Cá Mặn Ngu Ngốc Cũng Muốn Yêu Đương

Chương 39: Lớp trưởng




Sau khi Ngô Diệu giải thích một hồi, bạn học trong lớp mới nghe hiểu ý tứ của thầy.

Ngô Diệu nói "bầu ủy viên lớp", không chỉ là tìm người thay thế chỗ trống của ủy viên lao động mà còn nhân cơ hội này tạo ra sự thay đổi cho lớp năm.

"Các ủy viên hiện tại của lớp chúng ta đã được bỏ phiếu bầu tập thể khi chúng ta chia lớp lại vào năm thứ hai trung học."

Ngô Diệu gõ gõ bục giảng, hấp dẫn sự chú ý của các bạn học.

"Trong năm qua, thật sự tôi rất biết ơn sự công sức của các ủy viên trong lớp. Tôi biết làm những chức vụ này rất mệt mỏi, lần này bầu lại, cũng cho các em một lần nữa lựa chọn. Hiện tại, bạn nào nguyện ý tiếp tục đảm nhiệm chức vụ trong lớp học, đứng lên."

Nói xong, mấy ủy viên trong lớp nhìn nhau.

Ước chừng qua đi nửa phút, ỷ viên thể dục Ngụy Tắc Linh mới đứng lên.

Sau đó, lớp phó do dự một lát, cũng đứng lên theo.

—— lão Ngô nói không sai, làm ủy viên của lớp năm xác thật rất vất vả.

Trong lớp trật tự hỗn loạn, học sinh một đám giống như đang bán thức ăn trong chợ. Thành tích không thể đi lên, các giáo viên đều ghét bỏ.

Bình thường việc lớn việc nhỏ, người bị phê bình cũng là ủy viên.

Nguyên bản, mấy ủy viên trong lớp đều là học sinh có thành tích tốt hoặc là người nổi bật.

Trải qua một năm lăn lộn, thành tích của vài ủy viên rõ ràng đã hạ xuống, quả thực lẫn lộn đầu đuôi.

"Được." Lão Ngô đã đoán được kết quả này, lớn tiếng hỏi các bạn học khác trong lớp, "Có ai muốn làm ủy viên thể dục không?"

Học sinh phía dưới không ai hé răng, một đám mơ màng sắp ngủ, hiển nhiên không có hứng thú với ủy viên thể dục.

Ngô Diệu: "Vậy thì bầu phiếu đi, đồng ý Ngụy Tắc Linh làm ủy viên thể dục mời nhấc tay."

Bạn học lớp năm rất nể tình, gần như đều lười biếng giơ tay lên, tỉ lệ bình chọn rất cao.

Kế tiếp đến phiên của lớp phó, trình tự vẫn như cũ.

Trừ cái này ra, còn có bốn chức vị còn trống, lão Ngô có chút đau đầu.

Đại đa số học sinh lớp năm, từ nhỏ đến lớn thành tích đều kém, đều thuộc diện giáo viên không ưa.

Mà trong ban cán bộ, hơn phân nửa là học sinh thành tích tốt đảm nhiệm, không liên quan với bọn họ.

Thiếu niên mười mấy tuổi, hơn phân nửa đều muốn thể diện. Cho nên bọn họ giả dạng làm bộ không để ý các vị trí trong ban cán hộ, hi hi ha ha ngụy trang chính mình.

Dần dà, cứ thế biến thành thói quen.

Cho dù cơ hội đặt ở trước mắt, bọn họ cũng lựa chọn từ chối, rất ít bạn học chủ động nhấc tay.

Lão Ngô không có biện pháp, dứt khoát điểm danh những người mà thầy thấy tích hợp, hỏi bọn họ có nguyện ý làm ủy viên hay không.

Bạn học bị điểm danh ỡm ờ, hơn phân nửa đều lựa chọn căng da đầu tiến về phía trước.

Đến lướt bầu ủy viên học tập, Ngô Diệu nhìn quanh phòng học, tầm mắt rơi xuống vị trí nào đó.

"Thẩm Cố Bắc." Thầy kêu tên của Thẩm Cố Bắc, "Em có nguyên ý làm ủy viên học tập không?"

"Không muốn, thưa thầy." Thẩm Cố Bắc trả lời vô cùng dứt khoát.

Lão Ngô ăn mệt, lại lần nữa nhìn cậu xác nhận, "Thật sự không muốn sao?"

