Cá Ở Trong Nồi

Chương 40: C40: Chúng ta




Edit: SodaSora



Người đang mang thai nào đó bây giờ liền trở thành đối tượng được bảo vệ cấp một, Chu Minh Thân đi làm đều hận không thể mang cô theo bên người.

"Anh có cần khoa trương vậy không?" Mạnh Giản đỡ trán ngã xuống ghế sô pha.

Cả người Chu Minh Thân căng thẳng, bước nhanh tới, "Em nhẹ lại một chút được không?! Em như vậy sao anh có thể yên tâm để em lại một mình!"

Mạnh Giản lè lưỡi: "Em quên mất..."

Không cần nhiều lời, Chu Minh Thân trực tiếp mang theo người nhà cùng đi làm.

Trợ thủ của Chu Minh Thân. Thư ký Trần, so với Chu Minh Thân còn lo lắng hơn. Chu Minh Thân vừa bước vào phòng họp, thư ký Trần liền chạy đến chỗ Mạnh Giản hỏi thăm ân cần, sợ vị phu nhân này có gì không khỏe.

"Không cần làm quá lên như vậy, tôi không sao, một chút cũng không có!" Mạnh Giản ôm một đĩa quả hạch, đập ra.

"Cô có muốn uống gì không?" Thư ký Trần thề, dù sao anh cũng là người đã trải đời, anh tuyệt đối không phải là người dễ bồn chồn như vậy. Nhưng ông chủ của anh đang rất vui vẻ đến mờ mắt vì có một đứa con ở tuổi trung niên, làm anh không thể nào không bị ảnh hưởng.

"Ừm, vậy uống latte đi!" Mạnh Giản suy nghĩ một chút rồi nói, cô nhớ dưới lầu có một quán Starbucks.

Thư ký Trần vội vàng nói: "Mang thai không thể uống cà phê!"

"Vậy à?" Mạnh Giản do dự hỏi.

Thư ký Trần xoay người đi tới tủ sách ôm đến một chồng sách vẽ rồi đặt trước mặt Mạnh Giản, anh nói: "Đây là những việc cần chú ý khi mang thai, bên trong có cả tranh minh họa nên cô xem chắc sẽ hiểu, cô có muốn xem một chút không?"

Mạnh Giản buông đĩa, ngại ngùng nhận lấy đống sách: "À, anh đặt ở đây đi, lát nữa tôi sẽ xem..."

Thư ký Trần cũng kính cẩn rời đi, Mạnh Giản cầm lấy một cuốn sách vẽ nặng trịch.

Lật trang thứ nhất ra, là một em bé thân hình tr@n trụi trông rất đáng yêu, bên cạnh là dòng chữ Q: " Ba mẹ ơi, con sắp đến với hai người rồi, nhất định phải yêu thương con nha~"

Bên dưới có chữ viết, là dấu vết cho bút viết để lại. Mạnh Giản sờ lên vết hằn ấy, vành mắt đỏ lên, mũi phiếm hồng. Chữ viết cứng cáp bá đạo này chắc chắn là của Chu Minh Thân, cô không ngờ sẽ có một ngày mình lại được nhìn thấy hình bóng của Chu Minh Thân ngay trong một cuốn sách ảnh đáng yêu về cách làm cha như vậy.


"Làm sao bây giờ, mình xúc động quá rồi..." Mạnh Giản ôm cuốn sách, nước mắt thi nhau rơi xuống, có lẽ tuyến lệ của phụ nữ mang thai khá nhạy cảm, vừa khóc một cái liền không thể dừng được.

Lật một trang lại một trang, rất nhiều trang đều để lại ghi chú cùng đánh dấu, một cuốn này như vậy, hai cuốn kia cũng như thế, ngay cả những vấn đề sau này như thay tã hay cho con bú đều được đánh dấu giống như vậy... Anh đã rất nỗ lực để trở thành một người cha tốt.

Mạnh Giản cảm thấy bản thân rất không có trách nhiệm, cô hoàn toàn không giống một người mẹ. Cô làm việc gì cũng chưa hề quan tâm đ ến việc trong bụng mình còn đang chứa một sinh mệnh, ăn uống chơi bời, chỉ làm theo ý mình, cô thật thất bại...

