Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn

Chương 25




Sau khi Vương Vân về đến nhà, tất cả đã khôi phục như lúc ban đầu.

Dùng cơm trưa xong, nàng ngồi một mình trên ghế tròn, tinh thần đang đi du ngoạn, suy nghĩ hai câu nói cuối kia của Bùi An là có ý gì.

Thanh Ngọc phân tích thay nàng: “Có thể cô gia nói sự thật.”

Vương Vân nghi hoặc nhìn về phía nàng ấy.

“Người nghĩ đi, cô gia là độc đinh của phủ Quốc công, sao hắn có thể thật sự đặt mình vào trong nguy hiểm được? Không phải chủ tử nói cô gia rất kiêu ngạo sao, dù là triều đại nào, người tài có bản lĩnh mới dám kiêu ngạo, nếu cô gia không có vốn liếng đó thì cô gia dám sao, lỡ như xảy ra chuyện, chẳng phải phủ Quốc công sẽ…”

Thanh Ngọc dừng lại kịp thời, không nói tiếp.

Nếu muốn thành thân, đương nhiên Vương Vân phải hiểu rõ tình huống của phủ Quốc công.    

Đại loạn năm đó, hoàng cung bị nghịch tặc chiếm cứ, Tiết độ sứ ở các nơi ngo ngoe rục rịch, chỉ có nhà họ Bùi sau khi biết tin vẫn trấn thủ Lâm An, mạo hiểm hai bề là kẻ địch mang một đội nhân mã liều mình cưỡi ngựa vượt qua hai sông, nghênh đón huyết mạch hoàng thất Đoan Vương tới Lâm An.

Đoan Vương đăng cơ, đó cũng chính là đương kim hoàng thượng, sau đó đặt Lâm An làm kinh đô, khi ấy thiên hạ náo loạn mới có thể thái bình,

Mà Bùi Hằng có công cứu giá, hoàng thượng lòng mang lòng cảm kích cưới em gái Bùi Hằng làm Hoàng hậu, lại phong Bùi Hằng làm Quốc công gia.

Nhà họ Bùi năm đó có thể nói là phong quang vô hạn.

Đáng tiếc ngày vui không kéo dài được bao lâu, hai năm sau, đột nhiên Bùi thị bị bệnh hoăng(8), vốn tưởng rằng cho dù phủ Quốc công không dựa vào hoàng hậu, dựa vào công lao cứu giá của Quốc công gia cùng với bản lĩnh cắm rễ ở Lâm An, dù có thể nào cũng sẽ không bị ảnh hưởng, ai ngờ hoàng hậu Bùi thị vừa ra đi, phu nhân Quốc công cũng theo đó nhiễm bệnh hiểm nghèo, hai người trước sau mất đi không quá hai ngày, Quốc công gia đau lòng đến độ dùng một mồi lửa đốt cả sân viện, cũng chôn thân mình ở trong đó.

(8)Có nghĩa là chết (tiếng dùng cho các vua chư hầu hay đại thần)

Như vậy cũng chưa hết, khi nhị gia phủ Quốc công thuần ngựa thì bị ngã ngựa làm nội tạng bị tổn thương, chết ngay tại chỗ.

Tam gia uống rượu với người khác, say khướt cả đêm, hôm sau phát hiện thì người đã cứng ngắc.

Chỉ nửa năm ngắn ngủi, phủ Quốc công chỉ còn một cụ bà qua tuổi hoa giáp(9) và một đứa trẻ mười tuổi, hoàn toàn không còn gì cả.

(9)Người ta thường gọi tuổi sáu mươi là "hoa giáp chi niên". Còn đến khi tuổi đã quá sáu mươi thì người ta nói là "niên du hoa giáp" (tuổi quá hoa giáp).

Mà sở dĩ phủ Quốc công còn giữ lại danh hào là bởi vì bệ hạ niệm tình công lao cứu giá năm đó của Quốc công gia, không chỉ không thu hồi phủ đệ, tước vị thế tử của Bùi An vẫn giữ lại.

Nói hắn không có bối cảnh, nhưng cứ ngẫm lại mà xem, chẳng phải bệ hạ là bối cảnh của Bùi An sao?

Hắn  phô trương như vậy, thậm chí còn bị người đời gọi là gian thần, ngay cả đại gia đại phu nhân trong phủ cũng biết, chẳng lẽ không truyền đến lỗ tai hoàng thượng sao?

Hoàng thượng không chỉ mặc kệ mà còn cho hắn một chức Ngự Sử Đài Đại Phu.

Không phải là để y càng khoe khoang sao.

