Bưu Kiện

Quyển 2 - Chương 9




Trở lại ký túc xá, Duẫn Hi bạn cùng phòng của Đỗ Noãn Thấm nằm ở trên giường vì sắp đến thi cuối kỳ mà nước tới chân mới nhảy, nghe thấy âm thanh ngoài cửa biết chắc chắn đây là bạn cùng phòng theo đuổi ngôi sao, cô ấy mới vừa bước ra cửa phòng bị tình cảnh trước mắt làm hoảng sợ.

Chỉ thấy cả người Đỗ Noãn Thấm là nước bùn đang ngồi ở trên mặt đất đôi tay vuốt đỉnh đầu mình cũng lộ ra nụ cười hoa si, Duẫn Hi bất đắc dĩ mà lắc đầu đi đến trước mặt Đỗ Noãn Thấm ngồi xổm xuống, vẫy vẫy tay trước mắt cô.

“……”

Không phản ứng.

“Này, Noãn Thấm, đừng mắc phải hoa si!”

“…….”

“Bang”

Không thể nhịn được nữa Duẫn Hi trực tiếp vỗ vào trên trán cô không chút lưu tình.

“Ai da!”

Trên trán nổi lên một khối hồng trong nháy mắt.

“Cậu đánh mình làm gì!”

“Cuối cùng cũng hoàn hồn rồi à, thật muốn cầm di động chụp lại bộ dáng hoa si này của cậu đưa cho những người theo đuổi cậu nhìn xem! Còn nữa, cậu đuổi theo minh tinh đuổi tới vũng bùn à!” Duẫn Hi một bên ghét bỏ cô một bên đi vào toilet lấy khăn lông.

“Cậu để mình hoa si một chút không được sao, mình đây là phí rất nhiều công sức mới nhìn thấy bọn họ đấy! Những fans đó đều đáng trách sao, gặp mặt sẽ kết thúc trong 1 tiếng đồng hồ chính là chết sống không đi! Bảo an đuổi cũng đuổi không đi, một đám người vây quanh mình đây đều ra không được, thật vất vả tìm cách thoát ra còn mưa to! Mình đây xui xẻo chính là dầm mưa trên đường trở về! Vì che chở các anh trai của mình mình không dễ dàng gì!” Cô vừa cau mày oán giận vừa dùng khăn giấy lau khô nước mưa trên album.

Duẫn Hi có vẻ không thể nhịn được nữa trực tiếp ném khăn lông trên đầu cô. “Chị hai à, cậu xem cậu bị ướt thành dạng gì, trước tiên lau khô đi, đều lau hết chỗ ướt nhé! Cẩn thận bị cảm nặng!”

Cô ấy và Đỗ Noãn Thấm đã làm bạn cùng phòng 5 năm, đến nay cô ấy còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Đỗ Noãn Thấm.

Vali hành lí bình thường thông thường đều sẽ mang rất nhiều đặc sản quê nhà trong vali, mang theo tâm tình khẩn trương lại hưng phấn đến đất khách quê người, mà Đỗ Noãn Thấm thì khác, cô mang theo một cái vali nhỏ bên trong chính là vài món quần áo đơn giản để tắm rửa không có đồ vật dư thừa khác, trên mặt không có một tia biểu tình, mà Duẫn Hi cảm thấy bản thân làm chủ nhà đương nhiên muốn nhiệt tình trợ giúp mỗi một vị bạn học, vì thế cô ấy chủ động chào hỏi cô “Xin chào, mình là Bùi Duẫn Hi, năm nay 19 tuổi, đang học phiên dịch chuyên ngành Trung – Hàn, chào mừng đến với Hàn Quốc, mình thực sự thích Trung Quốc, cũng học qua một chút tiếng Hàn, sau này chúng ta học hỏi lẫn nhau đi, hy vọng chúng ta đều trở thành phiên dịch viên vĩ đại!”

Mà Đỗ Noãn Thấm lại là mặt không biểu cảm nhìn cô ấy gật đầu: “Mình là Đỗ Noãn Thấm.” Xoay người đi thu dọn hành lý.

