Cá Hề Hề Hề Nhỏ (Tiểu Sửu Sửu Sửu Ngư)

Chương 24: Đừng quên tôi




Thẩm Đông chẳng mấy khi nghe nhạc, trước lúc lên đảo đã chẳng có thói quen nghe nhạc, lên đảo rồi lại càng không nghe, máy tính không có loa, ngay cả lúc vẫn còn có thể mở tệp ra xem siếc hắn cũng chỉ xem kịch câm. Ngoài đôi lúc chú Trần tâm trạng tốt gào cổ họng hát lên mấy bài ca của ngư dân hoàn toàn không hiểu được từ ngữ, hắn cũng chưa từng nghe thấy thứ gì đó tương tự có thể gọi là âm nhạc, hay là ca hát.

Hiện giờ, tiếng hát tuyệt vời được nghe bên tai, hắn không có cách nào phán đoán được có phải là Dư Tiểu Giai dưới nước phát ra hay không, bởi vì hai mắt hắn đã tự nhiên muốn khép lại, cả người cho dù có cố gắng cũng không đỡ được cổ mình, đầu cứ thế ngả ra sau ngửa mặt lên, gối lên chỗ dựa lưng ghế sofa.

Thật là dễ chịu…

Không muốn di chuyển, cả người như bị cây bông bao lấy, vừa ấm vừa mềm, tâm trạng có vẻ cũng rất tốt, không hiểu sao lại cảm thấy rất vui vẻ, không muốn di chuyển, không muốn nói chuyện, không muốn suy nghĩ, chỉ hy vọng cứ tiếp tục như vậy…

Đây căn bản là ký ức thứ hai đếm ngược từ trước lúc hắn rơi vào trạng thái không biết là hôn mê hay ngủ say, ký ức cuối cùng là hắn nắm chặt tay Tào Mộc.

Tiếng ca vẫn phiêu đãng như ẩn như hiện, khiến cho căn phòng không còn tiếng động gì khác lại càng lộ ra vẻ yên tĩnh.

Tóc Dư Tiểu Giai trôi nhẹ trên mặt nước, cô chậm rãi đung đưa cái đuôi, bơi như thể cánh hoa giữa những khối băng, nhìn có vẻ như rất tận hưởng giây phút này.

Cô chậm rãi bơi về phía Tào Mộc và Thẩm Đông, cong đuôi để cho nửa thân trên của mình lộ ra khỏi mặt nước, mái tóc dài màu đen kề sát trên làn da trắng như tuyết, trông rất đẹp.

Cô nhẹ nhàng hát cho Tào Mộc, tiếng ca dần dần trở nên rõ ràng, như thể nhỏ giọng kể lể, khối băng trên mặt nước đụng nhẹ vào nhau theo cái đuôi lay động, phát ra âm thanh leng keng, bé nhỏ mà lảnh lót.

Hát một lúc, cô ngẩng mặt lên, một giọt nước mắt lăn ra khỏi khóe mắt, giọt nước mắt mang theo ánh bạc mờ ảo chậm rãi lăn trên khuôn mặt.

Có người đi vào phòng, bước chân rất nhẹ, nhưng bên trong không gian yên ắng như bây giờ, vẫn có thể nghe thấy rõ ràng. Ba bốn người rón rén đi tới hai bên hồ nước.

Dư Tiểu Giai không động đậy, vẫn đang hát.

Mấy người này đi tới bên cạnh ghế sofa mấy người Tào Mộc đang ngồi, trên đầu đều đeo thứ gì đó như thể tai nghe.

Bọn họ đứng bình tĩnh, như thể đang chờ gì đó.

“Tại sao lại khóc.” Giọng Lương Phong vang lên từ phía sau, phá vỡ yên tĩnh.

Tiếng hát của Dư Tiểu Giai không ngừng lại, vẫn ngâm nga như thể tiếng nói thì thầm, như thể hoàn toàn không nghe thấy Lương Phong.

“Hôm qua cô đến chỗ Tần Nhất thế nào?” Bóng người Lương Phong xuất hiện ở bên kia hồ nước.

Dư Tiểu Giai vẫn hát như cũ, không hề có bất kỳ phản ứng nào với Lương Phong, nước mắt không ngừng lăn ra khỏi khóe mắt, vệt nước mắt bàng bạc lướt qua mặt lại ngày càng rõ ràng.

