Cá Ở Trong Nồi

Chương 25: C25: Cô




Edit: SodaSora



Mạnh Giản bắt đầu chuẩn bị đồ dùng cho chuyến đi dạy học ở nông thôn, ưu tiên hàng đầu vào những ngày đông thế này tất nhiên sẽ là đồ giữ ấm, vì vậy, cô đã chấc đầy hai ngăn trong vali của mình toàn là những cục cưng giữ nhiệt do cô đặt mua trên mạng, tận 30 túi! Đàn anh Chiêm Diễm là người đã có kinh nghiệm, thi thoảng cũng sẽ nhắc nhở cô cần hay không cần mang theo thứ gì. Số đồ cứ giảm đi như vậy, cuối cùng Mạnh Giản chỉ còn hai vali hành lý và một cái balo bự.

Cho đến lúc trước khi lên xe Chiêm Diễm vẫn muốn chắc chắn rằng Mạnh Giản có muốn quay đầu hay không, nếu muốn thì bay giờ trở về vẫn không muộn.

"Đàn anh, anh thật là phiền!" Mạnh Giản quay đầu không để ý đến anh, đem vali nhét nhét vào gầm xe buýt, còn nhiệt tình giúp các bạn học nữ nhét vali của họ vào cùng.

"Được rồi, xuất phát thôi!" Giảng viên hô lên một tiếng, tất cả mọi người đều bắt đầu lên xe.

Địa điểm mà đàn anh Chiêm Diễm cùng Mạnh Giản đến không giống nhau, thời điểm đến ga tàu thì anh không ngừng dặn dò đi dặn dò lại với Mạnh Giản, hận không thể nhét mình vào vali để cô mang theo.

"Học trưởng Chiêm đối tốt với cậu thật đó!" Cô gái đi cùng với cô cười nói.

Mạnh Giản ngồi đối diện với cô ấy, xé mở một gói chân gà xốt ớt, "Anh ấy đối với ai mà chẳng tốt bụng chứ, quan tâm người khác cứ như mấy ông già vậy! Nào, cùng ăn cái này đi!"

Cô nữ sinh đi cùng cô tên là Đồng Lộ, khuôn mặt bầu bĩnh, trông cực kì có cảm giác thân thiết. Cô ấy cũng không khách sáo, ăn chân gà của Mạnh Giản cũng không quên mang cả đồ ăn vặt của mình ra chia cho cô ăn cùng.

"Là mẹ tôi ở nhà làm, hương vị không tệ đâu!" Đồng Lộ mở chiếc hộp lớn, ra hiệu cho Mạnh Giản nếm thử.

"Tôi cảm thấy mẹ cậu làm cái này để cậu đến nơi thì mang ra ăn, bây giờ chúng ta ăn thì đến lúc đó phải ăn gì nha!"

"Mọi người ăn gì thì chúng ta liền ăn giống thế, coi như là giảm béo!" Đồng lộ xua tay, Mạnh Giản cũng không khách sáo nữa mà bắt đầu vươn tay.

Phong cảnh ven đường rất đẹp, càng lên núi càng cao, càng đi càng rời xa thành phố. Đồng Lộ sau một buổi sáng chỉ ăn thì bây giờ cũng ngã người ra giường ngủ rồi, Mạnh Giản nằm ở giường dưới, đầu gối lên cánh tay, cảm nhận con tàu lung lay, tâm trạng cô bây giờ rất hưng phấn, hoàn toàn không có cảm giác buồn ngủ.

Thời điểm mà đôi mắt cô dần mỏi mệt thì Đồng Lộ đẩy đẩy cô, bảo rằng đã đến nơi.

Hai người lấy hành lý rồi nhanh chóng đuổi theo cho kịp với các bạn học đang rời trạm, lúc đó đã bốn giờ sáng, trời đặc biệt lạnh. Mạnh Giản bọc mình chặt chẽ trong lớp áo bông vẫn cảm thấy bản thân bị ngâm trong không khí rét lạnh, thấm vào tận xương, cô kéo theo hành lý cùng balo trên vai tiến về phía trước. Dọc đường đi có lẽ là vì mọi người vẫn còn buồn ngủ, cũng không ai nói chuyện nhiều.

