Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 307: Tình yêu sâu đậm của kim chủ (19)




Mạc Tước Phong khoát tay ra hiệu ngừng quay, dù sao cũng là do Mạc Tước Phong đầu tư, đốt cũng là đốt tiền của Mạc Tước Phong, chẳng có ai dám nói gì?

Mạc Tước Phong lạnh nhạt nói: "Hôm nay chỉ quay đến đây thôi."

"Vâng." Đạo diễn đáp lại một tiếng, thái độ rất cung kính. 

Mạc Tước Phong châm chọc Mạch Đóa Nhi: "Chăm chỉ luyện kỹ năng diễn xuất một chút đi, với cái kỹ năng này của cô mà cũng đòi đóng phim à, xì..."

Mạch Đóa Nhi bỗng xanh cả mặt, nhưng lại phải kiêng dè với thân phận của người trước mặt, cứng rắn nhẫn nhịn, cắn môi nói: "Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ cố gắng, thưa ngài Mạc. "

Ánh mắt Mạc Tước Phong lóe lên vẻ thất vọng, vốn tưởng là một người phụ nữ đặc biệt, không ngờ vẫn là như vậy, trong ánh mắt mang một chút nịnh nọt. 

Trong giới giải trí những người phụ nữ như vậy có quá nhiều rồi.

Mạc Tước Phong quay người rời đi, Mạch Đóa Nhi nhìn theo bóng lưng của Mạc Tước Phong, cắn môi một cái, thay quần áo, lên xe mang theo một chút chán chường.

"Chúc mừng em nhé." Ninh Thư cười với Mạch Đóa Nhi nói. 

Mạch Đóa Nhi mang gương mặt u ám, nói một cách lạnh lùng: "Có gì tốt chứ, bị người ta xỉ nhục thành ra như vậy, còn bị Mạc Tước Phong xỉ nhục, em thật sự rất lo lắng."

Ninh Thư lại vừa cười vừa nói: "Chị lại cho rằng Mạc Tước Phong có ý với em đó, đang cố ý gây sự chú ý với em, cho dù gây phiền phức cho em, cũng là để thu hút sự chú ý của em, ở trường quay có nhiều nữ diễn viên như vậy, tại sao không đi tìm người khác, hết lần này tới lần khác lại cứ tìm đến em."

Trên mặt của Mạch Đóa Nhi hiện lên vẻ vui mừng, cả người giống như sống lại, dường như lại không dám khẳng định, vội vàng hỏi: "Đúng là như vậy sao? Chị Trần, ý của chị là Mạc Tước Phong thích em sao?" 

Ninh Thư trầm ngâm một chút, nói: "Nếu như nói thích thì chắc chưa đến, có lẽ là có hứng thú, em cũng thấy được năng lực của Mạc Tước Phong rồi đấy, nếu như em và Mạc Tước Phong yêu nhau, nếu như trở thành vợ của Mạc Tước Phong, thì đời này phát tài rồi."

Mạch Đóa Nhi nghe thấy cảnh tượng Ninh Thư miêu tả đến, ánh mắt lộ vẻ xán lạn, ngay cả cơ thể cũng bắt đầu kích động đến mức phát run lên rồi.

Ninh Thư còn nói thêm: "Cho dù không thể kết hôn, hẹn hò với Mạc Tước Phong một lần, cũng có thể thu lại được rất nhiều lợi ích, nói không chừng có thể đứng vững trong giới giải trí cũng nên, vụ làm ăn này cũng không tồi." 

Trong lòng Mạch Đóa Nhi cũng nghĩ như vậy, lần trước cô ta từng nếm được lợi ích có Mạc Tước Phong làm chỗ dựa vững chắc, Mạc Tước Phong chỉ là tùy tiện nói một câu, liền như muốn ngầm cảnh cáo đạo diễn của cô ta phải có thái độ vui vẻ với cô ta, sau này không cần lo lắng bị cái tên đạo diễn thô bỉ xấu xa kia uy hiếp nữa.

