Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

Quyển 3 - Chương 237: Thắng!




Một buổi chiều cuối đông.

Trên bầu trời, mây xám vẫn lững lờ trôi, che khuất đi toàn bộ sức sống của ánh mặt trời. Mấy cơn gió lạnh uể oải cuốn qua từng ngọn núi trong dãy Cửu Long, như muốn reo rắc vào tất cả những sự vật nơi đây một cảm giác mệt mỏi buồn phiền. Trong những ngày cuối cùng của một năm cũ này, dường như đến cả trời đất cũng trở nên chậm chạp hơn, nhưng dù vậy, trong lòng những con người chân chất nơi thôn làng Vĩnh Thái giờ đây lại đang tràn ngập một niềm hân hoan, thậm chí còn có chút vội vàng, bởi: Tết đã sắp đến!

Đối với những người dân ở vùng sơn dã thì Tết quả là một dịp vô cùng đặc biệt! Không chỉ vì Tết đánh dấu cho sự bắt đầu của một năm mới với muôn vàn điều ước tốt tươi, mà còn bởi Tết là một dịp để cho gia đình sum vầy bên nhau, cùng hưởng thụ niềm vui và sự ấm áp của tình thân! Nhất là đối với những nhà có người thân ở nơi xa thì họ lại càng mong ngóng cho Tết nhanh đến, để họ có thể kể cho nhau nghe về những niềm vui và nỗi buồn trong một năm qua, củng cố thêm mối liên hệ bền chặt mang tên “gia đình”.

Năm nay, trong thôn có gần hai chục gia đình đã chuẩn bị đón Tết từ rất sớm, mới ngày mười ba mà đã thu xếp mọi thứ tươm tất và gọn gàng rồi. Chẳng qua, người trong thôn cũng chẳng lấy điều đó mà làm lạ, bởi đây dường như đã thành thông lệ mỗi ba năm một lần, khi mà các sĩ tử trong làng lên kinh dự thi. Chỉ có điều, bầu không khí đón Tết của thôn Vĩnh Thái năm nay dường như lại càng tất bật hơn, bởi trong số những sĩ tử của làng lên kinh dự thi cũng có đến mấy người rất có khả năng đạt được công danh, mà trưởng thôn Nguyễn Bảo cũng đã hứa: chỉ cần có người vinh quy bái tổ thì cả làng sẽ mở hội ăn mừng.

Trong nhà trưởng thôn, Nguyễn Bảo giờ này đang ngồi tại thư phòng của mình, mà trước mặt ông lại đang bày một đôi câu đối vừa mới viết xong, nét mực thậm chí vẫn còn chưa khô hẳn. Từ ngữ được sử dụng trong đôi câu đối này cũng không có vẻ hoa mỹ hay cao siêu, thậm chí còn gần gũi và bình dị vô cùng, tựa như chính tấm lòng của người đã viết ra vậy. Thế nhưng, dù cho có là người không hiểu gì về đạo thư pháp một khi nhìn đến đôi câu đối này thì cũng sẽ phải ngạc nhiên, bởi từng nét chữ viết lên câu đối vừa có lực lại vừa có thần, khiến cho người ta mơ hồ cảm nhận được một niềm vui sướng và chờ mong về một mùa Tết sắp đến.

Xem đi xem lại đến hai ba lần, thế nhưng có lẽ vì tâm tình vui sướng mà Nguyễn Bảo càng xem lại càng thấy hai câu đối này vừa mắt. Mà sở dĩ ông vui mừng đến vậy, là vì ông vừa mới nhận được thư từ kinh đô gửi về, trong thư báo rằng con trai ông đã đạt đến hạng sáu trong vòng thi võ đầu tiên. Dù rằng chưa từng đi thi, thế nhưng Nguyễn Bảo cũng hiểu rõ luật lệ và quy định về khoa cử: mười hạng đầu trong các vòng thi gần như chắc chắn sẽ được triều đình bổ nhiệm! Ngay khi nghe xong tin ấy, ông dường như vui mừng đến muốn phát khóc, bởi dòng họ Nguyễn nhà ông đã bốn năm đời nay chưa từng có người ra làm qua, mà mãi đến đời ông thì tâm nguyện ấy mới được hoàn thành!

