Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe

Chương 59




Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Cái gì? Chuyện gì xảy ra thế này?” Tạ Thụy thì thào: “Rõ ràng vừa mới sáng lên mà, sao nháy mắt đã….”

“Đúng vậy, bình thường hồn đạo sáng lên không phải là chính xác rồi sao?” Lục Đậu cũng mơ hồ nói: “Làm sao lại xuất hiện vết nứt?”

Không biết là may mắn hay xui xẻo, cũng là do năng lượng của tinh thạch yếu, vì vậy vết rách không lớn, không nhìn kỹ không phát hiện được, nhưng vẫn không thể che dấu việc hồn lực bị hao tổn trong quá trình hấp thu.

“Tinh thạch này có hào quang không mạnh.” Mao Đầu nhíu mày: “Có thể làm cho hồn đạo sáng lên là đúng rồi chứ. Nhưng sao lại có phản ứng kỳ lạ như thế này?”

Mấy người cứ cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, vẫn không thể nghĩ ra nguyên nhân nào. Tàn Nhang đứng gần Hồn thú giả định nhất có chút xấu hổ cúi đầu, cẩn thận lấy viên tinh thạch kia ra khỏi khe chấm điểm, sau đó yên lặng lui lại.

Tạ Thụy thấy vậy, hừ lạnh: “Để cho chúng mày quyết định? Hiện tại thấy tốt chứ?”

Lục Đậu và Tàn Nhang đứng ở một bên không lên tiếng, Mao Đầu lại cứ nhìn chằm chằm vào hồn đạo kia. Mà đồng dạng còn có Chử Thư Mặc đứng cách đó hai mét, cậu ngồi xổm, hai tay bưng má, suy tư nhìn Hồn thú giả định. (MTLTH.dđlqđ)

Ngay tại lúc bốn người không chú ý tới, Tạ Thụy không biết khi nào đã cầm một viên tinh thạch. Viên đá này rất nhỏ, hoàn toàn có thể dùng một tay bao lại, vì vậy cũng không ai nhìn cậu ta.

Sau đó, cậu ta thừa dịp không ai để ý, nhét thẳng viên tinh thạch vào khe, ngay cả Chử Thư Mặc cũng khó có thể phản ứng kịp thời.

Mấy giây sau, Lục Đậu mới sợ hãi kêu lên, nhưng vô dụng thôi. Năng lượng trong tinh thạch nhanh chóng vị hút sạch, hào quang chói mắt bao trùm cả hồn đạo, có vẻ còn mạnh hơn tinh viên lam tinh thạch kia nhiều.

Trên mặt Tạ Thụy thoáng hiện lên vẻ kinh hỉ, nhưng Mao Đầu đứng sau lại nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Đợi đã, không đúng lắm.”

Mao Đầu không có khả năng nhìn thấy tinh thạch màu đỏ, nhưng cậu có thể nhìn thấy sự biến đổi của hồn đạo. Quả nhiên, lặp lại hiện tượng vừa rồi, hồn đạo chỉ sáng lên một chút, rồi lại xuất hiện thêm một vết rách mới.

Lần rách này rất không khách khí, rõ ràng chình ình có mặt trên hồn đạo.

Chử Thư Mặc ở đằng xa, bụng nhỏ đè lên đùi, cảm thấy có phần không thoải mái. Cậu đứng lên, lại nhìn sang Tạ Thụy đang xấu hổ và tinh thạch nhỏ mà cậu ta nhét vào.

Hào quang của viên đá nhỏ kia không được tính là mạnh, nhưng cũng không yếu. Ít nhất là mạnh hơn so với tinh thạch xanh lam kia, tất nhiên là không mãnh liệt bằng viên đầu tiên mà Tạ Thụy chọn.

Câu hỏi đặt ra là, tại sao vấn đề này lại tiếp diễn? Mỗi lần cũng chỉ sáng có một chút rồi lại xuất hiện vết nứt. (MTLTH.dđlqđ)

Hơn nữa nhìn bằng mắt thường có thể thấy ánh sáng vừa rồi cứ đột ngột biến mất, không biết có được hấp thu hết hay không?