“Tôi không liên lạc được với Tần Nhất, cô đã làm gì?” Lương Phong tiếp tục hỏi, vẫn không nhận được đáp lại từ Dư Tiểu Giai, ông ta thở dài, “Chúng tôi chỉ thiếu một bước cuối cùng nữa thôi, cô muốn tâm huyết bao nhiêu năm của Tần Nhất bị hủy diệt hoàn hoàn sao?”

“Tôi chỉ muốn… ở bên anh ấy thôi,” Dư Tiểu Giai cuối cùng cũng dừng ngân nga, nhẹ nhàng nói một câu, giọng nói lại lạnh như băng trong hồ, mang theo âm thanh lảnh lót rất dễ nghe, “Chuyện khác, tôi không quan tâm.”

Nói xong câu này, cô dang hai tay ra, tiếng hát lại cất lên.

Lông mày Lương Phong nhíu lại, sắc mặt rất khó coi, nhưng công chúa ở giờ phút này, ông ta không khống chế được.

Ông ta trầm mặc giữa tiếng hát một lúc, rồi phất tay với mấy người kia: “Đưa đi.”

Mấy người vẫn luôn đứng bên cạnh ghế sofa chờ liền cúi người xuống, kéo cánh tay Tào Mộc, chuẩn bị kéo cậu đi.

Mà thử mấy lần, bọn họ phát hiện ra không có cách nào rút tay Tào Mộc ra khỏi tay Thẩm Đông được.

“Lương tiên sinh…” Một người quay đầu lại, nhìn sang phía Lương Phong.

“Đưa cả đi.” Lương Phong vẫn đang cau mày, Thẩm Đông này đúng là phiền phức.

“Vâng.”

Mấy người lại đi tới nhấc Thẩm Đông lên, ngay lúc bọn họ định vác cả hai người đi, từ một đầu khác của ghế sofa vang lên tiếng cười, tất cả mọi người đều ngây người ngay tại chỗ, ngay cả tiếng hát của Dư Tiểu Giai cũng như thể dừng lại trong nháy mắt.

Dưới tình huống này, ngoại trừ người dùng ống nghe đặc thù ngăn cách tiếng hát của Dư Tiểu Giai là còn có thể hoạt động như thường, bất kỳ người bình thường nào cũng đã chìm vào giấc ngủ ở cấp độ sâu, sao lại còn có thể có người nào cười nữa?

“Đúng là lâu lắm rồi không nghe được hát hay như vậy,” Hồng Kiệt dựa vào tay vịn ghế sofa, cười, lười biếng xoay thắt lưng mỏi mệt, “Mấy người không nghe thử tiếc thật đấy.”

“Cậu…” Lương Phong rất kinh ngạc, ông ta không ngờ rằng Hồng Kiệt lại có thể tỉnh lại.

Còn có thể có người hoàn toàn không chịu ảnh hưởng bởi tiếng hát của công chúa!

“Suỵt,” Hồng Kiệt giơ ngón trỏ lên, đứng lên từ ghế sofa “Làm phiền giữ kín chuyện này cho tôi.”

Mấy người chuẩn bị vác Thẩm Đông và Tào Mộc đi, buông hai người ra, quay người vây lấy Hồng Kiệt, việc này tuy hơi thái quá, nhưng nhất định phải giải quyết Hồng Kiệt trước.

Hồng Kiệt như bị giật mình, liền lùi lại vài bước, quay đầu nhìn Lương Phong: “Làm gì vậy! Diệt khẩu à! Có tin tôi kéo một xe cá lại đây dỡ chỗ này của ông xuống không!”

Lương Phong giơ tay lên một cái, ngăn mấy người định tiếp tục lại gần Hồng Kiệt, ông ta không muốn dưới tính huống như vậy lại gặp phải phiền phức lớn hơn nữa, chỉ cười lạnh: “Chuyện tôi không ngờ tới nhiều lắm, hôm nay thật sự là được mở mang tầm mắt.”

“Tôi cho ông biết một bí mật,” Hồng Kiệt đưa tay vào trong áo, sờ lên lưng, lúc lấy tay ra, trên tay đã có thêm một thứ khác, là một cây kim mảnh và dài.

Nếu không phải lúc lấy kim ra có một ánh kim loại nhỏ lóe lên, Lương Phong căn bản không nhìn ra được trên tay cậu ta cầm gì.

