Cá Mặn Ngu Ngốc Cũng Muốn Yêu Đương

Chương 55: Tương lai




"Cuối kỳ kết thúc kiểm tra, liền bắt đầu cho nghỉ đông. Đây là kỳ nghỉ đông cuối cùng trong năm 12, hy vọng các bạn học nắm chặt thời gian học tập. Khoảng cách thi đại học chỉ còn lại có..."

Trên bục giảng ba thước, Ngô Diệu lải nhải thông báo những việc cần chú ý trong kỳ nghỉ đông.

Bạn học bên dưới không được mấy mống nghiêm túc nghe, tập thể đắm chìm vui sướng sắp nghỉ đông.

Về phần thi đại học?

Nào chết đến nơi rồi nói sau.

"Bắc Tử!" Ngụy Tắc Linh từ phía sau nhào lại đây, vui vẻ hài lòng hỏi, "Kỳ nghỉ cậu tính làm cái gì?"

"Tiếp tục đi học." Thẩm Cố Bắc thu thập cặp sách xong, nhàn nhạt nhắc nhở, "Tôi còn phải tham gia thi đua."

"Còn có việc này, tớ thiếu chút nữa quên mất." Trên mặt Ngụy Tắc Linh là hưng phấn khó nén, thanh âm chợt đề cao mấy độ, "Kỳ nghỉ đông tớ hẳn sẽ cùng cậu vào thành phố!"

"Hửm?"

"Thì cái đó..." Ngụy Tắc Linh dùng ngón tay cào cào mặt, nói thầm, "Mẹ cậu mấy tháng trước nằm bệnh viện thành phố, ba tớ đi qua cùng, thuận tiện tìm công việc. Sau đó mẹ cậu xuất viện, ông chủ thấy ba tớ thành thật chịu làm, thương lượng để ổng ở lại."

"Khó trách đã lâu chưa thấy được chú Ngụy, đây là chuyện tốt."

Ngụy Tắc Linh nhếch môi cười, "Ba tớ trước kia rất ít vào thành phố, cảm thấy trong đó không không thú vị. Hiện tại ngốc lâu rồi, lại cảm thấy thành phố chính là tốt hơn nông thôn, cơ hội cũng nhiều, liền muốn cho tớ cùng Ngụy Thấm cũng qua đi nhìn xem."

"Các người cậu qua đó chuẩn bị làm gì?"

"Thành tích Ngụy Thấm hảo. Ba tớ vừa lúc kiếm được tiền tiền, tính toán cho nó học lớp học bổ túc, hoặc mời giáo viên, nỗ lực kèm cặp cho nó."

"Mời giáo viên học bù rất quý, nếu là..." Thẩm Cố Bắc rõ ràng tình huống Ngụy gia, tính toán đưa ra biện pháp giảm giá.

"Không sao!" Ngụy Tắc Linh ưỡn ngực lớn tiếng nói, "Lãnh đạo nói qua, nghèo gì không thể nghèo giáo dục, khổ gì không thể khổ con cái. Tiền không có thì kiếm lại được, em gái tôi cơ hội lúc này đây."

"Nói đúng." Thẩm Cố Bắc thu hồi lời dư thừa, tiếp tục dò hỏi, "Cậu thì sao?"

"Hắc hắc, cậu cũng biết tớ không thích hợp dể học tập. Ba tớ nói trong thành phố có rất nhiều người dạy nghề, kêu tớ qua nhìn cái, cảm thấy hứng thú học cái gì." Ngụy Tắc Linh kéo ống tay áo, triển lãm cơ bắp mình cho Thẩm Cố Bắc, "Tớ có sức lực, chỉ cần chịu làm, vẫn có thể nuôi sống bản thân."

"Cố lên." Thẩm Cố Bắc vỗ vỗ bả vai cậu chàng, tự đáy lòng với lựa chọn này cũng cảm thấy vui mừng.

Ngụy Tắc Linh cùng cậu hẹn tốt thời gian vào thành phố, sau đó mới xoay người về nhà.

Ngâm nga một câu hát lạc điệu trong miệng, sải bước hướng tới một tương lai tươi sáng.

Tục ngữ nói, kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.

Kỳ nghỉ đông vừa mới bắt đầu, một hồi gió tuyết lớn, làm con đường bên ngoài thị trấn Khánh Lê bao tầng tuyết đọng trùm thật dày, căn bản không thể thông hành.