Mạch Đóa Nhi phải chịu nhiều khổ cực như vậy bây giờ đã trở nên thực tế hơn rồi, cô ta muốn có một chỗ dựa vững chắc, có thể khiến cô ta không còn trở ngại nào trong giới giải trí, mà bây giờ Mạc Tước Phong có hứng thú với cô ta, đạt được cái gì thì phải bỏ ra cái đó.

Mạch Đóa Nhi nguyện bỏ ra một vài thứ để đổi lấy thành công. 

Trước đây những thứ mà Mạch Đóa Nhi liều mạng kiên trì mới có được, bây giờ có thể bỏ ra giống như đồ trao đổi.

Ninh Thư lái xe, liếc nhìn sắc mặt biến đổi không ngừng của Mạch Đóa Nhi, cười nhạt, những thứ thuần khiết không so đo tính toán thiệt hơn kia mới có được sự vui thích với Mạc Tước Phong. Được thôi, Mạch Đóa Nhi trước nay đều không yêu cầu gì, nhưng chính Mạch Đóa Nhi như vậy làm cho Mạc Tước Phong yêu thích hơn, đi khắp nơi lót đường cho cô ta, không để cô ta chịu một chút khổ cực nào.

Vô hình trung Mạch Đóa Nhi đã giải thích sinh động cái gì gọi là “Không cạnh tranh chính là cạnh tranh”. 

Nhưng bây giờ Mạch Đóa Nhi ôm tâm tư phức tạp tới gần Mạc Tước Phong, không có thì làm căng, hiện tại giữa tình yêu của Mạc Tước Phong và Mạch Đóa Nhi có rất nhiều thứ không được tinh khiết như vậy nữa rồi.

Ninh Thư cười, hoàn cảnh và trải nghiệm thực sự có thể thay đổi tính cách của con người, Mạch Đóa Nhi tinh khiết tốt đẹp như vậy bây giờ cũng biến thành công danh vụ lợi rồi.

Ninh Thư đột nhiên phát hiện mình càng lúc càng thông minh, mặc dù xuất phát điểm của cô lúc đầu là vì muốn khiến Mạch Đóa Nhi chịu khổ nhiều hơn, hoàn toàn không ngờ Mạch Đóa Nhi lại biến thành như vậy. 

Ninh Thư đột nhiên hơi tò mò không biết kết quả của cuộc tình biến chất giữa Mạch Đóa Nhi và Mạc Tước Phong sẽ như thế nào.

Ninh Thư lái xe, đột nhiên có một chiếc xe vọt ra, chắn ở trước xe, Ninh Thư vội vàng đạp phanh xe, lốp xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai.

Chiếc xe chợt dừng lại, cơ thể của Ninh Thư và Mạch Đóa Nhi bỗng lui về phía sau ngã một cái. 

What the fuck, đây là muốn tự tìm cái chết sao? Ninh Thư nhìn chiếc xe sang trọng đến lóa mắt phía trước, khi cô chuẩn bị xuống xe tranh cãi, người trên chiến xe xa hoa kia bước xuống, sau đó gõ cửa kính nói với Mạch Đóa Nhi ở trong xe: "Đi ra đây."

Mạch Đóa Nhi không ngờ là Mạc Tước Phong, vội vã hạ cửa kính xe xuống, đè nén tâm trạng mãnh liệt của mình lại, nói với Mạc Tước Phong: "Anh lái xe kiểu gì vậy, suýt chút nữa xảy ra chuyện rồi anh có biết không?"

"Đi ra, còn muốn để tôi lôi cô ra sao." Mạc Tước Phong nói với Mạch Đóa Nhi. 

Mạch Đóa Nhi dường như rất tức giận, bĩu môi không xuống xe, Mạc Tước Phong đưa tay ra, một tay nắm lấy cằm Mạch Đóa Nhi, vừa mở cửa xe: "Cô mà còn không xuống xe, tôi sẽ lôi cô xuống bằng được."

