Cá Mặn Phơi Nắng

Chương 53: So tài




Lão Tửu cùng Diệp Thiên đi tới tiếp đón Phù Vân tông, thuận tiện gọi mấy tên đệ tử cảnh giới cao nhất trong tông ra, trong đó có Hoàng Thanh Thanh.

Lão Tửu chào đón đám người Phù Vân tông.

“Rất hân hạnh được tiếp đãi các đạo hữu Phù Vân tông, ta là Tửu Kiếm Tiên tông chủ của Tiên Liên Tông.”

Nghe lão Tửu là tông chủ, Lam Như Vân cũng mỉm cười nói .

“Ta là Lam Như Vân tông chủ của Phù Vân Tông, hai tông môn chúng ta là hàng xóm lên hôm nay chúng ta đặc biệt đến thăm Tiên Liên tông để gia tăng sự hảo hữu của hai tông môn.”

Lam Như Vân trong lòng chưa chắc có ý tốt nhưng bề ngoài rất chân thành thân thiết.

“Ha ha rất cảm tạ quý tông môn bỏ ra chút thời gian đến thăm chúng ta, mời các vị đạo hữu tham quan Tiên Liên tông.” Lão Tửu cũng mỉm cười nói.

Hai tên tông chủ miệng đầy lời giả dối khách sáo làm Diệp Thiên bên cạnh mà buồn cười. Một bên tới phá quán còn một bên quán chủ mà nói chuyện thân thiết như vậy, người ngoài còn tưởng họ là hảo hữu với nhau.

“Đã vậy hai tông môn chúng ta giao lưu, lên cũng để cho đám đệ tử giao lưu học hỏi nhau nhiều hơn. Ta có mang theo mấy tên đệ tử không lên thân nhưng lòng dạ cao hơn trời, xin mời đệ tử Tiên Liên tông dạy dỗ cho chúng biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hưu nhân.

Lam Như Vân cuối cùng cũng nói ra mục đích thật sự đến đây.

Mấy tên đệ tử đang đứng bên cạnh Thái Sơn trưởng lão mắt nhìn chằm chằm vào Hoàng Thanh Thanh. Cô nàng này có thể xem là mỹ nhân, tướng mạo xinh đẹp cùng chiều cao hiếm thấy.

“Thanh Thanh ngươi tiếp đãi các tiểu hữu của Phù Vân tông đi.” Lão Tửu cười cười nhưng trong mắt không chút hảo ý nào.

“Vâng thưa lão sư.” Thanh Thanh nói với Lão Tửu rồi vẫy tay với đám đệ tử bên Phù Vân tông.

“Các đạo hữu ai lên trước.” Câu nói của Hoàng Thanh Thanh làm đám đệ tử bên Phù Vân tông cảm giác mình bị khinh thường, lên khá tức giận mà nhao nhao tỏ ý muốn lên trước.

Cuối cùng một tên đệ tử bước ra đó là Lâm Minh Sơn linh hải trung đoạn bằng cảnh giới với Hoàng Thanh Thanh.

Lâm Minh Sơn khá lịch thiệp tuy tức giận nhưng vẫn cúi chào Hoàng Thanh Thanh.

“Tại hạ Lâm Minh Sơn xin mời đạo hữu chỉ giáo.”

“Hoàng Thanh Thanh.” Thanh Thanh cũng cúi đầu đáp lại.

Mọi người xung quanh đều lùi ra cho hai người chiến đấu.

“Trấn Thiên chưởng.” Lâm Minh Sơn chưởng pháp vừa ra linh khí tụ lại hoá thành một bàn tay rộng chục mét đánh về phía Hoàng Thanh Thanh.

Hoàng Thanh Thanh né tránh dễ dàng.

“Loạn phong trảm.” Một kiếm chém về phía Lâm Minh Sơn.

Lâm Minh Sơn né tránh được kiếm khí của Hoàng Thanh Thanh, nhưng bất ngờ nó chuyển hướng chém lên người hắn, lớp khiêng chắn linh khí vỡ nát, kiếm khí xuyên qua y phục tạo thành một vết thương dài trên ngực.