Dự án xúc tuyết quá lớn, Thẩm Cố Bắc buộc phải ở lại thêm hai ngày nữa, đợi tuyết tan một chút rồi mới rời đi.

Cậu cũng không nóng lòng thời gian hai ngày này, chỉ là sắp xếp bị quấy rầy, cả người đột nhiên rảnh rỗi.

Bận rộn lâu như vậy, có chút không quá thích ứng.

"Này này này." Cá mặn nào đó am hiểu tống cổ thời gian nhàn rỗi, đột nhiên xuất hiện, hứng thú bừng bừng đề nghị, "Bên ngoài tuyết đọng như vậy, chúng ta đi trượt tuyết đi?"

"Không muốn." Thẩm Cố Bắc lập tức cự tuyệt.

"Lạnh."

"À..." Lỗ tai vô hình trên đầu Trịnh An Nam gục xuống xuống, biến thành cún cún nhỏ bị vứt bỏ.

"Trừ khi, cậu có biện pháp làm tôi không lạnh nữa."

"À quao!" Đôi mắt Trịnh An Nam một lần nữa sáng lên tới, "Chỉ cần tôi nghĩ ra biện pháp, cậu liền cùng tôi đi?"

Thẩm Cố Bắc gật gật đầu, xem như đồng ý.

Vào mùa đông chỉ có một số biện pháp sưởi ấm, hoặc mặc thêm quần áo, cung cấp nguồn nhiệt hoặc tăng số lượng người.

Trịnh An Nam vì làm Thẩm Cố Bắc đồng ý, sử dụng cả ba cách tiếp cận.

Trước đem quần áo trong nhà có thể tròng lên, tất cả tròng lên Thẩm Cố Bắc khăn quàng cổ, thật dày, đôi tay còn mang bao tay lông nhung. Sau đó đun một nồi nước ấm, rót nước ấm vào túi giữ nhiệt, làm Thẩm Cố Bắc ôm vào trong lòng ngực.

Cuối cùng từ bạn học trong lớp có thể nói, còn có các đàn em đủ lớp, toàn bộ kêu tới, sống sờ sờ đem hoạt động hai người thành vui chơi tập thể.

Cho dù thế nào, kết quả còn viên mãn, Thẩm Cố Bắc sợ lạnh rốt cuộc đồng ý đi trượt tuyết cùng hắn.

Cuối chân núi thị trấn Khánh Lê, chung quanh có rất nhiều ngọn núi cao thấp.

Rất nhiều thế hệ ở nơi này đều sinh hoạt dưới chân núi, cũng từng thử chinh phục ngọn núi lớn, để lại rất nhiều đường mòn lên núi.

Có vài người qua đường, góc đá cạn sớm đã màn nhẵn. Mùa đông tuyết trắng bao trùm, đã trở thành sân trượt tuyết thiên nhiên.

Trượt tuyết nông thôn không có thiết bị chuyên nghiệp, cần một đôi giày có lực ma sát.

Sau tuyết lớn, một đống người trước dọc theo đường núi đi tới đi lui, chất bằng tuyết đọng xõa tung, sau đó mọi người nắm tay từ trên đi xuống. Có vài đứa nhỏ nhát gan, sẽ chọn ngồi xuống mặt đất, dùng mông đi xuống.

Thẩm Cố Bắc trước kia đi cùng xã giao khách hàng nước ngoài, đi đến sân trượt tuyết vài lần, lại không học được trượt tuyết.

Trong nhận thức của cậu, trượt tuyết là vận động rất mạnh phiền toái cần kỹ xảo, yêu cầu hao phí lượng lớn thời gian.

Thời gian đối với công việc của Thẩm Cố Bắc, là đồ vật quý giá nhất. Bởi vậy, trượt tuyết tuyệt đối là vận động xa xỉ.

Đi vào sân trượt tuyết thiên nhiên thị trấn Khánh Lê, suy nghĩ cậu có một ít chuyển biến.

Trên thế giới, bản thân không có quá phức tạp. Tìm được phương thức, luôn có thể hưởng thụ niềm vui thuần túy nhất.

