Cả Đời Này Em Phải Trả Nợ Cho Tôi

Chương 4: Một người- Hai nét mặt




Tiếng chuông vang lên...

Tiết học đã kết thúc. Các sinh viên thì như bắt được vàng, người thì nhanh tay nhanh chân thu dọn sách vở, người thì vươn vai, vặn người, rõ ràng nét mặt buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng nghe giảng kia phút chốc lại tươi như hoa nở. Nhưng chỉ một lúc sau đó, một câu nói của Trình Hiên như kéo mọi thứ trở về như cũ.

"Bài tập hôm nay tôi giao cho các bạn là câu số 2 trên slide giảng...", sau đó anh đưa một tay lên, kéo nhẹ ống tay áo cao lên một chút nhìn đồng hồ rồi tiếp tục cầm micro thông báo.

"Đầu giờ chiều ngày hôm nay lớp trưởng thu bài đem đến phòng giáo viên cho tôi. Được chứ?"

Cả lớp đồng thanh trả lời.

"Được ạ."

Nhưng âm điệu chắc chắn tụt hẳng, nghe giống như đang rầu rĩ nhiều hơn. Rõ ràng hôm nay chỉ học có 3 tiết là có thể được về nhà, không ngờ thầy lại giao bài tập, cuối cùng phải ở lại trường hoàn thành cho xong rồi nộp bài, ai nấy đều lắc đầu buồn bã.

Hoa Di Giai vâng lời gật đầu theo lời dặn dò của Trình Hiên, cô chỉ vừa kịp nhìn anh một chút thì anh đã nhanh chóng bước ra khỏi cửa lớp, chuyện anh nhắc nhở khi nãy cô vẫn còn để trong lòng, muốn nói lời xin lỗi nhưng không biết phải làm thế nào.

"Cảm ơn."

Bạn học ngồi cạnh Hoa Di Giai đặt cây bút trước mặt cô rồi mỉm cười cảm ơn. Cô chỉ gật đầu rồi cho vào hộp bút, thở dài thu dọn đồ đạc trên bàn.

"Bạn học..."

Người ngồi cạnh vẫn tiếp tục lên tiếng, dường như định nói gì đó nhưng lại bị một bạn học khác cắt ngang. Người đó ngước mắt lên, trước mặt họ là một sinh viên nữ cột tóc đuôi gà, gương mặt xinh xắn đi đến bắt chuyện với Hoa Di Giai.

"Lớp trưởng Hoa.", bạn nữ ấy gọi.

Hoa Di Giai dừng lại hành động, đáp lời.

"Có chuyện gì sao?"

"Bài tập chiều nay, tôi có thể đi nộp thay cậu không?", bạn học ấy đắn đo một lúc rồi mới cất lời, hai bàn tay ôm lấy cuốn tài liệu to trước ngực cũng siết chặt lấy.

"..."

Nhìn nét mặt khó hiểu của Hoa Di Giai, bạn nữ ấy liền nói thêm câu giải thích.

"Bài giảng ngày hôm nay có vài chỗ tôi chưa hiểu lắm, muốn hỏi thầy Trình thêm...", vậy là đã hiểu rồi. Bạn học nữ này muốn đi nộp bài tập sẵn tiện có lý do để ở lại hỏi bài Trình Hiên.

"Được thôi. Vậy cậu lên thông báo với lớp đi.", Hoa Di Giải mỉm cười gật đầu.

Bạn học nữ cảm ơn rồi xoay lưng cất bước đi, còn Hoa Di Giai thì thầm thở dài. Cô vốn dĩ định đi nộp bài rồi nói lời xin lỗi vì sự mất tập trung của mình trên lớp, không ngờ bạn học của cô lại đề nghị thay cô đi nộp. Khi nãy nghe bạn ấy nói, cô tự dưng lại có suy nghĩ ích kỉ không đồng ý nhưng trong giây phút cuối cùng lại thay đổi quyết định. Cũng không biết là tại sao nữa, không dám đối mặt với anh hay là sợ lại phải gặp nét mặt lạnh lùng như có như không kia? Cô cũng không rõ. Đeo balo lên vai rồi khoác tay Mạch Y Đình rời khỏi lớp, tự dưng Hoa Di Giai cảm thấy buồn một chút, mãi đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân nên cô như không nghe thấy tiếng gọi của bạn học phiền phức kia.

Khuôn viên trường...