“Tôi và lão cá tinh suy nghĩ rất lâu,” Hồng Kiệt nhìn cây kim trong tay, chậm rãi đi về phía Tào Mộc, “Rút cuộc phải phá hoại chỗ nào, mới khiến cho ông và Tần Nhất thất bại…”

Khóe miệng Lương Phong giật một cái, đột nhiên vung tay xuống.

Ông ta vốn không định làm gì Hồng Kiệt, nhưng vừa nghe ý của Hồng Kiệt xong, ông ta không thể mạo hiểm nữa, không liên lạc được với Tần Nhất, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không.

“Đừng có lộn xộn,” Hồng Kiệt đột nhiên dùng tốc độ nhanh như chớp vọt tới bên cạnh sofa, ngay lúc mọi người còn chưa kịp có bất kỳ động tác gì, kim trong tay cậu ta đã nhắm ngay cổ Tào Mộc.

Tâm lý Lương Phong đột nhiên chìm xuống, một luồng cảm giác mát mẻ chậm rãi tràn tra trong thân thể, thân thể ông ta đung đưa, nhìn Hồng Kiệt cười khổ một cái: “Tôi không động đậy, cậu cũng không động…”

“Đương nhiên là không,” Hồng Kiệt cười, chẳng hề do dự đâm kim trong tay vào cổ Tào Mộc, “Ông có không động đậy, tôi cũng sẽ động đậy.”

“Khốn kiếp!” Lương Phong gào lên một tiếng, cả người run lên vì phẫn nộ, ông ta không thể chịu đựng nổi việc mình phạm phải sai lầm vì đã không đoán được chính xác thân phận của Hồng Kiệt, ông ta vậy mà đã để cho người này đàng hoàng đi vào, rồi ngang nhiên phá hủy Tào Mộc ngay dưới mí mắt ông ta, ông ta gần như đang gào lên, “Giết nó! Giết nó!”

Hồng Kiệt co giò bỏ chạy, đây là bản năng, cậu ta không thể đứng ở đây chờ mấy người này lại đây giết cậu được. Nhưng đại sảnh ngầm chỉ có một cửa ra vào, nếu muốn ra ngoài, phải đi qua người của Lương Phong, đã vậy, cửa vào đã bị đóng lại sau khi Lương Phong đi vào…

“Tránh ra!” Hồng Kiệt vừa chạy tới cửa, vừa hô to với Lương Phong đang chặn lại trên con đường cậu nhất định phải đi qua, “Cứu mạng! Đừng bắt tôi ném lựu đạn!”

Lương Phong dùng ánh mắt khó tin nhìn Hồng Kiệt đang xông về phía ông ta, trên người Hồng Kiệt không thể có bom được, ai vào căn nhà này cũng đã bị quét người, Hồng Kiệt có thể mang cái kim kia vào là bởi vì cây kim kia nhỏ tới mức mắt thường gần như không nhìn rõ, hơn nữa, chất liệu chắc chắn không phải là kim loại…

Lương Phong nắm chặt tay lại, đốt ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.

Ngay lúc Hồng Kiệt vọt tới trước mặt ông ta, ông ta tàn nhẫn đấm một cú về chỗ yết hầu Hồng Kiệt.

Hồng Kiệt bị cú đấm này đấm cho bay lên không trung hơn một mét mới ngã xuống mặt đất, không còn động tĩnh.

“Nhốt nó lại,” Hai mắt Lương Phong đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Hồng Kiệt nằm dưới sàn không nhúc nhích, giọng khàn khàn cắn răng nói, “Tôi muốn….nó dùng nửa đời sau để hối hận.”

Cả quá trình này, Dư Tiểu Giai vẫn luôn hát, ngoài lúc phát hiện ra Hồng Kiệt tỉnh, cô dừng lại trong nháy mắt, sau đó lại bắt đầu hát, như thể rất nhanh đã quên hết mọi chuyện bên người.

Ngay lúc mấy người kia tha Hồng Kiệt ra ngoài, tiếng hát của Dư Tiểu Giai ngừng lại.

Cô dùng âm thanh như vậy, bắt đầu cười nhỏ, tiếng cười rất đẹp, lanh lảnh dễ nghe, cô cười rất tập trung, nước mắt tuôn xuống không ngừng.