“Dừng tay.” Thái Sơn trưởng lão ngăn trận đấu lại. Hắn có chút không ngờ nữ đệ tử này mạnh như vậy. Kêu mấy tên đệ tử đi theo xem xét vết thương cho Lâm Minh Sơn.

“Tuổi nhỏ mà đã ngộ ra Kiếm ý, Tiên Liên tông không ngờ có được dạng này đệ tử.” Giọng nói kèm theo tiếng cười mà không phải cười của Lam Như Vân, thậm trí bên trong có ẩn chứa sát ý. Nếu gặp Hoàng Thanh Thanh ở chỗ không người hắn không ngại mà rút kiếm giết nàng.

“Ha ha, quá khen nàng mới ngộ ra mà thôi, chưa vận dụng thành thạo được kiếm ý” Lão Tửu bên cạnh đắc ý nói.

Nghe vậy bên kia Thái Sơn trưởng lão có chút khó coi, Lâm Minh Sơn cũng thuộc nhóm đệ tử đứng đầu của Phù Vân Tông, thế mà bị một kẻ cùng cảnh giới dùng một chiêu đánh bại.

“Nếu nữ đệ tử kia đã ngộ ra kiếm ý, có khả năng vượt cấp giết địch. Ngươi không ngại để nàng so tài với một tên linh hải cao đoạn.” Lam Như Vân cười cười nhìn Lão Tửu mà nói.

“Cũng được, để nàng thử một chút.” Lão Tửu cũng khá tự tin về thực lực của Hoàng Thanh Thanh lên không ngại đối phương là Linh hải cao đoạn.

Bên kia Thái Sơn đã bên trong đám đệ tử tuyển ra một tên Linh hải cao đoạn.

“Lâm Vượng Tài ngươi có nắm chắc không.”

Lâm Vượng Tài bước ra khá tự tin nói : “ Thái Sơn trưởng lão yên tâm, đệ tử cũng sắp ngộ ra kiếm ý cùng với cảnh giới đệ tử cao hơn nàng, đệ tử tuyệt đối sẽ không thua.”

Nghe đến tên Lâm Vượng Tài, Diệp Thiên cùng lão Tửu đều nhịn không được mà cười ra miệng. Không biết cha mẹ tên kia nghĩ sao mà đặt tên con như vậy.

Lâm Vượng Tài thấy mọi người cười mình cũng không quá để ý, dù sao bị cười nhiều quá hắn cũng quá quen rồi, tý nữa hắn không ngại mà dạy dỗ nữ đệ tử kia làm người. Để xem đám người này còn cười được nữa không.

Lâm Vượng Tài bước ra chỗ Hoàng Thanh Thanh cười lạnh nói: “Hoàng đạo hữu, đao kiếm vô tình, mời đạo hữu cẩn thận.”

Hoàng Thanh Thanh cũng gật đầu tỏ ý bắt đầu.

Lâm Vượng Tài rút đao ra vận dụng linh khí kích hoạt thân đao chém về phía Hoàng Thanh Thanh.

“Vạn đao trảm.” Vô số đao khí bay về phía Hoàng Thanh Thanh như muốn chém nàng thành từng mảnh nhỏ.

Hoàng Thanh Thanh cấp tốc né tránh, đao khí chỉ chém vào vô số tàn ảnh của nàng mà thôi. Đồng thời nàng cũng xuất chiêu về phía Lâm Vượng Tài.

“Loạn Phong trảm.” Kiếm khí bay về phía Lâm Vượng Tài rồi đổi hướng liên tục.

Thân pháp của Lâm Vượng tài vô cùng tốt, cùng với đã biết chiêu thức của Hoàng Thanh Thanh lên hắn dễ dàng tránh thoát khỏi kiếm khí.

Hai người ra chiêu liên tục thậm trí áp sát so đấu, đao kiếm giao nhau vang lên những tiếng chói tai cùng từng tia lửa. Nhưng không ai làm gì được ai, Lâm Vượng Tài cảnh giới cao hơn nhưng kiếm khí của Hoàng Thanh Thanh sắc bén vô cùng làm hắn có chút chật vật mà chống đỡ.