Xe buýt của bọn họ còn chưa tới, một đoàn sáu người đứng ở bến xe bị gió thổi đến run bần bật. Có bốn chàng trai cùng hai cô gái là Mạnh giản và Đồng Lộ. Các cô cũng không phải là loại con gái mong manh, Mạnh Giản thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả chàng trai đeo kính, nhìn anh ấy kéo hành lý trông cực kỳ khó khăn, Mạnh Giản tiến lên kéo giúp, chân bước nhẹ nhàng như gió.

Xe buýt tiến vào trạm với ánh đèn xe nhấp nháy, chàng trai đứng ở đầu tiên tiến đến xoa xoa tay hỏi. Đến khi nhận được câu trả lời khẳng định thì liền chạy vào báo lại với mọi người, lại một lần nữa lên xe trong nhốn nháo.

"Cậu sợ không?" Đồng Lộ lên xe nói với Mạnh Giản ở bên cạnh.

"Sợ gì cơ?" Mạnh Giản khó hiểu.

"Thực hiện nhiệm vụ của mình ở nơi trời xa đất lạ, cậu không sợ sao? Nói thật, thời điểm xuống tàu tôi có chút sợ hãi..."


Đồng Lộ lặng lẽ nói nhỏ bên tai Mạnh Giản.

Mạnh Giản ôm lấy bả vai cô, dựa đầu lên vai cô ngủ gật.

"Đừng sợ, rồi chúng ta sẽ thích ứng được thôi, cùng với mọi người nữa..."

Đồng Lộ trông giống là một đứa trẻ được sinh ra và lớn lên trong một gia đình bình thường, một đường bình an khỏe mạnh thuận lợi lên đại học, không gặp bất kỳ một trở ngại khó khăn nào trong cuộc đời, có lẽ cũng vì muốn thử thách bản thân nên mới vô tình gia nhập đội ngũ này. Cô ấy không giống Mạnh Giản, lớn lên ở đầu đường xó chợ, tính cách đôi khi còn có lá gan chọc được cả trời. Cô nói chính mình thật sự dám đi, phía trước có khó khăn gì thì cô không biết, nhưng chắc chắn là cô dám!

Mạnh Giản dựa người vào Đồng Lộ, dần ngủ thiếp đi theo tiết tấu của xe buýt, chờ đến khi tỉnh lại thì khung cảnh bên ngoài đã được bao phủ bởi một mảnh tuyết trắng xóa.

"Ôi! Không phải ở phương Nam rất ít khi có tuyết sao?" Mạnh Giản ngạc nhiên ghé vào cửa sổ.

Đồng Lộ cười nói: "Rất ít nhưng không có nghĩa là nó không rơi, với cả, chúng ta đến nơi này cũng không gọi là phương Nam được!"

Mạnh Giản cười xoa xoa cửa sổ, hà hơi lên đấy.

Khoảng giữa trưa, bọn họ xuống xe buýt để chuyển qua chiếc xe buýt nhỏ hơn, loại có thể chứa tầm ba mươi người. Ngồi trên chiếc xe buýt nhỏ này Đồng Lộ có chút không thoải mái, trên xe lẫn lộn đủ loại mùi, cô có chút buồn nôn.

Mạnh Giản bóc quýt rồi đưa vỏ quýt cho cô, "Che ở mũi đi, sẽ thoải mái hơn rất nhiều!"

Đồng Lộ khó chịu gật đầu, nhìn Mạnh Giản trông có vẻ không bị ảnh hưởng chút gì đang cho quýt vào miệng ăn. Cô cũng nhanh chóng tự cổ vũ chính mình, lấy vỏ quýt che miệng mũi lại cắn răng chịu đựng.

Nhiều người trên xe có vẻ như đều quen biết nhau, bọn họ nói chuyện với nhau bằng giọng địa phương, có khi thì cười phá lên, có khi lại cãi nhau. Mạnh Giản vẫn còn hứng thú ngồi nghe rồi nghĩ không biết cô có thể học theo vài câu không, còn Đồng Lộ thì khó chịu đến mức muốn ngất đi luôn rồi.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)

Sau gần hai tiếng di chuyển, tài xế cho biết những người đến thôn có thể xuống xe ở đây. Sáu người vừa nghe thấy thì như vừa được đại xá, lập tức mang hết hành lý xuống xe. Cho đến khi xe buýt nhỏ rời đi, bọn họ mới đứng ở ven đường phát ngốc.