"Anh buông tay ra đi, tôi xuống là được chứ gì." Mạch Đóa Nhi vặn tay đang nắm lấy cằm cô của hắn, xuống xe.

Ninh Thư hỏi Mạch Đóa Nhi hỏi: "Khi nào em về, chị đợi em." 

Mạch Đóa Nhi muốn nói chuyện, lại bị Mạc Tước Phong nhét vào trong xe, ngay cả lời nói cũng không kịp nói ra.

Nam chính quả thực là bá chủ điên cuồng khoe khoang, đến cả cách lôi kéo người cũng khiến người ta... không thể chấp nhận được.

Mẹ nó, nếu như vừa rồi cô phản ứng chậm một chút chắc là đụng trúng rồi, hàng vi tùy hứng không biết quý trọng bản thân mình như vậy, Ninh Thư chỉ có thể nói, quả nhiên chỉ có kiểu người trẻ trâu mới có thể làm nam chính được. 

Ninh Thư về tới chung cư, ngồi trên ghế sofa vừa tu luyện, vừa chờ Mạch Đóa Nhi trở về.

Nhưng Mạch Đóa Nhi lại đi một đêm không về, Ninh Thư ở trong chung cư đợi Mạch Đóa Nhi một đêm.

Ninh Thư:... 

Một đêm có thể làm những gì? Đây chính là xảy ra quan hệ sao?

Mạch Đóa Nhi gấp gáp như vậy sao?

Quá gấp rồi, thủ đoạn lạt mềm buộc chặt cũng không biết à? Đồ vật có được một cách quá dễ dàng sẽ không biết cách quý trọng đâu. 

Ninh Thư lắc đầu.

Lúc này điện thoại di động vang lên, là Mạch Đóa Nhi gọi tới, nói với Ninh Thư bây giờ cô ta đã ở phim trường rồi, bảo Ninh Thư trực tiếp đến đó.

Ninh Thư chậm rãi ăn bữa sáng, mới đi đến phim trường, khi đến phim trường, liền thấy ánh mắt thâm tình của Mạch Đóa Nhi và Mạc Tước Phong. 

Mạch Đóa Nhi giống như một đóa hoa kiều diễm được tưới nước, từ nụ hoa nở rộ thành một đóa hoa, toàn thân đều ẩn chứa dáng vẻ thướt tha của người mới chuyển mình thành phụ nữ.

Quả nhiên là ăn nằm rồi mà.

Nhìn thấy Ninh Thư, Mạch Đóa Nhi đi tới chỗ Ninh Thư, tư thế đi của  ta hơi cứng nhắc, dường như kẹp hai chân mà đi, cảm giác vô cùng không thành thực. 

Mạc Tước Phong nhìn thấy ánh mắt sâu thăm thẳm của Mạch Đóa Nhi, ngón tay cọ lên đôi môi mỏng, bộ dạng rất thỏa mãn, giống như con sư tử đã được ăn no, mặc dù đã ăn no, nhưng ánh mắt vẫn đặt trên miếng thịt.

"Các em đã tiến triển nhanh đến mức nào rồi?" Ninh Thư hỏi Mạch Đóa Nhi.

Mạch Đóa Nhi xấu hổ khuôn mặt đỏ bừng hết cả lên, gật đầu nói: "Em không muốn để Mạc Tước Phong thất vọng, lúc hắn hôn em, em liền mặc kệ để thuyền xuôi dòng." 

Mạch Đóa Nhi chịu đựng sự đau đớn của cô gái đêm đầu, cố gắng hết sức lấy lòng Mạc Tước Phong, chỉ có lấy lòng Mạc Tước Phong mới có được nhiều thứ hơn.

Chà chà chà, trong lòng Ninh Thư lắc đầu, Mạch Đóa Nhi của hiện tại muốn có được những thứ trên người Mạc Tước Phong, từ khi mới bắt đầu, quan hệ của hai người đã không bình đẳng rồi.