Bye Bye

Chương 93: C93: Chương 92




Một nhóm nghiên cứu viên từ bên ngoài lao vào.

Giao Bạch bị chen ra, trước mắt bao phủ bởi sắc trắng bệch sáng chói nhức nhối.

Màu trắng kia dường như hóa thành bàn tay của số phận, giáng một cái thật mạnh vào đỉnh đầu cậu, đôi mắt cậu mờ đen, lỗ mũi cậu nồng nặc mùi máu.

Tỏ tình rồi, nhịp tim mất rồi?

Tại sao...

Chương Chẩm nói chuyện bên tai Giao Bạch, cậu nghe không rõ, trong đầu vô thức xuất hiện biểu đồ đường cong thể hiện độ sinh động tăng giảm của Thích Dĩ Lạo.

Đường phân tách của biểu đồ là: Năm ngoái cậu bị Thẩm Ký giam cầm, bị ném xuống từ tầng cao, tỉnh lại sau trải nghiệm nguy hiểm tột cùng.

Trước đấy, độ sinh động của Thích Dĩ Lạo tăng vô cùng chậm, thỉnh thoảng khi cậu phiền muộn oán giận thì sẽ nhảy ra vài số lẻ. Hơn nữa còn sẽ tụt, là cái kiểu đột ngột tụt giảm.

Sau lần ấy, độ sinh động của Thích Dĩ Lạo ngày càng tăng cao, chưa từng giảm xuống, vẫn luôn tăng, tăng lên liên tục mà không cần cậu oán giận.

Thích Dĩ Lạo là người tin vào thuyết quỷ thần, tin tà vật nhập xác, không thể đối phó bằng tư duy bình thường. Giao Bạch đã sớm hoài nghi, liệu có phải là Thích Dĩ Lạo đã phát hiện ra cậu tiếp cận là đang mưu cầu điều gì đó, một khi đạt được là sẽ phủi mông rời đi hay không.

Nên Thích Dĩ Lạo sẽ khống chế tình cảm của mình, kéo giữ cậu giống như đang thả diều.

Hiện tại thì sao?

Nhịp tim ngừng đập và độ sinh động vượt qua 50, phảng phất là một tiếng thở dài của Thích Dĩ Lạo. Hắn nói, chú đã cố chống đỡ quá lâu, quá mệt mỏi, vẫn luôn chờ đợi câu trả lời của em, bây giờ cuối cùng đã nghe thấy.

Hiện tại chú có thể nhắm mắt rồi.

Chú yêu em.

Dây diều đã đứt, bay thôi.

Hơi thở trong cổ họng Giao Bạch giống như một chiếc máy thông gió vỡ bị rò khí. Không nên nói, thật sự không nên nói...

Sinh mệnh dài đằng đẵng nhưng cũng ngắn ngủi phút chốc, con người phải có chấp niệm.

Tốt, xấu, tích cực, tiêu cực, nhất định phải có một loại.

Giống như cậu, cậu có.

"Thích Dĩ Lạo, em không thích anh, giả đấy, em lừa anh thôi! Ông đây vốn dĩ không thích anh!"


Giao Bạch nghe thấy giọng nói của chính mình, cậu gạt bàn tay đỡ cậu của Chương Chẩm ra, lảo đảo xông vào giữa nhóm áo khoác trắng, còn chưa lao tới đã ngã sấp về phía trước.

Chương Chẩm ôm lấy Giao Bạch từ đằng sau, thở hổn hển và gầm khẽ điều gì đó, bên tai cậu vang ong ong, trước mắt chợt hiện lên những nỗi khổ to to nhỏ nhỏ mà cậu đã gánh chịu suốt chặng đường này. Rồi các hình ảnh kia lại tản đi như cát chảy, thay vào đó chính là Thích Dĩ Lạo, Thích Dĩ Lạo, Thích Dĩ Lạo...

Tất cả đều là Thích Dĩ Lạo.

Nhắm mắt cái gì, dựa vào đâu mà nhắm mắt, ông đây đã mắc câu rồi, chẳng phải nên xách ông đây lên bờ, rửa sạch ăn luôn hay sao?

Cái móc chết tiệt đã thả lâu như vậy, cũng cho mấy năm nhẫn nại chờ ông đây cắn câu, vậy phải cố cầm cự tiếp chứ, bây giờ bỏ cuộc thì tính là gì?