Vương Vân bất ngờ che miệng lại, cuối cùng cũng hiểu nghi vấn ở trong đầu, không khỏi nhìn Thanh Ngọc mà khen: “Em cũng có tài thật.”

Thanh Ngọc:...

Nhưng câu “Nàng cũng không phải quá tệ” là có ý gì?

Thanh Ngọc trợn trắng mắt: “Chỉ tính riêng những lời hôm nay người trêu tức cô nương Tiêu kia thôi, người mà ăn nói vụng về không biết nói chuyện các kiểu thì e em và Liên Dĩnh không có miệng mà nói luôn.” Thanh Ngọc cười nhìn nàng, tiếp tục ba hoa: “Chủ tử, người bên ngoài toàn ước gì được người ta khen, sao lại đến chỗ người thế, thừa nhận bản thân ưu tú khó như vậy hả? Trong lòng nô tỳ, người giống như một cây đại thụ, nô tỳ chỉ chờ leo lên cành cao của người, nô tỳ cảm thấy người hoàn toàn không cần lo lắng những thứ này, thứ người nên suy nghĩ nhất là việc nối dõi tông đường đó.”

Vân Nương:...

“Chủ tử người xem đi, so sánh phủ Quốc công giống như một hạt giống, thì hạt giống này rất ít ỏi, một khi nó tìm được nơi sống có thể nảy mầm được thì đương nhiên sẽ điên cuồng gieo hạt.”

Mí mắt Vân Nương giật giật.

Nàng cũng không phải không nghĩ tới, nhưng... Sắc mặt Vân Nương đỏ lên, hỏi khẽ: “Vậy theo em nhìn thấy, phải sinh bao nhiêu người mới đủ?”

“Chủ tử người hỏi nhầm người rồi, vấn đề này người phải đi hỏi cô gia mới đúng.” 

Nàng sao, làm sao nàng hỏi đây: “Em chỉ cần trả lời thôi, nếu là em, em muốn sinh bao nhiêu?”

“Mười tám đứa, chắc chắn phải thế, không ngại nhiều đâu.”

Hai mắt Vân Nương trừng lớn, bật thốt kinh ngạc: “Vậy không phải là một đám heo con sao?” Nàng cũng không phải là heo mẹ.

“Còn có một cách khác.”

Vân Nương hỏi nhanh: “Em nói đi.”

“Nạp thiếp, để người khác sinh.” Thanh Ngọc nhìn nàng: “Chủ tử đồng ý không?”

Vân Nương sửng sốt, nàng không nghĩ tới vấn đề này, chỉ nghĩ làm thế nào để gả mình qua đó, nàng…

“Nhìn xem, có phải người lại quên mình đang suy nghĩ gì không? Nếu không nghĩ ra vấn đề này thì ta đừng cố chấp làm gì, phải tìm một vấn đề to lớn hơn thì ắt sẽ nghĩ ra.”

Vân Nương:...

Cũng không đợi Vân Nương nghĩ ra lý do, tiếng khóc của đại phu nhân cách mấy viện cũng truyền tới, còn chuyện gì ngoài chuyện lão phu nhân thiên vị để tam cô nương vào cung mà không mang theo các cô nương phòng một nữa chứ.

Mấy ngày trước đại cô nương thay lão phu nhân đi Linh Sơn cầu phù(10), trong phủ vẫn còn nhị cô nương và tứ cô nương.

(10)Cầu là cầu xin. Phù có thể là bùa hộ mệnh, điềm tốt lành, bùa trừ tà trừ ma.

“Ngươi nói xem mẫu thân càng sống càng hồ đồ đây, hiện giờ nhà họ Vương đang dựa vào ai? Trong lòng bà không rõ ràng sao, còn tên Bùi An kia, hắn, hắn…” Cuối cùng cũng đã nghị hôn, đại phu nhân không dám lớn tiếng ồn ào ra, chỉ đỏ mắt trút giận với ma ma: “Hắn là gian thần! Tam cô nương gả qua đó, nhà họ Vương ta phải làm sao đây? Bây giờ công việc của đại gia còn chưa có tin tức, hôm nay tam cô nương lại tiến cung khoe khoang, một đống danh môn thế gia kia, nó không sợ người ta khua môi múa mép nói nhà họ Vương ta ham phú quý, không phân biệt trung gian(11), leo lên tung lung…”

(11)Trung thần, gian thần.

Đại phu nhân vừa khóc vừa náo loạn nửa ngày

Vương Vân không dám nói năng nửa lời, chỉ lôi kéo Thanh Ngọc nhanh chóng đóng cửa lại.

