Cá Nằm Trên Thớt

Chương 37






Quạ Đen là được cha của A Đại nhặt được, nói là nhặt, kỳ thật là Quạ Đen bị ném ở trước cửa nhà A Đại.
Quạ Đen là đứa con của gò Trung, nhưng gò Trung không cần anh.

Năm đó, Quạ Đen mười tuổi.
Cha của Quạ Đen hi sinh trong quá trình trợ giúp chính phủ cũ chống lại kẻ thù bên ngoài, chết vào lúc Quạ Đen khoảng chừng bảy tám tuổi.

Mẹ của Quạ Đen không tin chồng mình chết trận, gửi gắm con mình ở quê nhà, liền ra khỏi thôn trại, đến thế giới bên ngoài tìm chồng.
Vốn tưởng rằng ra đến bên ngoài, chứng minh phỏng đoán của mình liền sẽ trở về.


Nào có thể đoán được mẹ anh vừa đi, cũng liền mất bóng.
Khi đó sinh hoạt của gò Trung vô cùng gian khổ, thiếu sức lao động, đồng ruộng lại bỏ hoang, mọi người đều đói bụng, có thể nuôi sống chính mình liền giỏi lắm rồi, không ai có dư một miếng cơm lại chiếu cố một đứa trẻ mồ côi.
Kỳ thật những năm đó toàn bộ thôn trại của Khổ Sơn đều ăn không đủ no, nhưng trại đầu Tây —— cũng chính là trại của A Đại —— miễn miễn cưỡng cưỡng còn có thể ăn cháo cầm hơi.
Cho nên Quạ Đen được đưa tới như vậy, người gò Trung lén lút đưa anh đến trước cửa nhà A Đại, đút mấy viên kẹo cho anh, bảo anh thấy có người khoác áo lông thú đi ra, liền mở miệng gọi a cha.
Quạ Đen tuy nhỏ, nhưng anh cũng biết được đại khái mình bị vứt bỏ.

Cho nên anh không dám đi trở về theo người đưa anh tới, cũng thật sự ngoan ngoãn ngồi trước cửa ăn mấy viên kẹo kia.
Chỉ là khi anh nhìn thấy cha của A Đại đi ra, điều anh làm được chỉ có thể nắm lấy áo lông thú của đối phương, lại không cách nào gọi ra tiếng “Cha”.
“Cha tôi thấy anh ấy đáng thương, liền giữ anh ấy lại.” A Đại nói.
“Các cậu có cơm ăn.” Từ Ca sợ A Đại ngừng, vội vàng nói tiếp.
“Có, thủ lĩnh khẳng định có,” A Đại dừng một chút, nói: “Không nhiều lắm, nhưng vẫn có thể nuôi sống hai đứa nhỏ.”
Vì vậy Quạ Đen đã đến như thế, anh lớn hơn A Đại năm tuổi, cũng liền trở thành anh của A Đại.
Quạ Đen tới năm thứ hai, trại đầu Tây liền có thu hoạch.

Đó là một chuyện vô cùng thần kỳ, bởi vì mấy trại khác đều không có, cố tình chỉ có trại đầu Tây nổ súng, giống như là trời cao vì đáp lại việc thiện của bọn họ, ưu đãi* dành riêng cho bọn họ, đốt bùng bếp lò.
(*起小灶 khởi tiểu táo, chắc tươn g đươ ng vớ i 开小灶 hai tiểu táo: đãi n gộ đặ c biệ t.)
Bởi vậy, cha mẹ A Đại cho rằng Quạ Đen là phúc tinh*, anh là cơ hội trời cao mang đến cho bọn họ, anh đến, tai nạn cũng liền qua.
(*Người mang lại may mắn, hy vọng, hạnh phúc.)
Cũng chính vì nguyên nhân đó, cha mẹ A Đại càng là gấp đôi chiếu cố đối với Quạ Đen, xem như con đẻ, nuôi cùng một trai một gái của mình.