Tiếp tục kiên trì đi, Thích Dĩ Lạo, xin anh đấy.

Mọi thứ sẽ ổn thôi.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ và chữa trị tốt cơ thể này, em sẽ cho anh hết quãng đời còn lại, nói được làm được.

.

Con mèo yên tĩnh cúi thấp đầu, chiếc cổ bị dây sắt mỏng siết đứt chỉ còn dính một đoạn da, đầu lắc lắc, sắp rơi xuống.

Giao Bạch được Chương Chẩm ôm ra ngoài. Không biết cậu lấy sức lực từ đâu, giãy giụa tránh thoát, lao vào giữa nhóm áo trắng, dựa vào ý chí mà người thường khó có thể hiểu được cũng không cách nào đạt tới. Tay cậu đánh lung tung lên hai gò má nóng bỏng như mạch điện thiêu cháy của Thích Dĩ Lạo.

"Cố lên cho em, cố lên!"

"Anh chết thì em phải làm sao đây, em cũng không sống nổi nữa!"

Giao Bạch nhào xuống môi Thích Dĩ Lạo như phát điên, răng cậu va vào răng hắn, nước mắt rơi trên mũi hắn, chảy xuống bên gáy hắn.

"Em không muốn chết, em cũng mệt mỏi mà. Em đã cầm cự tiếp được, anh từ bỏ cái gì chứ. Anh đừng hòng ngủ. Em đã đi quãng đường lâu như vậy, anh không biết tiếp tục kiên trì là chuyện gian nan nhường nào với em đâu... Chính em đòi điều kiện muốn giải thoát, em vác đá ghè chân mình, em đã nghĩ xong cách đạp văng cục đá để đi tìm anh, bất luận có bao nhiêu khó khăn em cũng có thể làm được. Em cũng đang suy nghĩ về tương lai."

"Cuộc sống tốt đẹp biết bao, cuộc sống có vô vàn hy vọng, xin anh đừng chết..."

"Anh cố chống đỡ thêm đi, xin anh."

"Làm ơn."

Giao Bạch bị kéo ra, khuôn mặt ướt đẫm, tầm nhìn mờ đi, cậu lẩm bẩm: "Làm ơn, sống đi, đừng chết, anh sống tiếp cho em, chúng ta cùng nhau sống tiếp, "

"Thích Dĩ Lạo ——" Giao Bạch mở cổ họng khô khốc, khàn giọng rống to.

Trước giường bệnh có âm thanh truyền ra, kích động hô lớn.


"Nhịp tim khôi phục!"

Cùng lúc đó, bông hoa trắng trên avatar Thích Dĩ Lạo ngừng vẽ nét, nó chưa thành hình, chỉ vẻn vẹn thiếu một cánh hoa nhỏ.

.

Giao Bạch ngất xỉu bị Chương Chẩm ôm ra khỏi viện nghiên cứu khoa học, đưa về Lan Mặc Phủ.

Trong khoảng thời gian này, Giao Bạch vẫn đang trong quá trình hồi phục, chỉ có thể bước chậm đi chứ hoàn toàn không chạy không được. Nhưng lúc mua kem que, cậu thế mà lại có thể chạy, ý niệm đã chống đỡ thân thể bệnh tật ốm yếu của cậu.

Đó là cực hạn của Giao Bạch.

Sau khi trái tim của Thích Dĩ Lạo bắt đầu đập, Giao Bạch sống lại, cậu mới cảm nhận được đôi chân của mình đau đớn nhường nào.

Giao Bạch nằm trên giường mấy ngày mới có thể xuống đất. Cậu đang ngồi trước chiếc bàn lớn ở tầng hầm thứ hai, tấm bảng trắng bị đẩy ra hai phần ba, lộ ra những nét chữ có độ nông sâu khác nhau.

Đếm đếm một hồi, Giao Bạch mất kiên nhẫn. Cậu nằm nhoài trên bàn, con dao găm trong tay rạch xuống chỗ trống, một nhát ngang, một nhát dọc...

Rạch lên hai chữ "Kiềm chế", giống hệt chữ Thích Dĩ Lạo khắc bên cạnh.

Giao Bạch ném con dao găm đi, dựa người lên lưng ghế. Cậu mò lấy điện thoại từ trong túi ra, vuốt v e chìa khóa nhỏ trên móc khóa.