Lạnh lùng như vậy sao?

Đây là ấn tượng đầu tiên của cô ấy đối với Đỗ Noãn Thấm. Kể cả sau khi ở chung bất luận bản thân lại nhiệt tình đáp lời với cô như thế nào, hoặc là đem thức ăn ngon chia cho Đỗ Noãn Thấm, luôn là lọt vào sự từ chối.

Vì để xoa dịu không khí liền chỉ vào album của cô trên bàn nói: “A, hóa ra cậu cũng thích bọn họ à! Họ siêu đẹp trai! Nhưng đây hình như là album trước kia nhỉ.” Nói xong còn cầm lấy album nhìn, kết quả một tay rút album ra, giống như bảo vệ một cái bảo bối trong ngực.

“…… “

Thật là mặt nóng dán mông lạnh!

Đỗ Noãn Thấm thành tích ưu tú dáng vẻ lại ngọt ngào đáng yêu, mới vừa vào trường học đã có rất nhiều người theo đuổi, thế nhưng Đỗ Noãn Thấm luôn cho người ta biểu cảm người sống chớ lại gần, ngoại trừ thỉnh thoảng lúc thảo luận nhóm cô mở miệng phát biểu, bằng không thật cho rằng cô có chướng ngại trong giao tiếp, cũng không tham gia hoạt động của trường học, hầu như rất ít giao lưu với người khác, luôn là độc lai độc vãng, dần dà liền không có người gần cô nữa.

Cô ấy cho rằng Đỗ Noãn Thấm chính là tính cách cao ngạo tự đại như vậy, cảm thấy cô rất khó ở chung cũng không hề chủ động nói chuyện cùng cô, hai người ở cùng một phòng đã một quãng thời gian chưa nói quá mấy câu, trở lại ký túc xá từng người vào phòng.

Thẳng đến buổi tối nọ, nửa đêm Duẫn Hi khát nước đi phòng bếp tìm nước uống, đột nhiên thấy bên cửa sổ có một bóng hình dọa cô ấy nhảy dựng, vốn dĩ buồn ngủ nồng đậm còn bị làm kinh sợ, nghĩ thầm ở cùng với một người kỳ quái như vậy, ít nhiều cũng có chút khó chịu, vì thế quyết định lý luận với cô một phen.

Nhưng không nghĩ tới mới vừa đi vào đã phát hiện cô gái này đối mặt với không trung yên lặng rơi nước mắt, tức khắc lời nói đã chuẩn bị xong tất cả đều nuốt vào trong bụng.

Nhìn thấy Đỗ Noãn Thấm như vậy trong lòng cô ấy có chút khiếp sợ, từ lúc làm bạn cùng phòng của cô ấy tới nay Đỗ Noãn Thấm cho người ta cảm giác luôn là thanh lãnh nhạt nhẽo, rất khó thấy cô hỉ nộ ái ố, càng đừng nói là khóc, cô đã từng hoài nghi người này không có cảm tình, làm sao sẽ có người như vậy chứ?

Nhớ rõ có một lần cô ấy nhìn bóng dáng cô gái thật sự quá cô độc, đại não nóng lên đi đến bên cạnh cô gái an tĩnh ngồi xuống, cô gái nhìn cô ấy một cái không nói chuyện, tiếp tục trầm ngâm ở thế giới của chính mình, hai người ngồi song song ở bên cửa sổ ai cũng không đánh vỡ phần yên lặng này, không biết qua bao lâu Đỗ Noãn Thấm bên cạnh rốt cuộc cũng mở miệng: “Cảm ơn.” Đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi bọn họ làm bạn cùng phòng tới nay chủ động cùng nói chuyện, Duẫn Hi luôn luôn yêu thích kết bạn đột nhiên cảm động mà một phen nước mũi một phen nước mắt, rõ ràng khổ sở không phải cô ấy, mà bản thân lại khóc kinh thiên địa quỷ thần khiếp, thực sự làm Đỗ Noãn Thấm kinh ngạc, cô gái nhìn cô một lúc xoay người tránh ra, lần này chính là cô ấy kinh ngạc, mình dựa vào! Cậu là thật không có lương tâm! Chị hai à mình tại đây khóc lâu như vậy, cậu cư nhiên làm như không thấy!? Còn tránh ra?