“Cậu còn có chị gái?” Từ Ca hỏi.
“Ừ, đến sườn Bắc, tù binh lần trước là chị cùng anh rể tôi chuyển tới.” A Đại nói.
Nghe được hai chữ tù binh, lòng Từ Ca có chút nghẹt, vì vậy liền kéo chủ đề trở lại, tiếp tục đặt câu hỏi về Quạ Đen —— “Vậy tại sao lại gọi là Quạ Đen? Quạ Đen ở chỗ các cậu là may mắn?”
Ở quê nhà của Từ Ca, Quạ Đen là lượn vòng ở trên tường đổ vách nát.

Không ai sẽ đặt biệt danh là Quạ Đen, trừ phi đó chính là nhân vật chọc người chán ghét.
“Quạ Đen là tên đặt lúc mới sinh* của anh ấy, nghe cha tôi nói, lúc mẹ anh ấy còn trong lúc ngủ mơ nhìn thấy quạ đen mang một bọc vải đến, trong bọc có vàng lập lòe, còn có một thằng nhãi con.

Mẹ anh ấy cho rằng đó chính là anh ấy.”
(*乳名 nhũ danh.)
Từ Ca gật đầu, nói tên chỉ là phù hiệu, nhưng thực tế vẫn là gửi gắm nguyện vọng của cha mẹ.

Có lẽ đối với người Khổ Sơn mà nói, vàng cùng đứa nhỏ chính là lời chúc phúc lớn nhất của trời cao dành cho bọn họ.
Cho nên chính phủ cũ hứa hẹn cho bọn họ những thứ kia, bọn họ liền tin, vô cùng tin, thế cho nên một khi bị phụ lòng, liền không còn ai tin nữa.
“Quạ Đen chưa từng cưới vợ?” Từ Ca hỏi.
Dựa theo hiểu biết của Từ Ca, người sống trên núi đều kết hôn rất sớm.

Có lẽ mười sáu mười bảy tuổi liền kết hôn, rồi sau đó sinh ra một đống con.


Nhưng cậu lại phát hiện dường như người Khổ Sơn không phù hợp với định luật này, ít nhất số lượng nhãi con Từ Ca tận mắt nhìn thấy thật sự không tính là nhiều.
“Không có, anh ấy bị tôi làm cho chậm trễ.” A Đại nói.
Quạ Đen là một người thành thật, tướng tá lại cao lại cường tráng, kỳ thật rất được hoan nghênh trong Khổ Sơn, lúc mười bảy mười tám tuổi có mấy bà mối qua hỏi, bản thân Quạ Đen cũng nhận được không ít ám chỉ của cô nương.
Trong ấn tượng của A Đại, khi mình mười hai mười ba tuổi đi theo sau mông Quạ Đen, bên cạnh Quạ Đen vẫn luôn vây quanh cô nương mến mộ anh.
“Nhưng Quạ Đen cho rằng tôi còn nhỏ, nếu như anh ấy cưới vợ, liền phải chia nhà, cho nên vẫn luôn không cưới.” A Đại nói, con ngươi của hắn đảo đảo, lại nói, “Cha tôi mất vào năm tôi hai mươi bốn tuổi, rồi sau đó các anh liền đánh vào.

Anh ấy vội vàng giúp tôi đối phó các anh, liền vẫn luôn chậm trễ cho tới bây giờ.”
Sau khi Từ Ca nghe xong, lòng càng cảm thấy khó chịu.

Một giây trước vẫn khó chịu vì nghe từ “tù binh”, lần này liền vì kẻ xâm lược mà dứt khoát đạp lên bãi chôn mìn rồi.
Kỳ thật cậu vẫn không thể tiếp thu miêu tả “kẻ xâm lược” như thế này, trong cái nhìn của cậu nước Sư Tử là một thể hoàn chỉnh, chỉ có người miền núi không muốn tiếp nhận khai hóa cùng trợ giúp, không có binh lính tùy ý đạp lên đất của nông dân.
Nhưng cậu còn chưa mở miệng, dường như A Đại cũng ý thức được đề tài mẫn cảm, dứt khoát ngừng lại đề tài, chuyển đến trên người A Ngôn.
“Tôi là trại chủ, anh trai tôi vốn dĩ liền có thân phận nạp khế đệ, tiểu bí thư kia của cậu lớn lên đẹp, trắng, cho nên cậu ta theo Quạ Đen, không lỗ.”
A Đại nói một cách thành thật, nói xong còn liếc mắt nhìn Từ Ca, dường như đang xác định thái độ của Từ Ca.