Gió lạnh từng trận thổi tới, bọn họ lại không quen thuộc với nơi này, không biết đường nào. Người đến đón bọn họ cũng không thấy bóng dáng, điện thoại ở nơi này thì không có tín hiệu. Mấy người hai mặt nhìn nhau, ngay cả chàng trai nhanh nhẹn luôn chạy trước lo sau cũng bối rối không biết nên làm thế nào.

"Cứ chờ chút đi!" Mạnh Giản nói.

Bọn họ không còn cách nào khác ngoài việc ngồi xổm bên đường chờ đợi. Đồng Lộ vừa xuống xe thì không nhịn được nữa, lập tức nôn luôn ở ven đường, Mạnh Giản ở một bên tay cầm khăn giấy run rẩy đưa cho cô.

"Chị em tốt, tôi sẽ ghi nhớ cậu!" Đồng Lộ ngửa đầu uống một ngụm nước khoáng rồi nhổ ra, cuối cùng cũng sống lại!

Mạnh Giản nói: "Vẫn là lại đây ngồi đi, lạnh chết rồi!"

Lúc trưởng thôn đến, nhìn thấy ven đường là một hàng củ cải ngồi co người, phía trước là vali, đằng sau lại toàn là người rụt cổ, che người kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn chằm chằm ven đường. Vừa thấy có người đến, liền lập tức hưng phấn kêu lên.


"Là thôn trưởng Vương sao!" Nam sinh cầm đầu kêu lên, Mạnh Giản biết được tên anh ta là Dư Lợi, là một chàng trai cực kỳ nhiệt tình, để anh ta trở thành đội trưởng là lựa chọn sau cuộc hội thảo, quả thật người như vậy sẽ không hố bọn họ.

Trưởng thôn Vương xoa xoa tay lập tức kích động trả lời: "Đúng vậy đúng vậy, các vị là giáo viên đến từ Đại học B có phải không? Nhanh đi theo tôi, theo tôi!"

Mọi người đều đứng dậy kéo theo vali cùng trưởng thôn tiến vào thôn, trưởng thôn nhìn thấy còn có hai cô gái nên liền trực tiếp giúp bọn cô kéo hành lý.

"Không cần không cần, bác cứ đi trước đi, bọn cháu đi theo là được rồi. Bọn cháu dù sao cũng mang theo hành lý một đường đến đây, sức lực cũng không tồi đâu ạ!" Mạnh Giản thấy trưởng thôn tuổi tác cũng không nhỏ, để một ông lão giúp mình kéo hành lý thì quả thật quá ngượng ngùng, liên tục nói: "Bọn cháu hoạt động một chút còn có thể khiến cơ thể ấm lên, bác cũng đừng tranh cùng tụi cháu làm gì, bọn cháu thật sự không cần đâu! Nhìn có vẻ nặng vậy thôi, thật ra nó nhẹ lắm!"

Đồng Lộ cũng nói: "Bọn cháu mang theo nó như vậy một đường đến đây, bác không cần khách khí đâu ạ!"

Trưởng thôn thấy bọn họ di chuyển cũng không có gì là khó khăn, liền dẫn họ đi vào con đường nhỏ.

Đi bộ đại khái tầm nửa giờ, rốt cuộc bọn họ cũng thấy được khói bếp và nhà ở, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.

Trưởng thôn sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, ở ngay bên cạnh trường tiểu học, trước đây xây dựng nơi này là cho giáo viên ở, chỉ là mấy năm này rất ít giáo viên tình nguyện đến chỗ này, cho nên nơi này cũng để không khá lâu.

Mạnh Giản quan sát thôn này một chút, quy mô thôn cũng khá lớn, có thể nhìn ra phải có hơn một trăm hộ. Con đường đến đây cũng không khó đi, trừ bỏ con đường có chút hẹp thì cũng không có gì quá khó khăn cho việc các em đến trường như trên TV nói. Phòng ở đều được làm bằng gạch nung, có một số chỗ bị gió lùa. Trưởng thôn sợ bọn cô không thích, lập tức nói nếu bọn họ không muốn thì có thể đến ở cùng nhà với người ở đây, điều kiện sẽ tốt hơn nhiều.