Đúng lúc này, ngoài cửa thư phòng chợt vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng. Nguyễn Bảo vừa ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy vợ ông đang đi tới. Mặc dù đôi vợ chồng già cũng đã phải đến bốn năm mươi tuổi rồi, thế nhưng ánh mắt hai người khi nhìn nhau vẫn cứ thắm thiết tựa như một đôi vợ chồng son, khiến cho không biết bao kẻ phại cảm thấy hạnh phúc thay họ.

“Lan à, em hôm nay dường như có chuyện vui phải không?”

“Anh cũng biết rõ rồi mà còn hỏi à!”

“Ha ha, nếu em đã nói vậy thì anh không hỏi nữa, không hỏi nữa!”

“Cái anh này, thật rõ là… À, anh Bảo này! Em tính đợt này nếu Phong nhi được vinh quy thì chúng ta nên đi xem ngày lành luôn, nếu được thì qua Tết chúng ta sẽ tổ chức lễ cưới cho nó với Tiểu Yến, đặng hai đứa sớm sinh cháu cho vợ chồng mình bế. Anh xem thế có được không?”

“Ôi dào, mấy việc này em cứ tự quyết đi thôi, em định thế nào thì anh cũng đồng ý cả. À mà anh nghĩ chúng ta cũng chẳng cần phải đi đâu xa đâu, cần xem ngày lành thì cứ hỏi ngay thầy đồ Vũ chẳng phải là được rồi sao?”

“Anh nói cũng phải, nếu làm vậy thì đúng là càng tiện cho cả hai nhà!”

Đúng lúc hai vợ chồng Nguyễn Bảo bàn đến đây, thì trên trời chợt vang lên một tiếng sấm, như muốn báo hiệu cho vạn vật biết rằng mùa xuân đã sắp đến rồi. Ngẩn người nghe tiếng sấm xuân, cả hai vợ chồng Nguyễn Bảo lại cùng hướng ánh mắt nhìn về phía nam, như muốn trông về chốn kinh thành đô hội phồn hoa mà tìm lấy một bóng hình thân thuộc.

*************************

“Đì đùng!”

Trong khi thôn Vĩnh Thái còn đang chìm ngập trong tiếng sấm xuân, thì trên bầu trời nơi Hoàng Lăng lại cũng đang vang lên từng tiếng sấm nặng nề. Bắt đầu từ khi gã ma tướng thoát khỏi vết nứt không gian thì tiếng sấm ấy đã vang lên, kéo dài cho đến tận bây giờ mà vẫn chưa hề có ý định dừng lại. Theo từng tiếng sấm nổ vang, người ta cũng mơ hồ cảm nhận được một thứ sức mạnh khổng lồ mà tà ác đang chậm rãi thành hình. Áp lực mà thứ sức mạnh ấy tỏa ra ngày càng đè nặng trong tâm trí những người đang có mặt tại nơi đây, và điều khiến bọn họ càng cảm thấy lo lắng hơn là cho đến tận lúc này mà thứ sức mạnh ấy vẫn còn ẩn mình trong tầng mây đen sâu thẳm, như thể đang chờ đợi một cơ hội hợp lý để hủy diệt tất cả.

Đã có một vài đợt tấn công được binh đoàn Kim Long phát động, cũng đã có không ít cao thủ dốc sức tấn công về phía tầng mây đen. Thế nhưng, tất cả mọi nỗ lực của bọn họ dường như đều vô ích, bởi tầng mây đen sau khi hứng trọn những đòn công kích ấy thì vẫn sừng sững chiếm lĩnh bầu trời, thậm chí nó còn chẳng hề suy chuyển dù chỉ một chút. Sức mạnh của một vài người đã không thể tạo ra được hiệu quả khả quan, vậy thì bọn họ sẽ sử dụng đến sức mạnh của cả tập thể!

Theo sự chỉ đạo của Nguyễn Phong, cả vạn người có mặt tại Hoàng Lăng – bất kể là cao thủ tu luyện hay binh lính phổ thông – đều đang dốc sức chuẩn bị cho một đòn tấn công triệt để nhất. Vào lúc này, bất cứ ai trong bọn họ đều hiểu được rằng: đây chính là một cuộc chạy đua về thời gian! Và nếu như bọn họ thất bại, thì có lẽ số phận của cả Đại Việt rồi cũng sẽ phải thay đổi!

