Cả Thế Giới Phát Hờn Vì Ganh Tỵ

Chương 10: Tình cờ gặp nhau




Editor: Âu Dương Lạc Cửu

Sáng sớm hôm sau, Đường Tiểu Duy tỉnh lại trước, mở mắt, lập tức nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Khổng Địch, hai mắt anh nhắm chặt, lông mi vừa cong vừa vểnh lên, làm bao cô gái phải điêu đứng.

Anh nghiêng người quay mặt về phía Đường Tiểu Duy, hô hấp giống như thổi qua trán của cô, rất ấm áp.

Khổng Địch khoanh tay, cuộn mình lại, tuy ngủ cực kỳ ngon, nhưng cái tư thế ngủ này rõ ràng cho thấy anh là người vô cùng thiếu cảm giác an toàn.

Cái giường lớn như vậy, Khổng Địch chỉ chiếm một phần nhỏ ở bên phải đầu giường, thật sự là quá nhỏ rồi, đương nhiên Đường Tiểu Duy nhìn không ra loại cảm giác thiếu an toàn kia, cô chỉ cảm thấy Khổng Địch như vậy vô cùng khả ái.

Nhìn anh một hồi, cũng không thấy anh có dấu hiệu tỉnh lại, Đường Tiểu Duy từ cuối giường leo đến phía sau Khổng Địch, nhẹ nhàng xốc chăn lên nhìn vết thương sau lưng anh, vẫn còn xanh tím.

Nhớ lại đêm qua, trong nháy mắt ngàn cân treo sợi tóc, cũng không biết anh lấy sức ở đâu ra mà che trên người cô, thật ra lúc ở nhà hàng, khi cô hiểu lầm chú kia muốn đánh cô, anh đã làm như vậy, không chút do dự đỡ nguy hiểm thay cô.

Cảm giác có người bảo vệ, thật tốt.

Khổng Địch vẫn ngủ, Đường Tiểu Duy không đành lòng gọi anh dậy, gọi điện thoại kêu người ta đưa một phần bữa sáng lên, đợi sau khi cô ăn xong, Khổng Địch vẫn chưa tỉnh.

Cô nhìn vết thương kia, tay ngứa ngáy luôn muốn dùng đá đắp lên.

"Khổng Địch, Khổng Địch, anh tỉnh lại đi. " Đường Tiểu Duy ghé vào bên giường hô.

Người vẫn ngủ say như trước.

Đường Tiểu Duy bò lên giường, đẩy anh một cái: “Đã hơn tám giờ rồi..."

Người vẫn hô hấp đều đều như trước.

Đường Tiểu Duy không dám động vào cánh tay của anh, vì vậy dùng sức kéo lấy cổ chân của anh, kéo a... kéo... "Anh, đứng lên đi..."

Khổng Địch rốt cục có một chút phản ứng, anh hơi mở mắt ra, sau khi thấy rõ người quỳ gối ở trên giường túm chân của anh, rốt cuộc lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Đường Tiểu Duy tiếp tục đưa tay kéo anh: "Khổng Địch, Khổng Địch, nếu anh không dậy, chúng ta sẽ không đuổi kịp chuyến tàu thứ nhất."

Khổng Địch sợ ngứa lại cuộn tròn thân thể, con mắt vẫn không mở, trong miệng nói lẩm bẩm, "Đừng làm ầm ĩ, tôi sẽ đánh người, thật đấy. " Giống như sợ cô không tin, cuối câu còn nói thêm hai chữ “thật đấy”.

Đường Tiểu Duy rốt cục lại phát hiện Khổng Địch có thêm một tật xấu, yêu ngủ, cực kỳ yêu ngủ nướng.

Khổng Địch ngủ thẳng đến hơn mười giờ mới tỉnh, nhìn Đường Tiểu Duy ngơ ngác hai mắt trống rỗng ngồi ở bên giường, anh nhìn đồng hồ, ngượng ngùng chôn mặt vào gối: "Ưm... tại sao bé cưng không gọi anh dậy?"

Đường Tiểu Duy máy móc quay đầu nhìn anh, không biết từ lúc nào uể oải "hừ" một tiếng, cô đã gọi anh từ sáng sớm đấy...