Mạnh Giản nói: "Nơi này rất tốt, trưởng thôn bác đừng lo lắng. Bọn cháu đều là người trưởng thành cả rồi, có gì không ổn đều sẽ nói ra, cháu thấy nơi này cũng có thể ở, quyết định ở đây đi ạ!"

Một cô gái như Mạnh Giản còn nói là sẽ ở được, đám nam sinh đi cùng sao có thể nói không ở được chứ? Mọi người đều liên tục nói nơi này điều kiện rất tốt, bọn họ có thể ứng phó được.

Mạnh Giản nhìn ký túc xá, đem hành lý của mình cùng Đồng Lộ đi về hướng bên kia, "Tôi nghĩ hai người ngủ cùng sẽ ấm hơn, cậu không ngại chứ?"

"Hoàn toàn không ngại đâu! Ngủ một người tôi sợ lắm!" Đồng Lộ kéo Mạnh Giản qua nói: "Tôi chưa bao giờ ở một nơi như thế này, cảm giác buổi tối sẽ không dám đi vệ sinh mất!"

"Buổi tối uống ít nước lại một chút, có đáng sợ hay không thì chưa biết, chỉ có lạnh chết!" Mạnh Giản rụt rụt cổ, cô cảm thấy lạnh cóng.

Buổi tối ăn cơm ở nhà của trưởng thôn, tuy rằng chỉ là một bữa ăn đơn giản nhưng đậm đà hương vị đồng quê, đám Mạnh Giản đều ăn uống rất vui vẻ, trưởng thôn cũng rất vui vẻ. Trưởng thôn nói rằng điều kiện ở đây quả thật rất khổ cực cho nên đã rất lâu như vậy cũng không có giáo viên nào đến, trên trấn nói rằng sau tết sẽ có giáo viên đến, các cô có thể ở lại đây trong một tháng thì quả thật không còn gì tốt hơn.

Những ngày tiếp theo bọn họ phải tự mình nấu nướng, trưởng thôn cùng những người dân trong thôn sẽ thay nhau cung cấp nguyên liệu nấu ăn cho bọn họ. Ở nông thôn chính là thuận tiện như vậy, muốn ăn cái gì thì tự mình xuống ruộng hái lên là được. Mạnh Giản trừ việc không thích ứng được với thời tiết lạnh lẽo ở bên ngoài ra, còn lại cô cảm thấy rất thoải mái với cuộc sống hiện tại.

Cô dạy cho bọn trẻ học toán và học vẽ tranh, Đồng Lộ dạy bọn trẻ học ngữ văn cùng lịch sử. Lần đầu tiên Mạnh Giản nhìn thấy bọn trẻ thì cô cảm thấy rất vui, cô mặc áo khoác xám, quàng khăn màu đỏ đứng trên bục giới thiệu về bản thân, môi hồng, răng trắng, khuôn mặt luôn nở nụ cười. Cô gần như thu hút được tất cả sự chú ý của mọi người và có rất nhiều người dõi theo cô.

Dù rằng chỉ có khoảng ba mươi học sinh, nhưng bọn cô mỗi ngày đều soạn bài rất kỹ lưỡng. Kỹ năng nấu ăn của Mạnh Giản rất tốt, mọi người đều rất thích đồ ăn do cô nấu, lần nào bọn họ cũng ăn bằng hết. Cuối cùng cô trở thành đầu bếp độc quyền của mọi người. Các nam sinh xuống bếp thì quả thật là thảm họa, đã khó nấu lại còn khó ăn! Mọi người cũng không muốn làm khó cái dạ dày của chính mình, đều nhờ Mạnh Giản chỉ dạy cách nấu ăn cũng như mong cô sẽ giữ chức vụ đầu bếp độc quyền cho bọn họ.

Mạnh Giản không còn lời gì để nói, cô đến đây là để dạy nấu ăn à?


"Chỉ cần mọi người giúp tôi rửa rau rửa chén thì tôi sẽ làm!"

"Được được, quyết định như vậy nhé!" Dư Lợi tán thành, "Chúng ta thay phiên nhau rửa rau rửa chén, cậu phụ trách thổi lửa nấu cơm là được rồi!" Anh thật sự hết chịu nổi tài nghệ nấu nướng của Đồng Lộ rồi, tha thiết muốn đổi người!