Trong giây phút vội vàng này, chẳng có một ai kịp để ý đến biểu hiện của đám ma binh. Mặc dù trên khuôn mặt bọn chúng vẫn giữ nguyên nét nghiêm trang, và trận hình của bọn chúng thì vẫn chỉnh tề vô cùng; thế nhưng tên nào tên nấy giờ này đều đang nhắm chặt hai mắt, còn thân hình của bọn chúng dường như đã tách biệt hoàn toàn khỏi thế gian, dù cho có gió mạnh thổi qua cũng chẳng thế khiến cho râu tóc bọn chúng lay động.

“Đùng đoàng!”

Một tiếng sấm bất chợt rền vang, dữ dội và mãnh liệt hơn toàn bộ những tiếng sấm trước đây. Chờ khi tiếng sấm ấy vừa dứt, tất cả thanh âm trong đất trời này dường như đều bị xóa sạch, khắp Hoàng Lăng chỉ còn lại một sự tĩnh lặng thê lương mà chết chóc. Đúng vào lúc này, đám ma binh đột nhiên mở bừng hai mắt, thế nhưng trong ánh mắt của bọn chúng lại chẳng hề có một chút thần thái nào của trí tuệ. Gần một vạn tên ma binh, gần một vạn “cỗ máy” vô hồn chỉ còn biết làm một việc duy nhất: dùng toàn bộ ma khí trong thân thể chúng cung cấp cho đám mây đen.

Giữa mảnh sân rồng, người ta chỉ còn thấy vạn dải ma khí cùng bốc thẳng lên trời cao, tựa như những sợi tơ đen tuyền nối liền bầu trời và mặt đất. Đám mây đen dường như cũng bị cả vạn sợi ma khí ấy kéo xuống, mơ hồ có xu thế sà hẳn xuống sân rồng, khiến cho áp lực đè lên tâm trí mỗi người lại càng tăng mạnh.

Theo lượng ma khí ồ ạt tuôn vào, đám mây đen đang ngày càng sầm sì u tối. Bắt đầu từ những dải mây ở ngoài cùng, cả tầng mây đẹn rùng rùng xoay chuyển, tốc độ càng lúc càng nhanh làm dấy lên từng trận cuồng phong dữ dội. Tại vị trí chính giữa tầng mây, chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện một vòng xoáy đen ngòm đang không ngừng mở rộng. Chỉ trong chớp mắt mà vòng xoáy đã lan rộng ra khắp cả tầng mây, và bắt đầu hướng lực hút khủng khiếp của nó xuống bên dưới.

Đến tận lúc này, người ta mới có thể nhìn rõ được: vòng xoáy kia không ngờ lại chính là miệng của con rắn khổng lồ. Đầu rắn bất chợt vươn cao, ba cặp cánh sau lưng cũng giang rộng mà nâng cả thân rắn bay lên, tạo điều kiện cho con rắn khổng lồ tập trung lực hút của mình vào khu vực sân rồng.

Lực hút khổng lồ chẳng khác nào một cơn lốc xoáy khủng khiếp, ngay cả những hàng cây cổ thụ chẳng biết đã tồn tại bao năm cũng phải run rẩy trước sức hút cuồng bạo kia. Mà trên vách tường hoàng lăng, từng mảng gạch ngói lâu năm đều bị gió lốc bốc lên cao, còn chưa kịp chui vào trong miệng rắn thì đã bị nghiền nát ra thành vô vàn mảnh vụn. Thậm chí cả những dãy gạch lát nền cũng phải run lên bần bật, tưởng như bất cứ lúc nào cũng có thể bị cuồng phong cuốn thẳng lên trời rồi chui tọt vào trong vòng xoáy đen ngòm kia.