Cả Hoa Di Giai và Mạch Y Đình đều đã làm xong bài tập, cũng đã đem đến cho Chung Hân Vy-bạn học khi nãy đề nghị đi nộp bài cho Trình Hiên thay cô. Khi nãy hai người đang rảo bước về phía canteen thì điện thoại Mạch Y Đình reo lên, là người giao hàng gọi điện đến nên cô bạn của cô phải chạy ra cổng trường nhận hàng, nói cô đến canteen đợi trước. Bước từng bước một trên con đường sỏi trong khuôn viên, Hoa Di Giai ủ rũ mặt mày, thi thoảng còn đưa chân đá mấy hòn đá cuội dưới đất. Đi được một lúc thì trong không gian yên tĩnh vào buổi trưa mùa thu bỗng nhiên vang lên cuộc tranh cãi khá lớn tiếng của hai người nào đó. Hoa Di Giai chỉ ngước mắt nhìn lên một chút rồi xoay mặt bước đi tiếp, cô đang không có tâm trạng nên chẳng để tâm nữa, nếu có Mạch Y Đình ở đây có lẽ bạn cô đã kéo cô lại gần để nhiều chuyện chung rồi.

Nhưng Hoa Di Giai đang đi đột nhiên bên tai có tiếng như ai bước lại gần mình. Trong phút chốc cổ tay cô bị ai đó túm lấy lôi lôi kéo kéo về phía bên kia. Hoa Di Giai vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì giọng nói vừa lạ vừa quen kia bất ngờ vang lên, mà nội dung thì như cây búa bổ vào tai cô.

"Cô ấy chính là bạn gái của tôi."

Hoa Di Giai chau mày đưa mắt nhìn sang người vừa cất lời là ai. Gương mặt đáng ghét này...là của bạn học phiền phức khi nãy. Rồi cô lại nhìn người đối diện, là một cô gái, có lẽ bằng tuổi hai người, hai mắt đỏ au đang ngấn lệ, đau khổ lắc đầu không thôi.

"Anh nói dối, anh kéo đại một cô gái bên đường rồi nói là bạn gái anh, em không tin.", cô gái đó gào lên. Trong không gian yên tĩnh này giọng cô vang lên cũng đủ làm người khác giật mình chú ý.

"Đó là sự thật, cô tin hay không là tuỳ cô. Tôi yêu cô ấy và sẽ không bao giờ thay đổi. Vì vậy, cô đi đi, đừng bao giờ làm phiền đến tôi nữa.", người bạn học phiền phức của cô lạnh lùng đáp lời. So với giọng điệu mượn đồ hỏi han lúc nãy đúng là khác một trời một vực, ngay cả bàn tay của cậu bạn đó cũng siết chặt lấy cổ tay của cô hơn.

Hoa Di Giai lúc này cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thì ra là yêu đương tranh cãi. Cô gái kia thì nước mắt giàn giụa không ngừng níu kéo, còn bạn học phiền phức này thì lạnh lùng dứt khoát cắt đứt mọi chuyện. Và cô chính là người qua đường vô tình vướng vào chuyện tình yêu rắc rối này, cũng vô tình trở thành lý do hợp lý nhất để cậu bạn này nói lời chia tay với cô bạn gái kia.

"Không đúng. Là cô, là cô đã cướp bạn trai của tôi. Đồ hồ ly tinh..."

Cô bạn gái đó dường như chẳng giữ được bình tĩnh liền xông đến định tát vào mặt Hoa Di Giai. Hành động của cô ta quá nhanh làm cô không kịp phản kháng, chỉ có thể nhắm mắt lại lo sợ đón nhận bạt tai như trời giáng kia. Nhưng 5s rồi 10s, cô chẳng thấy bản thân bị gì, khẽ mở mắt nhìn, thì ra bạn học phiền phức đã nhanh hơn một bước chụp được tay của cô bạn gái kia, bảo vệ cô khỏi cái tát đau đớn đó. Khẽ thở phòng trong lòng, nếu cô bị ăn cái tát oan đó, chắc chắn cô sẽ thù người bạn học phiền phức này đến suốt đời.

"Đủ rồi, cô đi được rồi đó, từ nay về sau đường làm phiền chúng tôi nữa.", bạn học phiền phức lạnh lùng đuổi cô gái đó đi.

Cô gái đó đau đớn nuốt đắng vào trong, mạnh mẽ đưa tay gạt đi nước mắt, liếc nhìn hai người trước mặt rồi xoay lưng bỏ đi. Hoa Di Giai thấy cô gái ấy đi rồi thì cũng giật tay ra khỏi tay người bạn học đó, xoay người định bước đi nhưng lại bị chặn lại.

"Cảm ơn.", bạn học đó nói.

"Tôi nghĩ cậu nên nói hai chữ xin lỗi thì đúng hơn.", Hoa Di Giai đáp lời.

"Sao?", người bạn đó không hiểu.

"Không có gì.", Hoa Di Giai lắc đầu, cô cũng không muốn giải thích thêm gì nữa.

"Tôi tên Vệ Kỳ, còn cậu?", Vệ Kỳ giới thiệu bản thân mình.