“Buồn cười lắm sao?” Lương Phong tháo đồ vật trong tay xuống, ông ta không nghe thấy tiếng hát, nhưng có thể nghe thấy tiếng cười, tiếng cười của Dư Tiểu Giai là ở tần số bình thường.

“Anh ấy có mình tôi là đủ rồi,” Dư Tiểu Giai cuối cùng cũng nghiêng đầu, thân thể chậm rãi chìm xuống nước, vẫy đuôi đi tới trước mặt Lương Phong, mỉm cười: “Ai cũng đừng hòng, hấp dẫn chú ý của anh ấy.”

Lương Phong nhẫn nhịn lửa giận trong lòng, ông ta không muốn nói thêm gì với nàng tiên cá đã điên cuồng này nữa, ông ta chỉ muốn nhanh chóng thu dọn lại cục diện hiện giờ.

Lối vào đại sảnh vẫn luôn đóng chặt đột ngột mở ra, Lương Phong quay đầu lại nhìn, là Tần Vũ.

Tần Vũ xuất hiện ở đây khiến ông ta hơi bất ngờ, mỗi lần có biểu diễn, Tần Vũ đều sẽ ở đây, chỉ là quãng thời gian này, trạng thái Tần Vũ không được ổn định lắm, trước đó cậu ta có nói sẽ không đến.

“Cậu sao lại…” Lương Phong còn chưa dứt lời, ông ta đã cảm thấy không đúng lắm, “Tần Vũ cậu…”

Tư duy Lương Phong có một khoảng trống ngắn ngủi, trạng thái phóng không hoàn toàn này giằng co vài giây, sau đó ông ta liền cảm thấy một cơn đau đầu, nỗi đau khổ đã có từ lâu vây lấy ông ta trong nháy mắt.

Hồi ức.

Đủ loại hồi ức, từng đoạn hồi ức không nhớ rõ dâng trào lên như thủy triều, trong đầu nổ vang ầm ầm, hình ảnh, âm thanh huyên náo trong quá khứ đã vùi lấp hắn.

Thẩm Đông gặp ác mộng.

Từ cảm giác hưởng thụ xuân về hoa nở ngập tràn ánh nắng thoải mái muốn lăn ra, đột nhiên rơi xuống một cảm giác tăm tối hỗn loạn khiến hắn gần như không thở nổi.

Bóng đen đầy mắt, hơi lạnh thấu xương, hắn giãy dụa suy nghĩ muốn thoát khỏi cảnh trong mộng, lại thế nào cũng chẳng làm được.

Ánh lửa bất thình lình phá vỡ bóng tối, ngọn lửa phóng lên trời hiện lên nổi bật giữa đêm đen, khiến hắn cảm thấy hai mắt nhức nhói.

Tiếp theo chính là sợ hãi khổng lồ, hắn không biết mình đang sợ gì, nhưng sợ hãi và tuyệt vòng ngùn ngụt đang bao vây lấy hắn khiến hắn run rẩy.

Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ có thể nhìn thấy từng đốm lửa vọt thẳng lên trời, chỉ có thể nghe thấy bên cạnh có người đang khản cổ họng kêu lên, cứu hỏa! Báo nguy!

Đây không giống như là mơ, chân thực tới mức khiến người ta muốn bỏ chạy, Thẩm Đông muốn chạy, mà lại không nhúc nhích được, cả người như thể bị xiềng xích trói lại, dù trong lòng có lo lắng sợ sệt đến thế nào đi nữa, lại chẳng thể di động chỉ một li, giây phút ngọn lửa liếm lên cơ thể hắn, nóng bỏng đau đớn chân thực vô cùng.

Tiểu Đông, mẹ con đâu!

Tiểu Đông, có thấy ba cháu đâu không!

Tiểu Đông à, lúc cháu chạy ra ngoài có thấy mẹ chạy ra không?

Tiểu Đông…

Tiểu Đông…

Tiểu Đông con nói đi…

Thẩm Đông nằm trên giường, nhíu mày, vẫn luôn giãy dụa, quần áo trên người đã ướt sũng mồ hôi, Hồng Kiệt ngồi xổm cạnh giường nhìn hắn, cầm điện thoại di động trong tay, thi thoảng lại liếc mắt nhìn giờ.

“Tôi về trước.” Tần Vũ đứng sau cậu ta.