"Làm ủy viên học tập làm trậm trễ em học tập, thưa thầy." Thẩm Cố Bắc chính thức đưa ra lý do.

"Được rồi." Lão Ngô đánh mất ý định, lại điểm danh một nữ sinh khác, "Triệu Doanh, em có nguyện ý làm ủy viên học tập không?"

"Em?" Triệu Doanh che ngực lại, trên mặt tràn ngập thụ sủng nhược kinh*, "Thầy ơi, thành tích của em rất kém."

*Được sủng mà sợ

"Cán bộ không chỉ xét về thành tích, còn nhìn vào ý thức trách nhiệm cùng với năng lực giao tiếp, thầy rất tin tưởng em." Ngô Diệu dùng ánh mắt cổ vũ cô nhóc, "Hơn nữa trở thành ủy viên học tập xong, mỗi ngày đều sẽ đến văn phòng giáo viên nộp bài tập. Cùng các giáo viên các khoa tiếp xúc nhiều, nói không chừng thành tích của em cũng sẽ tiến bộ vượt bậc."

Triệu Doanh: "Được, em có thể thử xem."

Xác định được ủy viên học tập, Ngô Diệu cúi đầu xem danh sách ban cán bộ, còn có một chỗ trống.

"Ai làm lớp trưởng?" Ngô Diệu tầm mắt chuyển động hai vòng, lại rơi xuống vị trí quen thuộc, "Thẩm Cố Bắc."

"Em không muốn, thưa thầy." Thẩm Cố Bắc như cũ từ chối dứt khoát.

Phải biết rằng, lớp trưởng phải làm nhiều việc hơn ủy viên học tập, nếu có vấn đề gì thì việc đầu tiên là tìm lớp trưởng.

"Vậy còn có ai không?" Lão Ngô phát sầu gãi gãi đầu, đem hy vọng ký thác với Thẩm Cố Bắc, "Hoặc là, em đề cử một người?"

"Được." Thẩm Cố Bắc bán đồng đội rất thuần thục, chỉ sang Trịnh An Nam đang ngủ say bên cạnh, " Em cảm thấy bạn học Trịnh An Nam rất thích hợp. Cậu ấy giao tiếp tốt, có thể hòa bình ở chung với các bạn học, các bạn học trong lớp đều nguyện ý nghe lời cậu ấy nói."

Am hiểu giao tiếp —— dùng nắm đấm nói chuyện.

Có thể hòa bình ở chung cùng các bạn học —— khắp nơi thu đàn em.

Các bạn học trong lớp đều nguyện ý nghe lời cậu ấy nói —— vì sự uy nghiêm của anh Nam.

Mỗi câu nói của Thẩm Cố Bắc đều có vấn đề, nhưng khi ghép lại thì dường như cũng không có vấn đề gì.

Ngô Diệu khẽ gật đầu, dựa theo trình tự hỏi, "Vậy bạn học Trịnh An Nam nguyện ý làm lớp trưởng không?"

"Cậu ấy trả lời đồng ý, thưa thầy." Thẩm Cố Bắc tự chủ trương, ôm nồi thay bạn cùng bàn, " Cậu ấy rất cảm động về sự tin tưởng của thầy, kích động đến mức khóc không thành tiếng."

Trịnh An Nam khóc không thành tiếng đang ngủ say, bả vai run nhè nhẹ, còn rất giống như lời bạn cùng bàn nói.

1

Ngô Diệu tin là thật, yêu cầu cả lớp bầu phiếu cho Trịnh An Nam.

Bạn học trong lớp không quá muốn cho Trịnh An Nam làm lớp trưởng, sợ hãi hắn dẫn dắt toàn bộ lớp đi lên con đường làm đại ca của Khánh Lê. Lại sợ không bầu phiếu cho anh Nam, chính mình sẽ trở thành pháo hôi trên năm tháng trở thành đại ca của anh Nam.

Trái lo phải nghĩ, hơn phân nửa người yên lặng giơ tay lên, đồng ý để Trịnh An Nam vô dụng trở thành lớp trưởng.

"Được, cứ quyết định như vậy đi." Lão Ngô hoàn thành nhiệm vụ, lại nói thêm mấy câu, kêu Trịnh An Nam lên.

"A?" Đù Trịnh An Nam bị véo một cái, phản xạ tính ngẩng đầu, mê mang nhìn về phía lão Ngô.