Chử Thư Mặc cau mày nhớ tới cảnh tượng của Ngu Uyên trong tầng hầm. Lúc ấy hồn đạo của hắn rách nát đến thê thảm, nhưng khi bị viên hồn thạch màu đỏ hấp thu, toàn hộ hồn đạo lập tức biến đổi.

Nếu như năng lượng phù hợp và không phù hợp khác nhau như trên lý thuyết, vậy hai lần sáng lên của hai năng lượng khác nhau phải giải thích như thế nào?

Chử Thư Mặc còn đang suy nghĩ, đột nhiên lại nghe thấy vài tiếng than sợ hãi từ xung quanh. Vài người nháy mắt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ở phía sau bọn họ, không biết từ khi nào đã xuất hiện một tấm bảng trong suốt, bên trên ghi lại những số liệu của mỗi tổ.

Số liệu vừa ra, Noelle có cái đầu bóng lưỡng cách bọn họ không xa đột nhiên nhảy dựng lên hoan hô: “Thấy không! Ông đây đứng thứ nhất!”

Sau khi reo lên, cậu ta còn liếc mắt nhìn Tạ Thụy, cái nhìn vừa trào phúng vừa khinh bỉ không hề giấu diếm. Sắc mặt Tạ Thụy xanh mét, đặc biệt là trong tình huống này, nhóm bọn họ lại chỉ xếp thứ hai từ dưới đếm lên.

Nhóm nhỏ của Chử Thư Mặc bị trừ mất hai mươi điểm, bên cạnh còn có một bức ảnh nhỏ, thật bất ngờ là chính nhóm mà Chử Thư Mặc nhìn thấy đầu tiên lại đứng cuối.

Khi bảng số liệu xuất hiện, màn hình điện tử trước mặt mỗi nhóm đều hiện thị lại thứ tự riêng của từng người. Nhìn hơn một nghìn số phía trước, không riêng Tạ Thụy, ngay cả Lục Đậu và Mao Đầu cũng thay đổi sắc mặt, Tàn Nhang hoảng hốt đứng một bên.

Người có thứ hạng cao nhất là Tạ Thụy, ánh mắt cậu đảo qua đảo lại trên bảng số liệu, cuối cùng rơi trên tên Mập Mạp ở một chỗ rất xa. Tạ Thụy nheo mắt, hai tay nắm thật chặt.

Không biết lúc này cậu ta nghĩ đến cái gì, yên lặng đè lại cơn giận trực bộc phát, hít sâu nhiều lần, đôi mắt nhắm chặt, giống như là nhận mệnh, quay đầu lại nói: “Tôi cảm thấy chúng ta nên thương lượng bây giờ phải làm sao.”

Lục Đậu nghe vậy, lập tức liếc Tạ Thụy một cái, Mao Đầu lại là người gật đầu trước tiên.

“Tôi biết cậu am hiểu nhất là tinh thạch xanh lam.” Tạ Thụy đè lên huyệt thái dương, chỉ vào Mao Đầu nói. Sauk hi nói xong, ánh mắt cậu ta lại nhìn sang Tàn Nhang, chẳng có chút hữu hảo nào cả.

Tàn Nhang bị Tạ Thụy liếc đến run bần bật, theo bản năng mở miệng: “Tôi thiên về màu xanh lục. Trước đây từng tham gia tranh tài, nhưng….không được xếp thứ tự.”

Tạ Thụy nhướn mày nhìn Tàn Nhang, bồi thêm một câu: “Thua một tên, tôi vẫn còn nhớ rõ.”

“Phải.” Tàn Nhang vội lên tiếng, sau đó cảm kích nhìn Mao Đầu.

Lục Đậu đứng bên cạnh thấy vậy, mím môi, một lát sau mới nói: “Màu vàng.”

Cậu ta chẳng đề cập gì đến thi đấu, Tạ Thụy nhìn cậu ta một cái, cũng không  buồn hỏi nữa. Tạ Thụy liếc Chử Thư Mặc đứng ở đằng xa, sau đó nói: “Tình huống hiện tại chính là như thế. Dù sao thì tôi cũng làm sai một lần, các cậu xem thế nào thì làm.”

“Làm thế nào?” Mao Đầu nhíu mày, hỏi ngược lại: “Không phải cậu lúc trước vẫn luôn bo bo giữ mình sao?”