“Đừng hòng!” Hồng Kiệt không quay đầu lại nói một câu, “Anh về giúp Tần Nhất xử lý hỗn loạn đấy à.”

“Tôi mệt chết đi được rồi, buồn ngủ.” Tần Vũ quay người đi tới cửa.

“Mới vừa nãy không phải bảo thư thái hơn nhiều à? Giờ tác dụng của công chúa đại nhân với anh đã ngắn như vậy rồi?” Hồng Kiệt chép miệng, “Tào Tiểu Ngư tỉnh dậy lại đòi tôi chị cậu ta thì phải làm sao bây giờ?”

“Cậu ta sẽ không đòi cậu chị gái đâu,” Tần Vũ mở cửa, “Dẫn bọn họ đi đi.”

“Vội làm gì, dù sao giờ Tào Tiểu Ngư cũng vô dụng rồi.” Hồng Kiệt phất tay một cái, nhìn Tào Mộc vẫn đang ngủ, cậu ta chỉ lo lắng chuyện con cá nhỏ này vẫn chưa tỉnh lại.

“Bí mật của cậu thì sao?” Tần Vũ như thể nhớ ra điều gì, ra cửa xong lại lùi trở lại.

“Bí mật?” Hồng Kiệt đứng lên uốn éo thắt lưng, rồi khom lưng bóp chân, “Thật ra tôi có nhiều bí mật lắm, ví dụ như là, đầu tiên là tôi không nghe thấy tiếng hát của Dư Tiểu Giai, không nghe thấy âm thanh ở tần số đó, lão cá tinh bảo thật ra tôi có thể tính là tàn tật, tôi là một người tàn tật ôi…. Bí mật thứ hai là, lão cá tinh và tôi đã hiểu biết đại khái phải làm thế nào mới có thể khiến Tần Nhất không thể phá hoại gì Tào Tiểu Ngư nữa rồi, nhưng chúng tôi không biết hậu quả là gì… Anh muốn nghe cái nào?”

Tần Vũ thở dài, dựa lên cửa nhìn cậu đến nửa ngày: “Thật ra bí mật tôi muốn biết là tại sao cậu cứ mặc nhiều mãi như vậy? Nhất định phải che chắn áo dài quần dài lên cả người à?”

Hồng Kiệt ngây người: “Anh muốn nhìn tôi để trần? Tôi tốt xấu gì cũng là một thuyền trưởng, làm sao có thể để người thường nhìn thấy da thịt tôi được, biển cả sẽ nổi giận!”

“Lời cậu nói không tin được.” Tần Vũ nhíu mày.

“Thôi, chẳng qua là không ngờ anh sẽ hỏi bí mật này, bí mật nhiều như vậy mà anh lại chọn cái này,” Hồng Kiệt mở cổ áo mình ra, nhìn vào bên trong, “Thật ra, nói cho anh biết cũng không sao, dù sao thì theo tốc độ này anh cũng không sống được bao lâu nữa.”

“Ừ.”

“Trên người tôi có bản đồ,” Hồng Kiệt ngẩng đầu lên nhìn gã, “Bản đồ cá hề, không biết là ai vô nhân tính vẽ lên người tôi…”

“Bản đồ?” Tần Vũ bất ngờ.

“Ừ, Tần Nhất nếu như biết được, chắc chắn sẽ bắt tôi tới lột da tôi xuống.” Hồng Kiệt xoa xoa người mình.

“Bản đồ cá hề?”

“Đúng,” Hồng Kiệt gật đầu, nở nụ cười rất đắc ý, “Bí mật này khủng bố lắm đúng không.”

“Vậy mà cậu còn dám nói với tôi? Tào Mộc không dùng được rồi, nếu như tôi nói cho anh ấy biết trên người cậu có bản đồ cá hề khác…” Tần Vũ nhìn cậu ta, “Bệnh thần kinh của cậu là thật đấy à?”

“Anh sẽ không nói với anh ta,” Hồng Kiệt cười rất vui vẻ, “Anh đã không muốn sống như vậy từ lâu rồi phải không?”

“Nhanh đi đi.” Tần Vũ ra khỏi cửa, trở tay đóng cửa lại.

Thẩm Đông nghe thấy có người đang gọi tên hắn, vang đến từ nơi nào đó thật xa, có hơi phập phù.

Thẩm Đông? Anh tỉnh chưa?