Trong hoàn cảnh khốc liệt như vậy thì con người lại càng bị ảnh hưởng nặng nề. Chẳng nói đến các vị quan văn hay những phi tần thân thể vốn yếu ớt, mà ngay cả đám binh sĩ Kim Long đã được rèn luyện một cách bài bản vào lúc này cũng chẳng thể đứng vững trước sức hút kinh người của con rắn. Còn may là bọn họ đang đứng trong phạm vi trận hình của các tu luyện giả nên lực hút tác động lên họ cũng đã bị giảm đi phần nào, bằng không thì những người bình thường này chỉ e đã sớm bị gió lốc cuốn thẳng vào trong miệng rắn.

Đúng lúc này, trận hình của phe nhân loại chợt lóe sáng. Bắt đầu từ vị trí chính giữa trận hình, ánh sáng bảy màu nhanh chóng lan ra xung quanh, tựa như cầu vồng sau cơn mưa mang đến cho lòng người một cảm giác tươi mới. Chờ khi ánh sáng ấy đã hoàn toàn phủ kín mọi ngóc ngách của trận thì nguyên tố trong khắp núi Trúc Long cũng bị hấp dẫn mà không ngừng đổ về phía trận pháp, hình thành lên một áng mây rực rỡ bảy màu.

Đột nhiên, áng mây bảy màu chợt tách ra, để lộ ra một vầng sáng hình cầu lung linh sắc trắng thuần khiết. Chỉ thấy, từ khi vầng “mặt trời” màu trắng ấy xuất hiện, lực hút của vòng xoáy màu đen lại bắt đầu bị kìm chế, không thể hoành hành một cách dữ dội như trước nữa. Thế nhưng, gã ma tướng cũng chẳng vội chịu thua. Từ khắp thân rắn khổng lồ lúc này chợt tuôn ra một làn khói đen đặc có tính đồng hóa vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần nguyên tố trong tự nhiên vừa tiếp xúc với chúng thì sẽ lập tức bị biến thành ma khí, sau đó liền bị gã ma tướng hấp thu để gia tăng thêm sức mạnh cho vòng xoáy khổng lồ.

Một chiêu này của gã ma tướng quả nhiên là rất cao minh, không những đề cao sức mạnh của bản thân mà còn hạn chế lượng nguyên tố tập trung vào trận hình của phe nhân loại. Vòng xoáy chiếm được ưu thế nên lực hút càng tăng mạnh, thậm chí còn có xu thế muốn nuốt chửng vầng mặt trời màu trắng kia. Nào ngờ, đúng lúc này thì trận hình của phe nhân loại có sự chuyển biến. Chỉ thấy quỹ đạo vận hành của vầng ánh sáng bảy màu đột nhiên đảo ngược, khiến cho vầng sáng màu trắng cũng phải xoay tròn.

Quá trình đảo ngược diễn ra rất nhanh, chỉ trong vòng vài cái chớp mắt thì đã hoàn thành. Mà tại vị trí chính giữa trận hình, khối cầu ánh sáng vẫn còn đang xoay tròn với tốc độ cực nhanh. Rút cục, nguồn năng lượng khổng lồ ấy cũng đã đạt tới điểm giới hạn để biến đổi. Ánh sáng trắng bao trùm cả khối cầu đột nhiên mờ đi, thế nhưng tình trạn ấy chỉ duy trì trong giây lát thì vầng sáng ấy lại bộc phát càng thêm mãnh liệt. Năng lượng trong khối cầu hóa thành một cột sáng xông thẳng lên trời cao, dũng mãnh đâm vào chính giữa vòng xoáy đen ngòm do con rắn tạo thành.

“Rít!”

Bị tập kích bất ngờ, thân thể khổng lồ của con rắn cũng phải quằn quại một phen. Thế nhưng con rắn này cũng chẳng phải dạng vừa, chẳng bao lâu sau đã tìm được phương pháp thích hợp để đối phó. Chỉ thấy một trong ba cặp cánh khổng lồ chợt động làm dấy lên một trận cuồng phong cuốn qua đám khói đen, khiến cho chúng ngưng tụ lại tại chính giữa vòng xoáy, hình thành nên một tấm màng không ngừng “lọc” nguồn năng lượng khổng lồ kia thành ma khí để con rắn hấp thu.