Chu Minh Thân vừa kết thúc cuộc họp thì trở về, vừa mở cửa thì liền thấy khuôn mặt Mạnh Giản đẫm nước mắt. Chân anh quả thật là muốn mất hết sức, vội vàng tiến tới.

Thư ký Trần không hiểu mình chỉ vừa rời đi một chút sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, anh không hiểu nổi, liền yên lặng đóng cửa để lại không gian riêng cho hai người.

(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)

"Làm sao vậy?" Chu Minh Thân lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô.

Mạnh Giản bổ nhào vào ngực Chu Minh Thân, hu hu khóc thút thít, "Chú hai... Em thật thất bại... Em không đủ tư cách làm mẹ... Sao cái gì anh cũng giỏi hơn em hết..."

Cô nói năng lộn xộn hoàn toàn không có tí mạch lạc nào, cũng may là Chu Minh Thân rất giỏi nắm bắt trọng điểm, anh nhìn trống sách ảnh minh họa bày ra trên bàn, lại nhìn đĩa hạch đào mà cô để qua một bên, liền hiểu rõ.

"Anh lớn hơn em nhiều tuổi như vậy đương nhiên sẽ giỏi hơn em rồi, ngoan nào, em mới hai mươi mốt tuổi... hai mươi mốt tuổi đã phải làm mẹ, vất vả cho em rồi..." Chu Minh Thân đặt môi lên trán cô, ôm mặt cô, nói: "Em không biết làm mẹ cũng không sao, anh sẽ nỗ lực học cách làm cha, sau này sinh công chúa nhỏ ra rồi anh sẽ phụ trách chăm sóc, còn em phụ trách chơi cùng con được không?"

"Không tốt, một chút cũng không tốt!" Mạnh Giản đập trán vào cằm anh.

Chu Minh Thân đau đến kêu lên một tiếng, Mạnh Giản buồn bực nói: "Vậy thì con bé sẽ chỉ thích anh không thích em! Anh thật ác độc!" Mạnh Giản dùng ánh mắt "Nhìn thấu tất cả" nhìn chằm chằm anh, tức giận phồng má giống sóc con.

Chu Minh Thân bị cô làm cho tức cười, "Trẻ con luôn thích người chơi cùng mình, ai lại thích người chăm sóc mình chứ? Nhìn thế nào vẫn là em được lợi!"

Mạnh Giản cẩn thận suy nghĩ, nói: "Là vậy à? Có vẽ cũng có lý..."

"Cho nên, bé khóc nhè, đừng khóc nữa, nếu sinh một công chúa nhỏ thích khóc giống như em, chẳng phải trong nhà sẽ loạn lắm sao?" Chu Minh Thân hôn nhẹ lên đôi môi đỏ hồng của cô, "Trước kia đâu có như vậy, chịu nhiều khổ cực như vậy cũng không khóc, vậy mà gần đây sao lại mỏng manh như vậy?"

"Là do nội tiết tố!" Mạnh Giản tức giận đánh anh một cái.

Chu Minh Thân ôm lấy nắm đấm mềm như bông của cô, đôi mắt di chuyển xuống ngực, "Quả thật là ảnh hưởng khá nhiều..."


Mạnh Giản cúi đầu thì liền thấy, nhìn thấy chiếc cúc trên áo sơ mi đã bị bung ra, cô vội vàng cài lại nút, "Anh đồ không biết xấu hổ, nhìn chằm chằm ngực thiếu nữ!"

"Em là thiếu nữ sao? Em đã là phụ nữ rồi, vợ anh..." Chu Minh Thân nghiêng người về phía trước, anh nhẹ nhàng cắn môi cô.

Tâm trí nhộn nhạo, Mạnh Giản vòng lấy cổ anh, nhắm mắt lại hôn anh.

"Thật chủ động..." Chu Minh Thân cũng đáp lại, ôm lấy eo cô rồi hôn một hồi lâu.

Áo quần của cả hai người đều lộn xộn, thở hổn hển nhìn đối phương, trong mắt đều có ngọn lửa b ắn ra bốn phía.

"Em còn đang mang thai..." Mạnh Giản kéo lại lưng qu@n lót, ngượng ngùng nói.

Chu Minh Thân bình ổn lại hơi thở gấp gáp của mình, nói: "Đã ba tháng rồi..."