Giọng nói này khác với giọng nói nghe thấy trong mơ, vừa nghe đã cảm thấy người này ở bên cạnh, kéo hắn về từ giữa sương mù thống khổ vây kín.

“Thẩm Đông?” Giọng nói kia lại gần hơn một chút.

“Ừ.” Thẩm Đông đáp một tiếng, hắn nghe thấy giọng nói của mình lộ ra mơ màng, chẳng khác gì người vừa mới tỉnh ngủ dậy.

“Mở mắt ra, cần tôi đẩy mí mắt lên hộ anh không.”

“Không.” Thẩm Đông nhận ra được giọng nói này là của Hồng Kiệt, nhanh chóng ra sức chịu đựng uể oải mà mở mắt ra.

“Cuối cùng cũng coi như tỉnh, còn không tỉnh nữa thì anh cứ chết đói đi.” Khuôn mặt Hồng Kiệt xuất hiện trước mắt hắn, mang theo nụ cười hắn đã nhìn quen.

“Tào Mộc đâu?” Thẩm Đông sau khi thấy rõ mặt Hồng Kiệt rồi, liền nhanh chóng trở lại hiện thực, chật vật muốn ngồi dậy trên giường.

“Cậu ấy không sao không sao không sao,” Hồng Kiệt nhanh chóng đỡ lấy người hắn, rồi chỉ ghế sofa phía sau, “Anh xem đi, cậu ấy ổn, chỉ là…chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?” Thẩm Đông vừa nhìn dáng dấp cậu ta như vậy liền cuống lên, sau đó chớp mắt đã nhìn thấy Tào Mộc đang ngồi trên ghế sofa ngẩn người không biết nhìn đi đâu, cũng không để ý đầu mình đang choáng váng vô cùng, tay đẩy Hồng Kiệt ra rồi nhảy xuống giường.

Chân vừa mới chạm đất, suýt nữa cứ thế gục xuống, nhưng hắn bám lấy Hồng Kiệt một cái, gắng sức đứng vững.

Thật ra, hắn cảm thấy vào giây phút này, kể cả có quỳ xuống đất đi nữa, có lẽ hắn cũng có thể quỳ chạy tới trước mặt Tào Mộc.

Trồng cây chuối cũng phải chạy đến!

“Tào Mộc!” Thẩm Đông lao tới bên người Tào Mộc, nắm lấy vai Tào Mộc lắc lắc.

Tào Mộc vẫn luôn sững sờ chẳng hề động đậy liền chậm rãi nghiêng đầu, nhìn hắn chằm chằm rất lâu, khoảng thời gian này đối với Thẩm Đông mà nói, quả thực còn khó chịu hơn ném hắn vào trong chảo dầu rán vàng hai mặt.

Đừng quên tôi!

Đừng quên!

Đừng quên!

Chúa trời, Quan Thế Âm Bồ Tát Diêm Vương Long Vương Đào Tinh!

Hắn điên cuồng gào lên trong lòng, ngón tay cũng sắp bấm vào trong vai Tào Mộc.

“Thẩm Đông.” Tào Mộc cuối cùng cũng gọi tên hắn ra.

“Ơi! Ơi! Tôi ở đây! Tôi là Thẩm Đông đây, bảo bối!” Thẩm Đông vào giây phút này chẳng biết nên nói gì nữa, ôm lấy Tào Mộc hôn mạnh lên mặt cậu mấy cái.

“Anh tỉnh rồi à, anh ngủ lâu lắm rồi…” Tào Mộc cũng ôm lấy hắn, dùng sức rất mạnh, chặt tới mức Thẩm Đông sắp ngạt thở.

“Tỉnh rồi tỉnh rồi, tôi không sao, cậu sao rồi?” Thẩm Đông nâng mặt cậu lên nhìn chằm chú.

“Muốn khóc.” Tào Mộc nhìn hắn, vừa mới dứt lời, nước mắt đã không có dấu hiệu gì mà trào ra từ khóe mắt.

“Vậy thì cứ khóc thôi,” Thẩm Đông ôm lấy đầu cậu, xoa lên tóc cậu, “Sao lại khóc?”

“Chúng ta về thôi,” Tào Mộc như thể đứa trẻ ba tuổi bị cướp mất kẹo, trong mấy giây ngắn ngủi đã khóc tới mức quên trời quên đất, “Tôi không tìm chị nữa.”