Đột nhiên ở trước mặt cô vươn tờ khăn giấy. Ách, hiểu lầm.

Cô gái cho rằng cô ấy gặp chuyện gì thương tâm trái lại còn an ủi cô ấy, tay còn vụng về mà vỗ vỗ trên lưng cô ấy. “Không có việc gì, đều sẽ qua thôi, cố gắng là tốt rồi.” Cô ấy đột nhiên thấy cô gái này cũng không giống mặt ngoài lạnh lùng như vậy, kỳ thật rất đơn thuần còn có chút ngây ngốc, chỉ là cô khép mình lại thôi.

Sau ngày đó ai cũng không nói đến chuyện này, Đỗ Noãn Thấm vẫn như cũ không có thấy đổi gì, mà Duẫn Hi thì khác, hàng ngày bắt đầu mặt dày bám Đỗ Noãn Thấm, đi học cũng chờ cô cùng đến phòng học, thảo luận còn chủ động cùng một tổ với cô, ăn cơm cũng “kiên quyết” bắt cô ăn cùng nhau, ăn ngon “kiên quyết” đưa cho nàng…… Cô gái cuối cùng cũng đáp lại, tuy rằng lời nói không nhiều lắm nhưng đây là cảm động vượt bậc bao nhiêu!

Thẳng đến có một ngày, mới vừa phát hiện bạn trai đã quen nhiều năm ngoại tình, dưới sự tức giận lao tới nhà đối phương lật tung trời, trút giận xong vẫn cảm thấy khó chịu, một người ngồi ở trạm xe buýt trường học phát ngốc, đột nhiên trước mặt xuất hiện một đôi chân, cô ấy ngẩng đầu xem, đây không phải Đỗ Noãn Thấm sao, cô gái thật cẩn thận nhìn cô, sợ xúc phạm thần kinh cô: “À…. Cái đó…. Trời mưa, mình nghĩ cậu hẳn là cần ô.”

Cô ấy đứng lên trực tiếp ôm Đỗ Noãn Thấm gào khóc, từ đó về sau hai người chính thức từ bạn cùng phòng đã thăng cấp lên đến tình chị em.

Nhìn Đỗ Noãn Thấm bây giờ trong miệng lẩm bẩm không yên trong lòng cô ấy hết sức vui mừng, cuối cùng sau khi làm bạn với cô ấy cô gái chậm rãi không còn từ chối cách xa người khác ngàn dặm nữa, càng tiếp xúc càng cảm thấy cô gái này kỳ thật rất đơn thuần, rất hồn nhiên lương thiện, cũng nhiều ít đã biết một ít việc của cô, thật sự yêu thương cô giống em gái.

“Được rồi được rồi, nhanh đi tắm rửa đi, đừng để bị cảm. “Cô ấy kéo Đỗ Noãn Thấm vào toilet thuận tiện ném áo ngủ cho cô.

“Ai ai ai, mình muốn che đậy đầu của mình, đây chính là có mùi hương của các anh nhà của chúng! Không thể gội!”

“Cậu vẫn là lo lắng lo lắng cho chính cậu đi, phải thi cuối kỳ rồi, cậu tự cầu phúc đi, lần này thi phiên dịch nhưng không có đường tắt có thể đi, trân trọng!” Nói xong còn cố ý vò loạn đỉnh đầu cô.

Đỗ Noãn Thấm thét chói tai che đầu né tránh ma trảo* của cô ấy.

*nanh vuốt ma quỷ

Duẫn Hi do dự một chút vẫn là quyết định hỏi cô: “Năm nay nghỉ hè cậu sẽ về nhà chứ?”

“……”

Toilet không đáp lại, cho rằng cô không nghe thấy.

“Mình nói…”

“Đặt vé máy bay rồi……”

Đỗ Noãn Thấm tắm rửa xong ra tới, đứng hồi lâu bên cửa sổ, nằm ở trên giường thở dài, thế nhưng nhà của mình ở đâu.