"Ông chủ Thẩm, cậu đừng đi lên." Tần Miễn nghe nói cậu muốn trượt tuyết, từ trong nhà lấy tới hai tấm ván gỗ, hiến vật quý nói, "Cậu dùng cái này đè tuyết cho bằng, rất nhanh."

"Nhị Miễn, mày đúng là đồ chân chó!" Đàn em bên cạnh nổi giận đùng đùng lên án, "Lấy ván gỗ rõ ràng là chủ ý của tao!"

Tần Miễn đem tấm ván gỗ chia cho cậu chàng một cái, "Được, vậy cậu đi áp tuyết."

Đàn em B:???

Cậu chính là chó Doo trong truyền thuyết phải không?

"Bắc Tử!" Nơi xa truyền đến thanh âm chuông bạc, Ngụy Thấm mặc áo lông vũ hồng nhạt, mang theo băng chùm tai hình con thỏ xù xù, cười chạy tới.

Vài bạn học lớp thấp mắt đều nhìn thẳng, trên mặt nổi lên đỏ ửng, không biết bởi vì đông lạnh hay là e lệ.

Từ lúc Ngụy Diên Niên đi trong vào thành phố, thường xuyên ở bên mua quần áo cùng văn phòng phẩm cho hai đứa trẻ.

Thành phố Phù Khê trình độ phát triển cao, thời thượng tuyến đầu, quần áo đương nhiên đẹp hơn so với thị trấn Khánh Lê.

Ngụy Thấm lớn lên vốn dĩ thủy linh, hơi trang điểm về sau càng thêm đẹp. Bạn học nam trong trường, nhìn thấy cô đều nhìn thêm vài lần.

Độ tuổi mười mấy đang đứng ở xuân tâm manh động, ngoài tên Trịnh An Nam phương diện thẩm mỹ có chướng ngại ra, ai sẽ không thích mỹ nữ chứ?

Ngụy Thấm còn chưa chạy đến trước mặt Thẩm Cố Bắc, đã bị mấy nam sinh bao quanh vây quanh, lúc thì hỏi lạnh lại hỏi ấm.

May mắn có cô, bên Thẩm Cố Bắc lại thanh tịnh. Cậu kéo khăn quàng cổ xuống, lộ ra nửa khuôn mặt. Không khí quá lạnh, hơi thở buông ra đều biến thành sương trắng.

Lại nói tiếp, cậu đã thật lâu thật lâu, không chuyên tâm cảm nhận tự nhiên này.

Mỗi ngày đều bận rộn, cũng không biết vội cái gì. Quay đầu lại, phát hiện chính mình cũng không sống quá tốt.

"Này này này, cậu nghĩ cái gì vậy?" Trịnh An Nam từ cặp sách bên người, lấy ra bình giữ ấm, từ bên trong đổ ra sữa bò nóng đưa qua, "Lạnh không? Mau uống đi."

"Vẫn ổn, không có lạnh như trong tưởng tượng." Thẩm Cố Bắc uống xong sữa nóng, cảm giác ấm áp từ dạ dày lan tràn đến toàn thân.

Mùa đông rét lạnh, dường như không còn quá đáng sợ.

"Bạn học Trịnh An Nam."

Cậu đưa cái ly qua, nhẹ nhàng kêu một tiếng.

"Hử?"

"Tôi có thể mời cậu cùng nặn một cặp người tuyết không?"

Còn chưa chờ Trịnh An Nam trả lời, đàn em bên cạnh cướp lời nói, "Ông chủ Thẩm, anh Nam không thèm nặn cặp người tuyết đâu, ảnh nói đó là đứa nhóc mới...... Úi!"

Lời vừa mới nói đến một nửa, đã bị một quả cầu tuyết mạnh mẽ đánh tới đánh gãy.

Trịnh An Nam thu hồi tay làm ác, lộ ra biểu tình chờ mong, "Được nha, tôi thích nhất làm cặp người tuyết!"

Đàn em chậm rãi đánh ra một loạt dấu chấm hỏi.

A, đàn ông.

Thẩm Cố Bắc lợi dụng những người xúc tuyết, tạo thành một cặp người tuyết nho nhỏ.

Cậu thật sự không có thiên phú nghệ thuật, nặn đầu người tuyết đến dưa vẹo táo nứt, thoạt nhìn như không chừng thành thành công.

"Đẹp." Trịnh An Nam che lại lương tâm khích lệ.

