư không có ý kiến, chỉ hỏi: “Cậu cảm thấy ai sẽ mang muội muội của cậu đi?”

“Chắc chắn là người quen.” Ôn Lương lau mặt, “Mình vẫn luôn nghi ngờ Ôn Học.”

Trong trấn, Ôn Học là tiểu bá vương, rất nhiều chuyện chỉ có gã tỏ tường, vì vậy Ôn Lương mới hoài nghi chính hắn bắt muội muội của mình.

Ninh Thư hỏi: “Muội muội của cậu có linh căn không?”

“Chắc là có.” Ôn Lương không chắc chắn nói, “Lúc nhỏ mình thường nghe nương nói với cha không được để muội muội tu luyện Vô Tình Quyết.”

Vô Tình Quyết?

Vừa nghe là biết, công pháp diệt thất tình, trảm lục dục.

Có một số tu chân giả vì muốn theo đuổi đại đạo vô thượng mà tu luyện những công pháp cực đoan.

Xem ra muội muội của Ôn Lương chắc chắn có linh căn, một khi có linh căn, chắc chắn sẽ không thể lưu lạc đến những chỗ bình thường.

“Các ngươi không đi hả, vậy cũng tốt, ở lại chơi với ta đi.” Tiểu hồ ly cực kỳ cao hứng.

“Ngươi là đực hay cái mà tinh nghịch thế?” Ninh Thư hỏi.

“Zai xịn đó bà cô, là tộc trưởng tương lai của Hồng hồ nhất tộc.” Tiểu hồ ly đắc chí nói, bộ dạng kiểu còn không mau quỳ xuống liếm chân ta.

Ninh Thư liếc mắt xem thường, “Là đực, mà còn giả trang thành nữ nhân.”

“Thành viên trong tộc nói, nhân loại chẳng phải người nào cũng thích cái đẹp sao, ta dựa vào dáng vẻ khi hóa thân của Hồng Gấm đấy, đẹp không?” Tiểu hồ ly hỏi Ôn Lương.

Ôn Lương ngượng ngùng gật đầu, “Ừa, đẹp lắm.”

Ninh Thư xem thường: Hê… ¯_(ツ)_/¯

Vốn là chặng đường hai người, giờ lại biến thành ba người đi.

Ninh Thư và Ôn Lương vô tình trở thành người thử nghiệm huyễn thuật cho tiểu hồ ly.

Trong tộc, lúc thi triển huyễn thuật đều bị người khác nhìn thấu, nên chỉ có thể tìm người ngoài thí nghiệm thử.

Ninh Thư lười quản cậu nhóc, chỉ tự mình tu luyện tự mình vui, lâu lâu lại chỉ điểm võ công cho Ôn Lương.

Ôn Lương đã luyện ra khí kình, lúc này đang trong thời điểm khí kình hóa hình.

Vì vậy cần một lượng linh khí cực lớn.

“Chà chà, nể tình cậu chịu là vật thí nghiệm cho ta lâu như vậy, ta tặng cho cậu một thứ tốt.” Tiểu hồ ly ngậm khối linh thạch đưa cho Ôn Lương.

Ninh Thư đánh giá phẩm chất linh thạch khá đối tốt, rất ít tạp chất.

“Đây là cái gì?” Nghiêm túc mà nói, tới tận bây giờ Ôn Lương còn chưa thực sự tiếp xúc với tu luyện, còn chưa biết linh thạch là gì.

Tiểu hồ ly kinh ngạc hỏi: “Là linh thạch, một loại đá chứa đầy linh khí, tu luyện giả các ngươi không phải cần cái này nhất sao?”

“Cám ơn.” Ôn Lương nhận linh thạch.

“Linh thạch của ngươi từ đâu ra?” Ninh Thư hỏi.

“Lúc ở trong tộc, ngoại đưa cho ta.” Tiểu hồ ly không để ý nói.

Ninh Thư chỉ dẫn Ôn Lương: “Nắm linh thạch lại, sau đó đưa khí kình vào linh thạch.”

Ninh Thư vốn định bố trí một Tụ Linh Trận, nhưng nghĩ đến việc lúc trước bản thân từng nói trong đầu chỉ có Tuyệt Thế Võ Công, lập tức từ bỏ.

Tiến độ tu luyện của Ôn Lương rất tốt.

Ôn Lương dựa theo cách chỉ dẫn của Ninh Thư, nắm linh thạch vào lòng bàn tay, không lâu sau, linh thạch trong tay dần hóa thành bột phấn.

“Tốc độ hấp thu của cậu ta cũng ghê phết đấy.” Tiểu hồ ly kinh ngạc như phát hiện ra thế giới mới, “Ta nghe người trong tộc kể, tốc độ hấp thu linh khí của nhân tộc không có nhanh như vậy đâu á.”

“Ngươi có thể ngậm miệng vào có được không, cứ chem chép, liến thoắng cả ngày.” Ninh Thư tức giận nói.

Vừa gặp chuyện lập tức làm bộ cực kỳ kinh ngạc, trời ơi tin được hôn, trời ơi tin được hôn, khiến Ninh Thư cực kỳ đau đầu.

Tiểu hồ ly hừ một tiếng, xoay người rời đi, cái đuôi lắc tới lắc lui, cái mông cũng núng nính di chuyển.

Ninh Thư nhìn Ôn Lương hỏi: “Luyện khí ra hình gì?”

P/s: mía, dỗi.