"Vất vả cho em rồi, hy vọng sau này em sẽ dẫn dắt lớp chúng ta cùng nhau tiến bộ." Ngô Diệu đi tới, vỗ vỗ bả vai hắn, "Vừa lúc, hết buổi học lớp chúng ta sẽ tổ chức mọt cuộc tổng dọn vệ sinh. Em và các ủy viên cùng nhau quản lí, quét tước lớp học cho sạch sẽ nha."

"Gì?" Trịnh An Nam mắt trái viết mê, mắt phải viết mang.

Chính mình chỉ mới ngủ một giấc, thế giới giống như đã thay đổi.

Sau khi được bạn học tốt bụng giải thích một phen, Trịnh An Nam mới biết được trong lúc hắn ngủ đã phát sinh sự tình gì.

"Này này này!" Trịnh An Nam thở phì phì tìm tới Thẩm Cố Bắc, "Ai nói tôi muốn làm lớp trưởng?Cậu tùy tiện thay tôi quyết định, hiện tại tôi biết nên làm cái gì bây giờ?"

"Hiện tại?" Thẩm Cố Bắc ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói, " Cậu không nghe thấy lão Ngô nói sao?Hiện tại cậu nên cùng ủy viên trong lớp, tổ chức tổng vệ sinh."

"Ồ, đúng vậy." Trịnh An Nam gật đầu, mới vừa xoay người, lại cảm thấy không đúng chỗ nào.

Từ từ, tổng vệ sinh là trọng điểm hả?

Trọng điểm chính là hắn trong tình huống không biết gì, mơ màng hồ đồ lên làm lớp trưởng.

"Cậu không cần nói sang chuyện khác, hôm nay cậu phải giải thích rõ ràng cho tôi!" Trịnh An Nam rốt cuộc cũng kiên cường được một chút, từ bạn nhỏ cáu kỉnh ở nhà trẻ, tiến hóa thành học sinh tiểu học cáu kỉnh.

Nhưng mà hành vi của hắn ở trong mắt Thẩm Cố Bắc, ấu trĩ như cũ.

"Ngoan." Thẩm Cố Bắc không có gì thành ý dỗ dành, "Cậu khẳng định có thể trở thành một lớp trưởng có trách nhiệm."

Thuận tiện còn có thể tích lũy kinh nghiệm quản lý cùng với năng lực kết giao, miễn cho hắn về sau tiến vào xã hội bị vấp ngã một cách vô ích.

"Cậu khen tôi hữu dụng hả?" Trịnh An Nam mạnh miệng, thái độ mềm đi rất nhiều.

Thẩm Cố Bắc: "Buổi tối tôi hấp cá cho cậu."

Tôi là người mà chỉ cần một con cá thôi là tống cổ được hả?" Trịnh An Nam lộ ra biểu tình khinh thường, vươn hai ngón tay, cao lãnh mà nói, "Ít nhất phải hai con."

Thẩm Cố Bắc lạnh nhạt vô tình, "Vậy không có."

"???"Trịnh An Nam mặt suy sụp xuống dưới.

Ha ha, đây là cách cậu dỗ người hả?

Tuy rằng Trịnh An Nam trong miệng oán giận, nhưng thân thể lại nhanh chóng tiến vào trạng thái, mở ra hình thức lớp trưởng.

Lớp trưởng lúc trước là một bạn nữ, nhỏ nhỏ gầy gầy, nói chuyện không mấy ai nghe, cơ bản sẽ bị mắng nếu làm sai.

Đổi thành Trịnh An Nam, trong lớp mọi người đều biết hắn không dễ chọc, ngay cả tranh luận cũng không dám.

Ủy viên Vệ sinh: "Lớp trưởng, trước kia lớp chúng ta tổng vệ sinh, đều sắp xếp 8 bạn nam quét khu vực vệ sinh, các bạn học còn lại quét tước phòng học."

"Tám?" Trịnh An Nam vung tay lên, " Tám người sau, đi quét nhà vệ sinh."

"Được!" Nam sinh bị điểm danh nhảy dựng lên, phá lệ vui vẻ.

Dựa theo tình huống lúc trước, quét chỗ này đồng nghĩa với việc sờ cá *. Cho dù quét không sạch sẽ, người bị mắng cũng chính là cán bộ.

Vài người hoan thiên hỉ địa cầm lấy công cụ quét tước, vừa rời khỏi vị trí, bên tai liền vang lên tiếng nói nhỏ của ác ma.