Tạ Thụy nghe vậy, cứng ngắc. Một lúc sau mới sờ sờ đầu nói: “Tôi cũng chỉ thấy được màu đỏ, hiện tại màu đỏ lại rơi vào tình trạng này….”

Mấy người nghe thế, đều quay đầu lại nhìn nhau, vừa nhìn cái là hiểu. Tạ Thụy chỉ có thể thấy được màu đỏ, nhưng màu đỏ lại vô dụng. Nói cách khác, nếu như thật sự tìm được màu sắc tương thích, cậu ta chẳng giúp được gì trong vòng thi này cả.

Giả thiết đây không phải cuộc thi đoàn đội hợp tác, cậu ta chắc chắc sẽ bị out.

Lục Đậu lại nhìn Tàn Nhang, sắc mặt không tốt lắm, có vẻ như không được vui. Cậu muốn nói cái gì đó, nhưng ngại Mao Đầu, vẫn không thể thốt ra bằng lời.

Mao Đầu lại chẳng chú ý gì đến cậu ta, vẫn nhìn Tạ Thụy, nhíu mày: “Nói như cậu thì xanh lam cũng chẳng dùng được.”

Tàn Nhang vừa nghe, đề nghị: “Không bằng chúng ta thử xanh lục xem sao?”

“Nếu như xanh lục cũng vô dụng thì sao?” Đến bây giờ, Lục Đậu vẫn không nhịn được phải mở lời: “Chẳng phải là không có biện pháp gì sao? Nhỡ đâu chẳng có năng lượng nào phù hợp, vậy làm sao bây giờ?”

Tàn Nhang cứng đờ: “Sẽ không xui xẻo như vậy đâu, hơn nữa không phải cậu nhìn thấy màu vàng sao….”

Lời cậu còn chưa dứt, Lục Đậu ngẩng phắt đầu lên. Tựa như là không thể nhịn được nữa, xem thường nhìn Tàn Nhang. Tàn Nhang thấy vậy, lập tức im miệng, cắn môi dưới.

Đúng lúc này, một đôi móng vuốt nung núc thịt ôm lấy cậu từ phía sau. Giây tiếp theo, Chử Thư Mặc hiện ra trước mặt mọi người, ngẩng đầu cười với Tàn Nhang, quay ra nói với Mao Đầu: “Anh trai, anh có thể thử lại một lần nữa không?”

“Hử?”Mao Đầu nhìn sang đây. (MTLTH.dđlqđ)

“Bởi vì em thấy có sáng lên mà, có phải kỳ thật vẫn là có hiệu quả hay không?” Chử Thư Mặc tiếp tục nói.

“Không hiểu thì đừng nói lung tung, xuất hiện vết nứt tức là hồn đạo đã hư hao. Chỉ có hồn thật tương thích nhất mới có thể….” Lục Đậu nôn nóng, không đợi Mao Đầu lên tiếng đã tranh lời.

Nhưng cậu ta còn chưa nói xong, Chử Thư Mặc cướp lấy lời, giống như chẳng thèm để ý đến cậu ta đang nói cái gì: “Anh trai à, anh nghĩ đi, trong chúng ta chẳng có ai có thể nhìn thấy màu tím. Nếu như màu sắc tương ứng trong vòng thi này là màu tím, không phải là đang dùng cách gián tiếp đào thải chúng ta hay sao? Hẳn không phải đâu.”

Cậu thốt ra điều này, Mao Đầu, Tạ Thụy, thậm chí alf Tàn Nhang đứng ngay bên cạnh cũng ngẩn người.

“Vả lại không phải là vẫn có phản ứng hay sao? Chị Búp Bê đã từng nói với em rồi.” Khi Chử Thư Mặc nói đến Búp Bê, Tạ Thụy rõ ràng cứng ngắc cả người. Chử Thư Mặc làm bộ như không phát hiện, tiếp tục dùng giọng nói vẫn còn vương hơi sữa nói: “Chỉ cần sáng lên, tức là có hiệu quả.”

Cậu nói như vậy, không riêng gì Mao Đầu, đến cả Tạ Thụy cũng có chút manh nha.

“Vì vậy, nghe em nói nè.” Chử Thư Mặc chớp mắt, ngập ngừng nói: “Có thể thử ghép hai loại năng lượng vào với nhau, rồi nhét vào khe chấm điểm thử xem.”