"..."

Hoa Di Giai vốn dĩ không muốn giới thiệu mình, chỉ định im lặng cho qua nhưng thật không ngờ, đúng lúc này Mạch Y Đình nhận hàng xong trên đường đến canteen lại thấy cô, vui vẻ cùng hớn hở gọi lớn tên cô.

"Di Giai.", còn giơ tay múa chân loạn xạ.

Thôi xong, tất cả đều bị Mạch Y Đình phá nát cả rồi, Hoa Di Giai than thầm. Cuối cùng cô quyết tâm không để Mạch Y Đình thấy cô nói chuyện riêng với Vệ Kỳ, nếu không bạn cô lỡ miệng nói điều gì đó thì coi như xong. Vội vàng chạy đến nhanh tay nhanh chân kéo Mạch Y Đình đi một nước, ngay cả một cái xoay đầu nhìn lại phía sau cũng không có, mà cũng quên nhìn cả hành lang bên cánh phải của mình, ở đó cũng có người vô tình nhìn thấy cảnh tượng này...

Vệ Kỳ đứng đó chăm chú nhìn theo hai cô gái trước mặt, môi bất giác cong lên.

"Lớp trưởng Hoa.", "Di Giai.", Vệ Kỳ cuối cùng cũng đã biết tên cô rồi. Hoa Di Giai...

Ăn trưa xong, Mạch Y Đình có chuyện phải về trước, còn Hoa Di Giai cũng được Giáo sư Bạch gọi lên phòng giáo viên. Gõ cửa bước vào trong, Hoa Di Giai đi đến bàn làm việc của Giáo sư Bạch, lễ phép cúi đầu chào. Bàn làm việc của Giáo sư Bạch đối diện với phòng làm việc của Trình Hiên nên khi cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy toàn bộ cảnh tượng trong phòng làm việc của anh. Ở trong phòng anh lúc này có hai người, Trình Hiên đang ngồi ở bàn làm việc, trước mặt anh chính là Chung Hân Vy-bạn học của cô.

"Di Giai, sắp tới sẽ lè hội thao truyền thống của trường, phòng công tác sinh viên đã lên kế hoạch sẵn rồi, sẽ thông báo đến toàn thể sinh viên sau....", Giáo sư Bạch xoay ghế đối diện với Hoa Di Giai, nhưng cô lại chẳng hề lắng nghe ông, ngược lại đôi mắt cứ nhìn về phía đâu đâu.

"Di Giai...", Giáo sư Bạch gọi cô.

Hoa Di Giai giật mình, thu lại tầm mắt, tập trung nghe Giáo sư Bạch nói.

"Giáo sư Uông nghỉ phép nên tôi tạm thời đảm nhận việc thông báo sinh hoạt này cho khoa chúng ta. Mọi năm số sinh viên khoa Lịch sử rất ít khi tham gia hoạt động của trường, vì thế năm nay tôi mong muốn số lượng sinh viên tham gia phải đạt chỉ tiêu mà tôi đề ra. Chắc chắn tôi sẽ không để các em tham gia mà không đạt được điều gì, cộng hai điểm vào phần đánh giá cuối năm để xét học bổng nếu được giải nhất, một điểm nếu giải nhì, giải và các sinh viên tham gia được cộng điểm rèn luyện. Em về thông báo với lớp, danh sách đăng ký hội thao và các môn sẽ được gửi đến sau."

Hoa Di Giai cúi đầu chào Giáo sư Bạch rồi rời đi, trước khi đi còn không quên nhìn vào phòng làm việc của Trình Hiên. Lại thêm một ngày tâm trạng không tốt, Hoa Di Giai buồn bã rời khỏi phòng. Trong đầu cứ lẩn quẩn hình ảnh của Trình Hiên và Chung Hân Vy, trong lòng có chút ghen tị với cô bạn học đó. Đối diện với cô, Trình Hiên chỉ có nét mặt lạnh lùng, ảm đạm, thậm chí cô còn cảm thấy anh còn không muốn nói chuyện với cô, tiết kiệm lời vô cùng. Nhưng khi nãy đối với Chung Hân Vy, anh dường như cởi mở hơn một chút, nói cũng nhiều hơn, không phải vì giải đáp bài giảng nên nói nhiều, cô cảm thấy nét mặt anh cũng có chút thay đổi, cùng là một người nhưng vẻ mặt lại khác nhau khi nói chuyện với những người khác. Trong đầu cô chợt loé lên suy nghĩ không tốt chút nào, thậm chí có chút bi quan, liệu rằng có phải anh không thích cô? Thậm chí còn không muốn đối diện với cô?

Thở dài, Hoa Di Giai từng bước rời khỏi trường, trong đầu không ngừng suy nghĩ về Trình Hiên...