Đại phu nhân tự mình khóc đến chán mới đi nghỉ tạm, hôm sau tâm trạng còn chưa kịp bình tĩnh lại thì đột nhiên thái giám trong cung tìm tới nhà họ Vương, nâng hai rương đại lễ.

Lão phu nhân tự mình đến cửa nghênh đón.

Thái giám chạy tới cười nói chúc mừng lão phu nhân một tiếng: “Bệ hạ nghe nói hôm qua tam nương tử ghi bàn, nhất thời cũng vui vẻ theo, lại thêm lúc trước nghe tam nương tử và  Bùi thế tử có đoạn giai thoại, hỏi thăm một phen mới biết được hôn kỳ của hai người đã định, lập tức sai nô tài đưa cho tam cô nương hai rương sính lễ này.”

Lão phu nhân cảm tạ một phen, mời thái giám kia uống một chén trà mới tiễn người đi.

Khi tin tức truyền tới tai đại phu nhân, bà ta không bình tĩnh nổi: “Ai? Bệ, bệ hạ sao?”

Thấy nha hoàn gật đầu, đại phu nhân ngã mông ngồi trên giường mềm, mất một lúc lâu sắc mặt cũng chậm rãi thay đổi, lẩm bẩm: “Một cái hũ nút bị nhốt năm năm lại có bản lĩnh như vậy, ngươi, ngươi lập tức sai tứ cô nương tới viện của nó, không quan tâm viện cớ gì, cứ hỏi thăm được gì thì hỏi thăm, nó tiến cung lập công lao gì hay là tà môn…”

Những ngày kế tiếp, Vương Vân vừa vội vàng chuẩn bị hôn lễ, vừa ứng phó với lông gà vỏ tỏi trong phủ.

Mà bên Bùi An đã nghiêng trời lệch đất.

Bùi An nói chuyện giữ lời, ngày hôm sau lập tức dâng tấu chương buộc tội nhà họ Lưu cho hoàng thượng.

Tất cả hành vi phạm tội hối lộ tham ô của nhà họ Lưu mấy năm nay đều được liệt ra trong tấu chương, hoàng thượng xem xong, long nhan giận dữ, Lưu đại nhân là Thị lang Bộ Hình(12), biết pháp luật mà lại phạm pháp, tội này càng không thể tha thứ.

(12)Thị lang là chức sau chức Thượng thư. Ở đây Thị lang Bộ Hình đảm nhận, quản lý luật pháp, thẩm án và tấu nghị. (Cùng với Thương thư)

Lưu đại nhân vốn tưởng rằng động tác Bùi An không nhanh như vậy, hoặc có lẽ cảm thấy Tiêu Hầu gia nhất định có thể nghĩ ra cách cứu nhà họ Lưu hắn, cho nên đêm đó hắn không chỉ không chạy trốn mà lúc Ngự Sử Đài qua xét nhà, đám người nhà họ Lưu còn ngồi trên bàn ăn sơn hào hải vị.

Nhiều năm qua, nhà họ Lưu là cách tay của nhà họ Tiêu, nhà họ Lưu không còn đồng nghĩa với việc nhà họ Tiêu mất đi một cánh tay, Lưu đại nhân cũng không phải không gấp, đêm qua còn tìm đến Tiêu Hầu gia.

Hắn đã nói với Tiêu Hầu gia từ lâu, không nên xem thường Bùi An, cũng chỉ gả một đứa con gái qua đó, gả qua cũng có thiệt thòi gì đâu.

Ông ta lại không nghe, giờ người ta lấy bọn họ khai đao.

Tiêu Hầu gia lười nghe hắn lảm nhảm những thứ vô dụng, lập tức đồng ý trước để hắn thả lỏng, sáng sớm ngày mai ông ta tiến cung gặp hoàng thượng.

Người Tiêu Hầu gia cũng chạy thật khéo, vừa vặn đúng phải Bùi An đang đến buộc tội.

Một người suýt nữa trở thành con rể của mình, một người suýt nữa trở thành cha vợ của mình, hiện giờ hai người quỳ gối trước mặt hoàng thượng, trở thành cục diện sinh tử.

Tiêu Hầu gia nhìn về phía Bùi An, kiềm chế thành kiến ngày xưa đối với y, cười nói: “Xưa nay Bùi đại nhân xử án công bằng, nhưng Lưu đại nhân thân là Thị lang Bộ Hình, từ trước đến nay luôn làm gương tốt, mấy năm nay bệ hạ cũng nhìn thấy, chẳng lẽ lúc này có hiểu lầm gì sao?”