Mạnh Giản cùng đám trẻ chơi bóng rổ, đôi chân của cô vừa thẳng vừa cao, khả năng nhảy cao cũng rất tốt, moời lần bật thì vào được tám quả rồi. Thấy thế, đám nam sinh đều ra sân muốn thi đấu với Mạnh Giản, cùng bọn trẻ thành lập đội bóng rổ, thề quyết sẽ chơi một trận sống mãi!

Đồng Lộ chơi bóng rổ thì không tốt một chút nào, cô chỉ toàn né bóng và chạy theo quả bóng. Để ngăn việc cô làm mẫu sai cho bọn trẻ, kết cục là Mạnh Giản đuổi cô ra sân.

"Ai có thể thay thế được cho cô Đồng nào!" Mạnh Giản giơ tay lên hô lớn, lũ trẻ lần lượt đáp lại.

"Cô Mạnh, em em em! Để em lên để em lên đi!" Bọn trẻ ôm lấy eo và chân của Mạnh Giản, vây quanh cô như một đàn khỉ nhỏ.

"Mọi người đều có cơ hội, thay phiên nhau nhé!"

Mạnh Giản ra hiệu, đội hình đầy đủ, bắt đầu chiến đấu!

Cuối cùng, đội Mạnh Giản thắng vì đội của đối thủ chỉ tập trung vào việc phòng thủ. Mạnh Giản cười xoa đầu bọn trẻ nói: "Các em học được bài học gì từ bài học này nào?"

"Phải biết cách né tránh!" Đứa trẻ vừa nãy vị đụng đến lộn ngược người nói.

"Phải biết cách để rê bóng ạ!" Đây là điều mà cậu bé vừa nãy được nhận bóng nói.

"Phải nhảy thật cao!" Còn đây thì là lời của một cậu bé mũm mĩm nói.

...

Sau một tràn nói lảm nhảm, Mạnh Giản lắc lắc ngón tay nói: "Những gì các em vừa nói đều không đúng!"

"Vậy thì đó là gì ạ?" Bọn trẻ mở to mắt nhìn vào Mạnh Giản, biểu cảm như thể "Cô giáo đừng lừa bọn em, nếu cô lừa thì bọn em sẽ tin thật đấy!" nhìn vào cô, gần như làm cho Mạnh Giản muốn tan chảy luôn.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)

Mạnh Giản chỉ chỉ vào đám nam sinh đối diện, nói: "Phong thái quý ông! Khóa học này các thầy ở phía trước dạy cho các em biết thế nào là phong độ, cô Mạnh cũng không có tài giỏi như vậy, các bạn nhỏ cũng thế, nhưng chúng ta tại sao lại có thể thắng? Bởi vì các thầy đã khiêm nhường cho chúng ta!"

Đám nam sinh ở kia được khen thật sự rất cao hứng, thua so với thắng còn vui vẻ hơn!

"Ồ! Hóa ra là nhường chúng ta à!" Mọi người đều cảm thấy thất vọng!

Mạnh Giản nhướng mày, khom lưng xoa đầu tiểu mập mạp nói: "Em cao 1m51, em lấy tự tin ở đâu để đòi thắng mấy người cao 1m85 như thầy Dư vậy?"

Tiểu mập mạp bĩu môi: "Em về sau cũng sẽ lớn lên thật cao, so với thầy ấy còn cao hơn!"

Mạnh Giản vỗ vỗ vai cậu, nói: "Nếu muốn vậy thì phải thường xuyên vận động và chơi bóng rổ nhiều vào, bằng không sẽ phát triển mỗi chiều ngang thôi đó!"

"Cô giáo, cô thật phiền phức!" Tiểu mập mạp xoa mũi trừng mắt nhìn Mạnh Giản.

"Ha ha, cô đây đang dạy cho em bài học quan trọng nhất của đời người đó!"


"Đó là cái gì?"

Mạnh Giản cười sâu xa nói: "Khả năng chịu đựng công kích, học cách chống đỡ công kích từ bên ngoài là phẩm chất quan trọng của một người tốt!"

"Làm người xấu thì liền không c ần sao?" Tiểu mập mạp tranh cãi.