"Anh như vậy nhỡ đứa bé sinh ra cũng háo sắc thì sao... Bỏ đi... Lỡ như là con gái thì sao? Lúc đó chúng ta có khóc cũng muộn rồi..." Mạnh Giản lo lắng nói.

Chu Minh Thân cài lại cúc áo, nói: "Vậy sau này em đừng có vồ lấy anh như thế nữa..."

"Woa, vừa ăn cướp vừa la làng kìa!"

"Khi nào chúng ta đi lĩnh chứng?" Chu Minh Thân chuyển sang nói đề tài tương đối nghiêm túc, "Dám để con gái cưng của anh trở thành đứa con ngoài giá thú thì em chết chắc!"

Mạnh Giản vỗ vỗ ngực mình nói, "Không cần phải hình thức như vậy, anh xem hôm nay thời tiết đẹp như vậy, cuối thu trong lành, trời trong xanh không một gợn mây, có rất nhiều việc để anh làm đó..."

"Tự em mang sổ hộ khẩu đến đây hay để anh cho người tìm về?"

Mạnh Giản nghẹn lời, vặn vặn vạt áo, cúi đầu tủi thân nói: "Em không muốn làm người phụ nữ đã có gia đình đâu!"

"Vậy em muốn trở thành mẹ đơn thân sao?"

"Em thấy làm mẹ đơn thân so với làm phụ nữ đã có gia đình hơn một chút thì ngầu hơn một chút!"

"Mạnh Giản!" Chu Minh Thân cất cao giọng.


"Đây ạ!" Chân Mạnh Giản mềm nhũn, theo phản xạ liền trả lời theo thói quen.

Chu Minh Thân đứng dậy, cầm cuốn lịch ném đến chỗ Mạnh Giản, nói: "Đây là những ngày tốt để lĩnh chứng, em chọn đi!"

"Mê tín không tốt lắm đâu..." Mạnh Giản nhìn những vòng tròn được đánh dấu trên lịch, mẹ ơi, tất cả đều trong tháng này, cô chớp mắt, chọn vào ngày khoanh tròn cuối cùng, nói: "Em thấy ngày này tương đối hợp với em!"

Chu Minh Thân sầm mặt, anh nói: "Đó là ngày lễ kỷ niệm cuối năm của công ty..."

Mạnh Giản nói: "Song hỷ lâm môn không tốt sao?"

"Lúc đó bụng của em đã sáu tháng rồi. Em còn không biết xấu hổ mà đi đăng ký sao?" Chu Minh Thân đâm trúng chỗ đau.

Mạnh Giản nhụt chí, đem cuốn lịch ném qua một bên: "Sao cũng được, anh tự chọn một ngày đi, dù sao việc em trở thành phụ nữ có chồng cũng là kết quả đã định rồi!"

Chu Minh Thân dỗ dành cô: "Bây giờ lĩnh chứng nghe anh, sau này hôn lễ sẽ nghe em được không?"

Mạnh Giản nhướng lông mày, "Thật không?"

"Đương nhiên là thật!"

Mạnh Giản vỗ tay, "Vậy được, em cảm thấy hôn lễ quá phiền phức, nên chúng ta khỏi làm đi!"

Chu Minh Thân nghiến răng: "...."

Mạnh Giản cùng Từ Lăng hẹn nhau uống trà chiều, mà vì để chứng minh mình không phải phụ nữ có thai, Mạnh Giản đã mang một chiếc váy xòe có eo cao, đứng nép vào người Chu Minh Thân, đi giày bệt mũi nhọn, cực kỳ an toàn.

Tài xế đưa cô đến chỗ hẹn, cô giống như chim nhỏ vui vẻ vì được thả ra, tự do bay nhảy!

"Đã lâu không gặp!" Mạnh Giản cười chào hỏi.

Từ Lăng nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, nói: "Giấu diếm không tệ nha, tôi vừa nhìn liền không nhận ra cô đang mang thai!"

Mạnh Giản đen mặt, tức giận ngồi xuống, nói: "Sao cô biết!"

"Chu nhị từ mình gọi điện cho tôi, tôi rất rất vinh hạnh đó!" Từ Lăng quơ quơ di động nói.

Mạnh Giản ghé vào bàn, nói: "Tôi cảm thấy cuộc sống sinh hoạt của mình bị kiểm soát, phiền lắm..."