Ngày xưa đổi lại là Phạm Huyền, Bùi An có thể nói lý với ông ta hai câu, lúc này đổi lại là Tiêu Hạc, Bùi An ngay cả nói cũng không thèm, tư thái cao ngạo thanh lãnh giống như cảm thấy người này không xứng nói chuyện với mình.

Tiêu Hầu gia bị mất mặt, tức giận đến sắc mặt trắng bệch, trong lòng chỉ thầm hít thở sâu, đúng là ông ta không nhìn lầm, cái thứ người như vậy may mà lúc trước không gả Oanh tiểu tử cho nó.

Cái thứ ngông cuồng.

Tiêu Hầu gia cực kỳ phẫn khái(13), đầu dập trên mặt đất, bắt đầu từng chuyện từng chuyện kêu oan thay nhà họ Lưu.

(13)Bực tức, bực bội, không bằng lòng

Hoàng thượng cũng không ngắt lời, chờ ông ta nói xong mới chậm rãi nói một câu: “Chẳng lẽ Hầu gia muốn cho trẫm gánh vác tiếng xấu bao che cho tội thần, làm trẫm trở thành hôn quân bị hậu nhân chỉ trỏ?”

Câu này, trọng lượng quá nặng.

Tiêu Hầu gia mềm chân tại chỗ, đột nhiên nhớ tới lúc trước Lưu đại nhân nói với ông ta, cuối cùng cũng hiểu được, không phải bệ hạ muốn động tới Lưu gia mà là đang tước đoạt quyền thế trong tay ông ta.

Nhà họ Lưu không giữ được rồi, Tiêu Hầu gia nằm sấp trên mặt đất thỉnh tội, không dám nói thêm nửa câu.

Bùi An lĩnh chỉ, sau khi xuất cung lập tức điều người của Ngự Sử Đài, đi xét nhà của Lưu gia.

Khi trời tối Lưu đại nhân đã vào ngục, lập tức muốn gặp Bùi An. Bùi An mặc kệ hắn, đến ba ngày sau mới xuất hiện.

Đến địa lao, Bùi An cho tất cả người lùi xuống, cách một cánh cửa lao, nhìn Lưu đại nhân nhào thẳng về phía mình: “Bùi đại nhân, ngài giơ cao đánh khẽ, buông tha cho già trẻ lớn bé nhà họ Lưu ta, ngày sau ta nhất định tử tay xử lý tên súc sinh có mắt không tròng đắc tội Bùi đại nhân, cho đại nhân công bằng, nếu ngài còn không hả giận, cái mạng này của Lưu mỗ ta cũng bồi thường cho ngài, kính xin Bùi đại nhân lại một con đường cuối cho Lưu gia ta.”

Không phải hắn chưa từng nghe qua hai năm nay Bùi An làm những gì ở Kiến Khang.

Chỉ cần hắn đi buộc tội người ta, chắc chắn không ai trốn thoát được, cứ dùng cực hình tra tấn, không quan tâm có chuyện này hay không, nếu được chọn hắn cũng mong được chết thống khoái.    

Vẻ mặt Bùi An bình tĩnh: “Lời này của Lưu đại nhân thật không thỏa đáng, Bùi mỗ chỉ là tuân theo luật pháp vì triều đình, thay bệ hạ làm việc cho dân chúng, lúc Lưu đại nhân vi phạm pháp luật kỷ luật thì nên nghĩ đến sớm muộn gì cũng sẽ có hôm nay, sao Bùi mỗ có tài cán tha cho ngài được.”

Lưu đại nhân biến sắc, nếu luận tham thì một sợi lông cũng tính là tham, phóng mắt nhìn lại có quan viên nào trong triều đình trong sạch không.

Trái pháp luật hay không, tất cả đều xem y có muốn truy cứu hay không.

Đột nhiên Lưu đại nhân quỳ xuống, có vài phần có bệnh thì vái tứ phương(14): “Bùi đại nhân, cầu xin Bùi đại nhân nể mặt năm đó ta từng vì Bùi Quốc công mà giúp một phần lực, tha cho gia quyến Lưu gia ta, dưới chín suối, Lưu mỗ sẽ đi thỉnh tội với Quốc công Bùi.”

(14)Nằm trong câu “hữu bệnh thì vái tứ phương, vô bệnh đồng hương không mất”: Có bệnh tật thì chạy chữa, tìm thầy thuốc khắp nơi; không bệnh tật thì coi thường; lúc có việc gấp thì mới cầu cạnh khắp nơi, khi bình thường thì chẳng biết đến ai.