Mạnh Giản ôm khuôn mặt cậu nhóc nói: "Bởi vì bọn họ không cần nên mới trở thành người xấu!"

Tiểu mập mạp che mặt lại tức giận nói: "Con gái không được tùy tiện chạm vào con trai! Mẹ em nói làm như vậy rất không thuần khiết!"

Mạnh Giản phụt cười, tất cả người lớn có mặt ở có cũng phì cười.

Có đôi khi hạnh phúc đơn giản cũng chỉ là được chơi một trò chơi cùng bọn trẻ hay tự mình ở trong bếp suy nghĩ về bữa tối.

Mạnh Giản đột nhiên nghĩ đến cô hình như cũng đã lâu không gọi điện cho Chu Minh Thân, anh vậy mà cũng không gọi cho cô! Thật là một tên xấu xa, có khi nào anh còn đang suy tính cái gì đây không chứ? Mạnh Giản vội vàng rút điện thoại ra.

Chu Minh Thân đang ở trong một bữa tiệc tối, nhìn thấy tên của người gọi, liền nói với người đàn ông đang nâng ly rượu chúc mừng mình: "Trả lời điện thoại, mời dùng!"

Mạnh Giản cẩn thận lên tiếng: "Chú hai?"

"Chuyện gì?" Chu Minh Thân sắc mặt lạnh lùng nói.

Mạnh Giản cảm thấy sự tình đang càng ngày càng nghiêm trọng, lập tức nói: "Em nhớ anh đó, còn việc gì quan trọng hơn việc em nhớ anh chứ!"

Chu Minh Thân không nói gì, Mạnh Giản lại bắt đầu tự lẩm bẩm một mình, lúc lại nói ở nơi này lạnh chết đi được, lúc thì kể về bọn trẻ rất thú vị, lúc lại nói mình ở nơi này mỗi ngày đều nấu ăn cho mọi người, rồi lại bảo rằng mình vừa phát minh ra một món ăn mới, đợi cô trở về sẽ làm cho anh thử.

Chu Minh Thân chờ cô nói đủ rồi, mới lên tiếng: "Mạnh Giản, em đã là một người trưởng thành rồi, một chút nguyên tắc cơ bản em cũng không biết sao? Muốn làm gì tại sao không đợi tôi trở về rồi hẵng quyết định? Rời đi lâu như vậy cũng không biết gọi một cuộc điện thoại về để báo bình an? Em là do sống không có nguyên tắc hay vốn dĩ em căn bản không để tôi vào mắt!"

Mạnh Giản ở đầu bên kia im lặng, Chu Minh Thân lại không muốn nghe cô giải thích mà trực tiếp cúp điện thoại.

Anh bình thường không phải loại người thích mở miệng giáo huấn người khác, nhưng một khi đã mở miệng là có thể nói đến mức người khác không thể ngẩng cao đầu. Mạnh Giản cảm thấy cô hiện tại chính là ở tình trạng này, mặc dù Chu Minh Thân hạn chế cô, nhưng cô có bao giờ thật sự để tâm đ ến anh không? Ngoại trừ việc anh đã ngủ với cô ra, thì Chu Minh Thân đối xử với cô quả thật cũng không tệ. Trước khi cô mười tuổi, mẹ là người dạy dỗ cô nhiều nhất, nhưng sau mười một năm, Chu Minh Thân lại là người chỉ dạy cô nhiều nhất. Cô không biết liệu có phải mình thích bị ngược hay không, nhưng cô không hề cảm thấy giận Chu Minh Thân, ngược lại cô còn cảm thấy mình đã làm sai như những gì anh nói.

"Ở trên cao như vậy làm gì?" Đồng Lộ thấy cô đi từ nóc nhà xuống, "Cậu không lạnh à!"

"Lạnh chứ, sao có thể không lạnh được!" Mạnh Giản rụt cổ, hỏi: "Còn bao lâu nữa là chúng ta trở về?"

Đồng Lộ nhìn di động, nói: "Mười ngày nữa, vừa kịp lúc đón tết!"

Mạnh Giản nghĩ, chuyện lần này cô làm sai rồi, cô phải đến xin lỗi Chu Minh Thân mới được!



Chương mới lại lên đây... mặc dù thời gian lên chương có chút trễ.. nhưng mong mọi người vẫn sẽ đón đọc nha!

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!