Đương nhiên không thể.

Nhưng những lời này của Chử Thư Mặc, ý muốn nói cũng đã rất rõ ràng rồi.

Có rất ít hồn thạch thuần sắc, cũng giống như hồn đạo của Ngu An, chính là được nhào nặn bằng khoa học kỹ thuật. Nhóm họ đã không chú ý lựa chọn những tinh thạch thuần sắc, tất cả đều có chút ít tạp chất. Nhưng đây cũng chính là loại đá thông thường.

Nhất là lần thứ hai, ánh sáng rõ ràng mạnh hơn lần đầu tiên, vết nứt cũng không nghiêm trọng như mọi người đã nghĩ. Vì vậy Chử Thư Mặc đoán, có thể tinh thạch màu đỏ là màu chính xác, tạp sắc lẫn trong đó mới là nguyên nhân dẫn đến hậu quả sai lầm.

Lời nói của Chử Thư Mặc không chỉ có Mao Đầu, ngay cả Tạ Thụy cũng nghe lọt. Tàn Nhang vội vàng có những suy nghĩ hỗ trợ, chỉ có Lục Đậu tạm dừng một hồi, rồi lại cắn môi lui lại.

Không mất nhiều thời gian, một vài người đã đưa ra những giả thiết khác nhau, Tàn Nhang đứng bên cạnh còn cẩn thận ghi chép lại.

Cuối cùng, họ còn mất công mất sức tìm những viên tinh thạch thuần sắc, lại có mức năng lượng nhỏ nhất, sau đó hợp nhất lại. Mao Đầu cầm tinh thạch, nhìn Tạ Thụy, lại nhìn sang tên nhóc con không biết lôi được ở đâu bình sữa đang ngồi tu ừng ực. Cậu lấy dũng khí, nhét thẳng tinh thạch vào trong khe chấm điểm.

Trong nháy mắt, hồn đạo lập tức sáng lên. Ngay trước mặt bọn họ, vết nứt đã dần khép lại, hồn lực đang dần được tích trữ.

“Thành công rồi?” Tạ Thụy trợn to mắt không thể tin, cả kinh thốt lên. Kích động đến mức ôm lấy Mao Đầu đứng ngay bên cạnh, thân thiết vỗ lưng, sau đó còn ôm cả Tàn Nhang. Lục Đậu bị cậu chàng lôi kéo, xem sắc mặt như chẳng có chút tình nguyện nào, âm thầm cách xa Tàn Nhang một khoảng.

Tạ Thụy lại chẳng chú ý nhiều như vậy, cậu chỉ muốn ôm lấy công thần nhỏ bé của cả nhóm. Ai biết vừa ngẩng đầu lên, Chử Thư Mặc vẫn luôn uống sữa không biết đã chạy đi đâu.

“Ơ, đâu rồi?” Tạ Thụy nhất thời sửng sốt. (MTLTH.dđlqđ)

>>>>

Chử Thư Mặc lại thấy Búp Bê.

Bóng dáng kỳ lạ ấy chỉ lóe qua góc tường, Chử Thư Mặc càng nhìn càng thấy hoảng. Cuối cùng thật sự không chờ được đến lúc về hỏi Ngu Uyên, cứ như vậy đi qua.

Đi tới một sân tối có hình tròn ngay bên cạnh, trước mặt chỉ có màu đen, Chử Thư Mặc đi lần theo vách tường. Vừa đi vừa sờ soạng, đi thẳng đến nơi vừa thấy được Búp Bê. Đột nhiên cậu dừng lại, lỗ tai nhỏ giật giật, sau đó yên lặng lui về sau từng bước.

Khi cậu có hành động này, trong nháy mắt đó, từ sâu trong hành lang vang lên giọng cười quái dị. Tiếp theo, một người đàn ông mặc áo blouse trắng chầm chậm đi ra khỏi bóng tối, mà bóng dáng nhỏ bé đứng bên cạnh, lại đúng là Búp Bê mặc váy đen.

Người nọ nhìn Chử Thư Mặc, lôi Búp Bê lại gần mình, cười nhẹ hai tiếng: “Cảnh giác thật!”