"Đều quét sạch sẽ cho tôi." Trịnh An Nam táo bạo nói, "Nếu quét không sạch sẽ hại tôi bị mắng, tôi liền đem các người xách đến nhà vệ sinh đánh."

"Được!"Tám nam sinh xui xẻo, nụ cười dần dần biến mất.

Ủy viên vệ sinh thở dài nhẹ nhõm, đem phân phối tốt nhiệm vụ giao cho Trịnh An Nam, lại từ hắn truyền đạt đi xuống.

Danh sách nhiệm vụ, bốn người phụ trách lau sàn, trong đó bao gồm Thẩm Cố Bắc.

Trịnh An Nam nhìn Thẩm Cố Bắc đang nghiêm túc làm bài tập, lớn tiếng kêu tên ba người khác, kêu bọn họ đi lấy cây lau nhà.

"Không đúng, lau sàn có bốn người cơ mà."

"Lớp trưởng, có phải cậu xem lộn hay không?"

"Ồ quao, cậu nghi ngờ tôi?" Trịnh An Nam xoa eo, " Cậu là lớp trưởng hay tôi là lớp trưởng?"

"Đương nhiên là cậu, cậu là lớp trưởng."

"Vậy mau đi lau sàn đi!" Trịnh An Nam cau mày, lớn tiếng nói, "Cái phòng học này bé như vậy, ba người các cậu làm không xong hả? Hôm nay phải lau đến mức ruồi bọ đi qua cũng bị trượt, mau đi đi!"

" Được được được, lớp trưởng đánh rắm thật nhiều."

Các bạn học trong lớp từng người lĩnh nhiệm vụ, Thẩm Cố Bắc bỏ bút xuống, phát hiện chính mình không có việc gì để làm.

" Bạn học Trịnh An Nam." Thẩm Cố Bắc kêu xong lại thay đổi xưng hô, "Không đúng, lớp trưởng Trịnh."

"Hừ hừ ~" Trịnh An Nam ưỡn ngực, bắt đầu hưởng thụ cảm giác làm lớp trưởng.

"Xin hỏi, tôi nên làm gì đây?"

"Cậu?" Trịnh An Nam ngẫm lại, phân phó nói, "Nơi này quá làm ầm ĩ, cậu đổi chỗ khác làm bài tập đi."

"...Ồ." Thẩm Cố Bắc thu hồi sách giáo khoa cùng sách luyện tập, lúc đi ngang qua bên người hắn, nhỏ giọng hỏi, "Lớp trưởng, cậu cứ lấy việc công làm việc tư thế sao?"

"Đúng vậy, tôi liền lấy việc công làm việc tư." Trịnh An Nam hoàn toàn không cảm thấy cảm thấy thẹn, còn lớn tiếng nói, "Cậu đẩy tôi lên làm lớp trưởng, tôi đương nhiên muốn tùy tâm sở dục."

"Vậy phương thức tùy tâm sở dục của cậu, thật đúng là lấy ơn báo oán."

"Có ý tứ gì?" Trịnh An Nam có điểm phản ứng không kịp.

"Không có gì." Thẩm Cố Bắc nheo lại đôi mắt cười với hắn, "Tôi nói cảm ơn cậu, cậu thật tốt."

"Ừmm ~"

"Không nhận được sự đồng ý của cậu mà đã tùy tiện thay cậu báo danh, là tôi không đúng."

"Không sao cả, tôi tha thứ cho cậu!" Trịnh An Nam biểu hiện vô cùng rộng lượng.

Tôi là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể tính toán chi ly được

Trịnh An Nam tự mình đắm chìm trong cảm giác tốt đẹp, nghe Thẩm Cố Bắc lại nói ——

"Tôi sai rồi, nhưng lần sau tôi còn dám."

+

"Thẩm Cố Bắc!" Trịnh An Nam mở to hai mắt, buồn bực kêu tên cậu.

Nhưng mà Thẩm Cố Bắc đã đi xa, chỉ để lại mình hắn, không cách nào phát giận nổi, đành âm thầm sầu trong lòng nhiều chút.

Thẩm Cố Bắc lần này thừa dịp hắn ngủ, đẩy hắn lên làm lớp trưởng.

Vậy lần sau thì sao?

Chẳng lẽ muốn cho hắn trở thành tổng thống nước Mỹ luôn hả?

Xong đời, Trịnh An Nam thầm nghĩ: Tui không biết tiếng Anh đâu nha!!!