"Vậy tôi lấy cho nó cái tên, gọi Trịnh An Nam."

"Không không không!" Nam Nam lập tức lắc đầu cự tuyệt.

Nó xấu quá, hắn mới không cần đâu.

"Ha ha ha ha!" Xung quanh bộc phát tiếng cười cuồng liệt.

"Ông chủ Thẩm!" Tần Miễn đã bò đến giữa sườn núi, gân cổ lên hô to, "Tuyết xúc xong rồi, hai người đi lên đi."

"Được."

Trịnh An Nam tự giác duỗi tay qua, "Đến đây đi, tôi đỡ cậu."

Thẩm Cố Bắc đặt tay vào trong lòng bàn tay hắn, hai bàn tay gắt gao giao nhau, thân mật không thể chia.

Hai người bọn họ liền nắm tay như vậy, nghênh ngang hướng lên núi.

Đối với không khí vi diệu của hai người, mọi người đã quen.

Nếu không phải mọi người biết rõ, hai người bọn họ đều là nam, khẳng định cho rằng hai người xử đối tượng.

—— chờ đến không lâu về sau, khi bọn họ biết hai nam cũng có thể là đối tượng, quay đầu lại cảm giác niên thiếu mình thật sự quá đơn thuần.

"Trời ơi! Thiệt kích thích!"

"Mấy cậu cẩn thận một chút, đừng để ngã."

"Không được, giày quá chen, ai đỡ tao với?"

"Ha ha ha ha, trượt tuyết cũng rất thú vị." Ngụy Thấm ngã rất nhiều lần, vừa lạnh vừa đau đã chết lặng, lại vẫn cười mắt cong cong nhìn không trung, "Mọi người cảm thấy ngày này năm sau, chúng ta đang ở đâu?"

Nghe được cô nói, bên tai học sinh lớp năm lại vang lên giọng lão Ngô: Đây là kỳ nghỉ hè cuối cùng của THPT.

Dựa theo thành tích bọn họ, tám phần thi không đậu đại học. Chờ đến sang năm, một bộ phận lưu tại Khánh Lê làm việc nông, một bộ phận đi bên ngoài làm công, phỏng chừng còn có một nắm người tiếp tục đi học, đi đâu đó học nghề.

Cho dù lựa chọn con đường nào, kết quả đều đã chú định đường ai nấy đi. Có lẽ mấy năm về sau bạn học cũ gặp lại, cảnh ngộ đã không giống nhau.

"Ai biết được, mặc cho số phận đi."

"Vì sao muốn nghe mệnh trời?" Thẩm Cố Bắc niết viên cầu tuyết trong tay, rũ mắt nói, "Mệnh hẳn do mình nắm giữ trong tay."

"Khi còn nhỏ tớ cũng tưởng như vậy, nào có dễ dàng?"

"Dễ dàng hay không, phải thử mới biết được." Thẩm Cố Bắc ném văng cầu tuyết, đánh trúng ngọn cây cao nhất, "Mấy cậu còn trẻ, làm cái gì đều kịp."

Tần Miễn không nhịn xuống phá đám, "Ông chủ Thẩm, cậu còn nhỏ hơn tui mấy tháng đó."

"Đúng vậy." Thẩm Cố Bắc ngẩng đầu, nhìn phía không trung vô biên vô hạn, "Có được cơ hội làm lại từ đầu, nhiều may mắn nha."

"Lời nói hôm nay của cậu sâu xa quá." ịnh An Nam lại cảm thấy đầu óc không đủ dùng, dứt khoát từ bỏ lý giải. Hắn sờ sờ cằm, làm như có thật nói, "Tóm lại, muốn làm cái gì đều đi làm là được rồi, không cần nghĩ nhiều như vậy."

Thẩm Cố Bắc tỏ vẻ tán đồng, "Nói rất đúng, tôi nhịn không được muốn vỗ tay cho cậu."

"Vậy cậu vỗ đi!" Trịnh An Nam đột nhiên hưng phấn.

"Quá lạnh, lần sau đi."

"Này này này, cậu trêu cợt ta có ý từ gì?"

"Hai người các cậu, thật..." Ngụy Thấm muốn nói lại thôi, trong đầu trước tiên toát ra hai từ " xứng đôi ".

Hai người họ thật là xứng đôi quá.