Đêm ấy, trong hỗn loạn cậu va phải Thích Dĩ Lạo, không phát hiện ra lan can kim loại.

Thích Dĩ Lạo mở lồ ng ra, tháo xuống.

Tháo xuống là tốt rồi, bằng không Giao Bạch không thể tưởng tượng được, nếu các nghiên cứu viên phát hiện gia chủ họ Thích đeo lồ ng kim loại...

Ấn đường Giao Bạch đột nhiên giật một cái, cậu tìm một dãy số mới lưu trên điện thoại gọi đến, hàm súc hỏi: "Luật sư Chu, tôi là Giao Bạch, tôi muốn hỏi anh, phía viện nghiên cứu khoa học có tuyệt đối an toàn không? Anh ba của tôi có nói cho anh biết về vấn đề này không?"

Luật sư Chu đang chơi với đứa con trai hai tuổi của mình, giọng nói xen lẫn giữa tiếng nhạc thiếu nhi, quyền uy trong ngành giảm bớt, trở nên bình dân gần gũi hơn.

"Khi chủ tịch gặp chuyện, viện trưởng Thích không biết tôi sẽ xuất hiện, không ai thông báo cho cô ấy." Luật sư Chu nói như vậy.

Ý tứ là, người thực sự làm chủ viện nghiên cứu khoa học cũng không phải là viện trưởng Thích, mà là Thích Dĩ Lạo.

Giao Bạch thở phào: "Được, tôi biết rồi, luật sư Chu anh cứ làm việc của mình tiếp đi."

Cúp điện thoại, Giao Bạch thả lỏng không suy nghĩ trong chốc lát, sau đó kiểm tra danh sách bạn bè của mình, năm ngoái là 0/8, năm nay là 0/3.


Ba người bạn tốt còn chưa vào nhóm là: Thích Dĩ Lạo, Thẩm Nhi An, Úc Lĩnh. Độ sinh động của hai người trước đều trên 50, không cần phải để ý, tự động tăng tới 100 vào nhóm, chỉ người cuối còn chưa tới 50, bị đơ máy.

Giao Bạch lướt qua bốn nhóm.

→ duyên phận kiếp này [tri kỷ] 0/1

→ đời này vĩnh viễn không phụ lòng [chí thân chí cốt] 0/1

→ bảo vệ đời đời kiếp kiếp 0/0

→ cả đời khó quên [người xa lạ quen thuộc nhất] 0/3

Giao Bạch gần như có thể đoán được ba người còn lại sẽ chia nhau vào những nhóm nào. Sau khi toàn bộ vào trong, cậu sẽ được giải thoát.

"Trợ thủ nhỏ, sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ, tài khoản của tôi sẽ bị xử lý thế nào?"

[Hủy bỏ.]

"Hủy bỏ à, rất tốt, triệt để bye bye." Giao Bạch nghịch chiếc chìa khóa bé, "Mở phòng thế giới của Thích Dĩ Lạo, tôi muốn vào dạo chơi."

Mấy hôm nay, cậu thỉnh thoảng lại đi dạo một lần, muốn xem xem có cập nhật gì mới không.

[Không có cập nhật.]

"Tôi chỉ muốn đi dạo thôi!" Tâm trạng Giao Bạch không tốt.

Trợ thủ nhỏ không đáp lại. Phòng thế giới của Thích Dĩ Lạo hiện ra giữa không trung.

Bối cảnh nền của phòng thế giới là một con mèo có màu lông trắng như tuyết và con ngươi vàng ròng, rất lạnh lùng, đẹp xuất sắc, nó không phải hình vẽ mà là vật sống.

Giao Bạch tiến vào mười lần, có tám lần nhìn thấy con mèo lăn lộn, nó lăn tới đây, rồi lại lăn đi, để lộ cái bụng mềm mại và móng vuốt hồng hào múp míp.

Có lúc nó sẽ ôm đuôi cuộn tròn, đôi mắt vàng óng nhắm lại thành một khe hở cong cong, ngủ ngon lành.

Hiệu ứng âm thanh là "meo meo".

Giao Bạch háo hức ngắm nó một lúc lâu, chờ gió yên sóng lặng, cậu nhất định phải nuôi một con mèo trắng thật lớn, cưng nựng mỗi ngày.

"Aiz."