Kể từ khi hấp thu được nguồn “chất bổ” vô cùng to lớn ấy, thân rắn liền lập tức bành trướng với một tốc độ kinh người. Chỉ mới không đến mười phút mà thân rắn đã đạt đến kích thước to gấp rưỡi so với trước đây. Đã vậy, trên mình rắn lúc này cũng hiện lên những đường nét hoa văn lạ thường kéo dài từ chóp đuôi lên đến tận đỉnh đầu rồi tụ lại tại vị trí giữa hai mắt rắn, mơ hồ tạo thành một cái đồ án hình lốc xoáy vô cùng sống động.

Ngay khi những hoa văn ấy vừa xuất hiện, lực hút của con rắn cũng đột nhiên tăng cao, khiến cho toàn bộ trận hình của phe nhân loại cũng thoáng lung lay một phen, suýt chút nữa thì đã bị phá vỡ. Dù vậy, phe nhân loại vẫn không chịu đình chỉ đòn công kích của mình, thậm chí Nguyễn Phong còn truyền lệnh cho mọi người tăng nhanh tốc độ vận chuyển của nguyên lực, khiến cho cột sáng cũng bành trướng một cách chậm rãi. Sở dĩ hắn đưa ra quyết định như vậy bởi Nguyễn Phong hiểu rõ: bổ quá cũng không tốt! Nếu như nguồn năng lượng này có vượt quá khả năng chịu đựng của con rắn thì thân xác nó rất có thể sẽ nổ tung, hoặc ít nhất thì cũng sẽ bị thương nặng, tạo cơ hội cho phe nhân loại tiêu diệt kẻ địch hùng mạnh này.

Có lẽ là do cả hai bên đều ý thức được tính nghiêm trọng của cuộc tranh đấu này, thế nên bất kể là phe nhân loại hay con rắn khổng lồ đều gồng mình mà chiến đấu. Nếu thất bại thì kết cục của con rắn khổng lồ hẳn không cần phải nói. Thế nhưng, nếu nó thành công thì sức mạnh của bản thân không biết sẽ tăng lên bao nhiêu lần, thậm chí có khả năng vượt qua cả những gã ma tướng mạnh nhất trong ma tộc hiện giờ. Đến lúc đó thì những nhân loại kia sao còn có thể là đối thủ của gã ma tướng họ Đoạt? Mà nếu chiến thắng trận này thì linh hỏa và linh phong rồi cũng sẽ đến tay hắn, khiến cho thực lực của hắn lại càng thêm tăng cao, rất có thể sẽ đạt tới trình độ ma vương đứng đầu ma tộc.

Có lẽ là do bản tính liều lĩnh thôi thúc, hay có lẽ là bởi loài rắn vốn dĩ tham lam, thế nên ngay cả trong hoàn cảnh giằng co khốc liệt này mà gã ma tướng vẫn đưa ra một quyết định vô cùng nguy hiểm. Chỉ thấy toàn thân rắn đột nhiên lại thu nhỏ đi một phần, mà dọc theo những đường hoa văn lúc này lại không ngừng tỏa ra khói đen nồng đậm để cho cuồng phong cuốn đi khắp sân rồng, hình thành nên một lớp vách ngăn không để cho nguyên tố tự nhiên tụ tập lại đây.

Hành động của con rắn lập tức tạo ra một bước ngoặt trong cuộc tranh đấu quyết liệt.

Ngay khi vách chắn ấy vừa được dựng lên, trận hình của phe nhân loại cũng lập tức mất đi nguồn động lực đến từ tự nhiên. Toàn bộ trận hình còn vận hành được đến lúc này hoàn toàn dựa vào nguyên lực của hàng ngàn tu luyện giả kết trận, thế nhưng tốc độ tiêu hao quá nhanh khiến cho sắc mặt ai nấy đều tái hẳn đi, chỉ e khó có thể duy trì được lâu hơn.

Chỉ có điều, nguy hiểm thường gắn liền với cơ hội, dù phe nhân loại gặp khó khăn nhưng gã ma tướng cũng chẳng dễ chịu hơn là mấy. Sau khi thân thể con rắn thu nhỏ đi thì khả năng chịu đựng của nó cũng suy giảm, khó có thể chịu đựng nổi nguồn năng lượng khổng lồ kia. Đã vậy, phe nhân loại giờ đây lại đang phát huy tinh thần bất khuất của họ một cách triệt để, không ít người thậm chí còn liều mình thiêu đốt sức sống để cung cấp nguyên lực cho trận hình, dù tóc có bạc trắng đi cũng chẳng hề nuối tiếc.

