Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe

Chương 124: Chương 113-2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Có thể lấy chúng đi được không?” Ngu Uyên còn mơ hồ nhớ tới, nơi thiên hàn địa hống, hắn nhỏ giọng hỏi một câu như vậy.

“Lấy?” Thiếu niên cầm kiếm kinh ngạc, đôi mắt đào hoa mang ý cười nhìn hắn: “Đệ muốn lấy cái gì?”

Thiên Diễn Đế nhỏ tuổi ngập ngừng một hồi, lại chẳng thể nói ra thành lời.

Hắn chỉ muốn sống.

Không riêng ở Thái Huyền, mà còn ở Ater, hắn chỉ muốn sống. Chỉ có sống sót mới có thể phá tan mọi gông xiềng trên người, chỉ có sống sót, hắn mới có thể báo thù.

Đau đơn và thống khổ khi bị rút đi linh hồn, hắn khi ấy mới chỉ mười một tuổi, làm sao lại không hận? Cho nên hắn muốn sống, muốn dùng tất cả các biện pháp để sống sót.

“Hồn lực sao?” Thiếu niên nghiêng đầu: “ Lần đầu tiên khi ta nhìn thấy đệ, nhìn đệ có vẻ rất ngạc nhiên.”

Tiểu Thiên Diễn Đế trầm mặc, sau đó mới gật đầu: “Sức khỏe của ông nội ta không tốt, không, không tự hấp thu được hồn lực. Nơi này, nơi này có hồn lực rất thuần khiết, ta, ta muốn mang một chút về.”

Thiếu niên sửng sốt, tiểu Thiên Diễn Đế lập tức trở nên khẩn trương, hai tay nắm chặt.

Hắn chưa từng tới thế giới này, cũng không biết vì sao mình lại lạc ở nơi băng giá này. Mạng sống của hắn hiện tại hoàn toàn dựa vào thanh niên trước mắt này, hắn không biết gì về nơi đây, thậm chí còn không biết câu hỏi của mình có vấn đề gì hay không, chỉ sợ người khác liếc mắt đã nhìn thấu được thân phận của hắn.

Nhưng…không hề.

Khi tiểu Thiên Diễn Đế khẩn trương không thôi, lo lắng rằng mình sẽ bị vứt bỏ, lại quật cường không muốn bỏ qua hy vọng duy nhất này, thiếu niên cầm kia nọ lại đi vòng ra sau lưng hắn.

Không biết y nhặt được cành cây khô ở đâu, đặt vào tay hắn, sau đó phủ tay mình lên tay hắn, dạy hắn vẽ một đồ án trên mặt tuyết.

“Trận pháp này là ta tự mình nghĩ ra.”Khi nói ra những lời này, thanh âm của thiếu niên tràn ngập tự hào: “Tuy chưa được hoàn thiện cho lắm, Hồn thú cũng không thể dùng Hồn thuật, nhưng ở đây nhàm chán như vậy, ta lại có thể tìm thấy một tiểu tử, vì vậy ta quyết định tặng đệ một lễ vật.”



Khi ấy, Ngu Uyên không hỏi vì sao y lại đi nghiên cứu Hồn thuật trận, không hỏi vì sao y lại ở nơi lạnh lẽo này, thậm chí tên họ của y cũng không hỏi.

Những ngày tháng sau đó, hắn dường như đã quên đi thân thế của mình, chỉ mong mỏi đi tìm các Hồn thuật sư giỏi giang nghiên cứu trận pháp. Hắn chưa từng buông tha điều cơ bản này, vẫn luôn một mực tin tưởng chấp niệm khoảnh khắc thiếu niên cầm kiếm năm ấy có thể thay thế hết thảy.

Mãi cho đến rất nhiều rất nhiều năm sau, Ngu Uyên mới biết được tên của y.

Chử Thư Mặc.

Nhiều cảm xúc trộn lẫn, năm ấy cũng là lần duy nhất Chử Thư Mặc tuyệt vọng gọi tên hắn, tình cờ rằng Ngu Uyên cũng chỉ gọi tên của Chử Thư Mặc duy nhất một lần trong đời.

Cũng là lúc hắn đang kề cận cái chết.

Ở nơi ranh giới giữa sự sống và cái chết, hắn nhịn không được vẽ đồ án mà thiếu niên đã dạy hắn nhiều năm về trước. Khi đó, hắn không muốn bảo tồn hồn lực, cũng không muốn kéo dài trí nhớ. Hắn nghiên cứu Hồn thuật trận hơn hai mươi năm, tự hắn cũng có rất nhiều phát hiện và sáng tạo, dĩ nhiên ngay lúc ấy hắn có thể vẽ ra một trận pháp hoàn chỉnh.

Nhưng không biết vì sao, đồ án hắn vẽ ra lại giống như đúc với thứ mà thiếu niên đã cầm tay chỉ dạy năm ấy, công sức hơn hai mươi năm của hắn không hề dùng vào lúc này.

Hoàng hôn đẫm máu, tiếng la hét và rên rỉ khắp nơi, liên miên không dứt quanh quẩn xung quanh hắn

Khi đã vẽ xong, Ngu Uyên đột nhiên không rõ, chính mình hao hết hơn hai mươi năm muốn trả thù, liệu có đáng giá hay không.

Vì cái gọi là thống hận, hắn vứt bỏ bảo bối trân quý nhất của đời mình.

Sau khi trở lại Ater, hắn quả nhiên đã quên sạch những ký ức ở Thái Huyền. Nhưng những tranh đấu anh lừa tôi gạt lại giống như đã khắc sâu vào trong linh hồn hắn. Hắn tự mình xông pha nơi thương trường, tự dựng cho mình một mảnh trời hùng vĩ.

Trong những năm này, hắn chẳng hề liếc nhìn Ngu lão phu nhân cũng như đứa em trai cùng mẹ khác cha kia một lần. Những hận thù năm nào dường như đã