Nghĩ đến con mèo máu kia, Giao Bạch thở dài, bắt đầu lướt qua thế giới của Thích Dĩ Lạo, bên trong chỉ có bốn phần nội dung "Đang đưa vào", bảo vật thơ ấu, ký ức hồi nhỏ, thành tựu thanh niên, trung niên thất bại. Không có mảng khối cuối cùng.

Thích Dĩ Lạo chết ở tuổi trung niên.

Mà trung niên trong thế giới truyện tranh là: 40 - 59 tuổi.

Năm nay Thích Dĩ Lạo ba mươi tư, lúc ở vòng tuần hoàn đầu tiên, tuổi thọ của hắn còn lại khoảng sáu đến hai mươi lăm năm.


Ở vòng lặp thứ hai, Thích Dĩ Lạo lo lắng cho sự an toàn của Giao Bạch, giữa lúc kiểm tra sức khoẻ, hắn đã mạo hiểm chống lại thuốc, cưỡng ép tỉnh dậy, tỉnh sớm hơn dự kiến, khiến cơ thể hắn bị tổn hại nghiêm trọng, năm nay đã sắp chết đến nơi.

Thích Dĩ Lạo không có lời nào muốn nói với mình kiếp sau. Nếu có thể làm lại cuộc đời, hắn muốn thế nào, không thể làm sao,...v.v., hắn hoàn toàn không nhắc tới. Rộng khắp phòng thế giới của hắn chỉ có một hàng chữ: Nếu có thể làm lại cuộc đời.

Giao Bạch lẩm nhẩm xong câu kia: "Đóng đi."

Phòng thế giới đóng lại.

Giao Bạch xoa xoa mặt, lần sau cậu vẫn phải vào trong dạo một vòng, ngộ nhỡ có mảng khối nào đó cập nhật mà không có nhắc nhở thì sao. Cậu tin chắc một ngày nào đó, trạng thái "Đang đưa vào" sẽ biến thành "Đã đưa vào hoàn tất".

Chỉ cần Thích Dĩ Lạo vượt qua được.

Một giây trước khi tài khoản đăng xuất, Giao Bạch thình lình liếc thấy có gì đó lạ lạ: "Chờ đã!"

Cậu tập trung nhìn ảnh đại diện của Thích Dĩ Lạo, đồng tử co rụt lại.

Ban đầu, ảnh đại diện bị ngăn cách bởi một đường kẻ, chia làm hai phần, phần chiếm diện tích lớn hơn là con mèo máu, sợi dây mảnh siết cổ nó không lộ ra ngoài, mà quấn quanh như một chiếc vòng cổ.

Hiện tại, dây sắt mảnh lại lộ ra một đoạn nhỏ sau gáy con mèo, nó đang kéo dài về phía dải phân cách với tốc độ cực kỳ chậm, nhưng nó không hề dừng lại.

Giao Bạch nín thở, mắt dõi theo sợi dây mảnh, nhìn nó không ngừng dài ra, càng lúc càng dài ra,

Sau đó,

Xuyên qua đường phân cách trên ảnh đại diện!

.

Sợi sắt mỏng vẫn đang chuyển động, nó muốn đi đến mảng khối nhỏ mà Giao Bạch không thấy rõ.

Giao Bạch rùng mình một cái, cậu nhận ra rằng không phải sợi dây mỏng đang di chuyển, mà nó luôn ở đó, luôn được căng ngang giữa hai mảng khối lớn nhỏ. Chẳng qua là trước đó nó bị che đậy, hiện tại lại lộ ra.

Sợi dây mỏng đi vào trong phần nhỏ hơn, nó đang áp sát vật thẳng đứng thon dài kia, ngày càng gần, ngày càng gần.

Vật kia cũng được phóng đại trong tầm nhìn của Giao Bạch, đường viền dần trở nên rõ nét, cậu đã nhìn ra, đó là —— quyển truyện tranh.

Thế giới bất động.

Giao Bạch đờ đẫn chớp mắt. Cậu giống như một người mới học nói, từng chữ từng chữ, khó nhọc vấp váp, đọc lên tiêu đề màu đen của quyển sách: "Gãy, Cánh."

Còn không chỉ một tập truyện tranh, mà là ba tập, cả bộ truyện được xếp chồng lên nhau và đặt theo chiều dọc.
1

Một đầu của dây sắt mỏng siết quanh cổ con mèo máu, đầu còn lại đâm vào trong sách.

Như thể bị người nào đó trong sách tóm lấy.