***********************************

“Trúc Long, anh có thấy hay không? Mảnh đất mà anh đã từng hy sinh thân mình để gìn giữ, đến lúc này lại đang được vô số người dùng cả tính mạng để bảo vệ! Phải chăng, tinh thần của anh đã xuyên qua cả không gian và thời gian, trợ giúp cho những con người này một phần niềm tin và ý chí? Hay có lẽ là anh đã sớm biết, sau anh vẫn còn có vô số người quyết tâm bảo vệ thế giới này khỏi sự xâm lăng của ma tộc? Thôi, tôi sẽ thay anh mà giúp bọn họ một phen vậy!”

Một tiếng thở dài bất chợt vang lên từ tận chín tầng mây, tuy mơ hồ nhưng lại mang theo một phần hoài niệm sâu sắc. Một cơn gió nhẹ chợt cuốn qua khắp đất trời, mang theo một giọt sương long lanh bay về phía Hoàng Lăng, bay về phía sân rồng, hòa nhập vào trong trận hình của phe nhân loại.

Nhất thời, cường độ của cột sáng đột nhiên gia tăng, dù rằng mức chênh lệch vô cùng nhỏ nhưng cũng đã đủ để quyết định kết quả của cả cuộc chiến này.

“Bụp! Lục bục!”

Từ trong thân thể con rắn, những thanh âm nghe như tiếng bong bóng vỡ tan bất chợt vang lên, tựa như một hồi thanh âm báo hiệu cho sự thất bại của gã ma tướng họ Đoạt. Đến giờ phút này, con rắn rút cục đã không chịu đựng nổi nguồn năng lượng khổng lồ kia! Bắt đầu từ hoa văn lốc xoáy ở giữa hai mắt con rắn, một loạt vết nứt đột nhiên xuất hiện rồi nhanh chóng lan rộng ra khắp khu vực đỉnh đầu, không ngừng kéo dài mãi về phía cổ và thân rồi tràn đến tận chóp đuôi. Ba cặp cánh trên lưng rắn vốn rất dày và chắc, vậy mà lúc này chẳng khác nào một đám lá khô đã hong nắng lâu ngày, giòn đến mức chỉ cần một cơn gió thổi qua đã bắt đầu vụn vỡ.

Mất đi bộ cánh, thân thể khổng lồ của con rắn liền rụng thẳng xuống nền gạch nơi sân rồng, xô đổ cả mấy bức tường làm dấy lên một trận khói bụi mù mịt. Chờ khi khói bụi đã tan đi, người ta chẳng còn nhìn thấy hình dáng to lớn mà dữ tợn ấy đâu nữa, thay vào đó chỉ còn lại một thân xác vô cùng tàn tạ đang nằm vật vờ giữa một đám gạch ngói tan hoang. Gã ma tướng đã bị đánh cho trở về nguyên hình, lại thêm thương thế nặng nề mà hắn phải chịu thì quả thật là khó mà giữ nổi tính mạng.

“Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi! Lần này thì chúng ta thật sự thắng rồi!”

Chẳng biết là ai lên tiếng trước tiên, dù rằng trong thanh âm vẫn tràn ngập sự mệt mỏi sau một trận khổ chiến nhưng lại càng khiến người ta cảm nhận được một cách rõ ràng hơn niềm vui thắng trận. Nhất thời, tất cả những người đang có mặt tại sân rồng đều vỡ òa trong niềm vui chiến thắng, tiếng hoan hô ăn mừng không ngừng vang lên, xen lẫn những tiếng binh khí gõ vào nhau mà dậy khắp cả một vùng đất trời. Vào cái giây phút mà niềm hân hoan đã chiếm trọn suy nghĩ của những con người ấy, thì chẳng một ai kịp nhận ra rằng: vừa có một bóng rồng trắng lướt qua trên chín tầng mây!