"Bà Chu sắp nhậm chức, để tôi nhắc nhở cô một chút, nước sâu luôn nằm ở những gia đình giàu có, hy vọng cô sẽ rèn dũa cho thật tốt!"


Mạnh Giản nghiêng đầu giả chết, ánh sáng mặt trời dịu dàng chiếu lên khuôn mặt, lông tơ tinh tế trên khuôn mặt ngoan ngoãn nghênh đón, thoạt nhìn chỉ giống như một đứa trẻ.

"Nhiệm vụ của tôi hôm nay chính là đưa cô đi mua sắm quần áo, đi chứ?" Từ Lăng xách túi đứng lên, cong môi nói với khuôn mặt quyến rũ vô hạn: "Nghe nói thẻ của Chu nhị là thẻ đen không có hạn mức nhỉ, dùng thử thôi?"

Mạnh Giản ngẩng đầu lên, nói: "Dùng tiền người đàn ông của tôi để làm hài lòng cô à, cho rằng tôi ngốc lắm sao?"

Nói thì nói vậy, nhưng đến khi bắt đầu tham gia cuộc chiến này mới thấy, cô so với Từ Lăng còn điên cuồng hơn nhiều. Từ Lăng liên tục cho cô xem những bộ quần áo có thể che lấp được bụng cùng vòng eo. nhưng cô thì liên tục hướng đến những bộ quần áo nóng bỏng mà đi.

Hở lưng, khoét sâu, thêu bó sát, denim cạp cao...

Chu Minh Than cảm thấy mình không thể nổi giận với phụ nữ mang thai, chỉ đành bình tĩnh ngồi xuống giảng giải cho cô.

"Em muốn mang hết tất cả những thứ này à?"

"Mang chứ, sinh xong cục cưng liền mang!" Mạnh Giản lại cầm trên tay một chiếc váy dài cổ chữ V khoét sâu, khoa tay múa chân vài cái.

Chu Minh Thân nói: "Tuy câu trả lời này của em cũng làm anh hài lòng, nhưng đừng trách chồng phải nhắc nhở em một câu, trang phục gợi cảm cũng không bao gồm mấy món đồ phô trương như này..."

Mạnh Giản ném quần áo xuống, mở hai chân ra ngồi lên đùi Chu Minh Thân, cô ôm cổ anh, nói: "Em không được mặc nó sao..."

"Trừ khi có anh ở đó..."



Mạnh Giản dựa sát vào người anh, bộ ng ực nóng bỏng của cô gần như đã lớn hơn một cỡ vì mang thai, Chu Minh Thân có chút miệng đắng lưỡi khô, ánh mắt vẫn luôn hướng về cổ áo của cô.

Mạnh Giản hừ một tiếng, nói: "Muốn em gả cho anh nhưng quần áo đẹp lại không cho em mang? Bây giờ em liền trở thành mẹ đơn thân đó anh có tin không?"

"Tin tin tin, sao có thể không tin? Nhưng mà cục cưng à, em có thể cách xa anh ra một chút được không?" Tay anh bắt đầu vô thức chạm vào vòng eo quen thuộc.

Mạnh Giản đứng dậy, nhìn anh, nói: "Sao anh có thể ra lệnh cho em một cách không có lương tâm như vậy?" Bây giờ đem cô gái nhỏ này ném lên giường có được không? Bởi vì bây giờ vẫn đang trong kỳ nguy hiểm nên không thể động vào cô, Mạnh Giản tận tình giúp anh.

Chu Minh Thân cũng không biết vì sao, rõ ràng bản thân là một người khống chế cảm xúc rất tốt, nhưng chỉ cần ở trước mặt Mạnh Giản, loại năng lực khống chế này liền sụp đổ theo cấp số nhân, điều này cũng khiến cô trêu đùa anh rất nhiều lần.

Đây là điều sẽ xảy ra nếu có một người bạn đời nhỏ hơn mình nhiều tuổi, luôn bị cô ấy quyến rũ mọi lúc sau đó bỏ lại. Quan điểm sống đơn giản chính là đối lập nhau, nhưng may là quan điểm về tình yêu hoàn toàn phù hợp nên mới kéo về được một phần nhỏ, nếu không thì làm sao có thể tiếp tục?



Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!