"Chắc là do anh bị thương nên mới có thể ngủ đến bây giờ, thật ra lúc bình thường anh rất chịu khó..." Anh còn muốn nói sạo một chút, mục đích muốn lấy lại hình tượng huy hoàng của mình trong lòng Đường Tiểu Duy, nhưng càng về sau, chính anh cũng chột dạ nói không được nữa.

Đường Tiểu Duy thấy anh mở to hai mắt vô tội nhìn cô, còn chớp chớp liên tục, trong mắt hiện lên ánh sáng, vì vậy rất không có khí phái hết giận.

Lại dùng đá lạnh đắp lên vết thương sau lưng anh trong chốc lát, bôi thuốc xong, hai người mới đi trả phòng.

Khi đó đã sắp đến trưa rồi, Khổng Địch mang Đường Tiểu Duy đi đến một đường phố mỹ thực, các loại đồ ăn vặt nhiều đến hoa cả mắt, cô nàng Đường phấn chấn vọt tới, thấy cái gì cũng phải nếm thử một lần.

Bóng dáng Đường Tiểu Duy càn quét hết cả phố mỹ thực, Khổng Địch cuối cùng cũng hiểu được vì sao con kiến phải di chuyển lá cây rồi(?), bởi vì Đường Tiểu Duy có thể ăn cả con đường.

Cô nàng Đường Tiểu Duy giải thích, cô đang ở thời kỳ phát dục.

Bọn họ đi chuyến tàu thứ hai để trở về, mỗi người chỉ cần bảy mươi đồng để trả tiền đi tàu, Đường Tiểu Duy vừa nghe xong cơn tức lập tức bốc lên, hóa ra ngày hôm qua chú kia ném bọn họ trên đảo Mặt Trăng không phải là vô sỉ nhất, vô sỉ nhất chính là giá tiền, chú kia vậy mà lại lấy giá tiền cao gấp ba lần.

"Chỉ là năm miếng thịt bò, thế mà lại tính toán nhỏ nhặt như vậy..." Đường Tiểu vốn muốn phát tiết một chút, nhưng lại phát hiện, lời oán hận của loài người đã không thể miêu tả được tâm tình của cô trong giờ phút này được nữa rồi, lần đầu tiên nhìn thấy một ông chú vô sỉ như vậy.

Thuyền đưa bọn họ về tới bến tàu Vượng Thủy, hai người vừa mới lên bờ, lại đụng phải một người không tưởng được.

Đường Tiểu Duy cảm thấy Phương Đạc thực sự rất thần thông quảng đại, thế nhưng lại biết bọn họ đi đến đảo Mặt Trăng, còn tính toàn được khi nào bọn họ trở về, chờ sẵn ở bến tàu.

Khổng Địch nhìn thấy Phương Đạc lại không có quá nhiều kinh ngạc.

Phương Đạc cười dịu dàng nhìn hai người: "Thế nào? Chơi vui vẻ chứ?"

Khổng Địch đi tới chỗ Phương Đạc, vừa đi vừa trả lời: "Cũng không tệ lắm. "

Đường Tiểu Duy từ từ đi theo phía sau anh, bĩu môi lầm bầm: "Người đàn ông của anh đến đón anh, thì ngay lập tức quên em."

Phương Đạc nhìn Đường Tiểu Duy yên lặng đi theo phía sau lưng, phát hiện cô đang thấp giọng nhắc tới cái gì, buồn cười hỏi: "Bảo bối, làm sao lại xụ mặt như vậy?"

Còn không phải bởi vì anh sao! Đường Tiểu Duy thầm nghĩ.

"Nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn cau mày của em này, lẽ nào là Khổng Địch khi dễ em?" Mặt Phương Đạc đầy ý cười.

"Anh ấy sẽ không." Đường Tiểu Duy không suy nghĩ nói ra, sau mới chợt thấy lời này rơi vào trong tai người khác có bao nhiêu mập mờ.

Mặc dù Phương Đạc vẫn mặt mày hớn hở, nhưng nhiệt độ trong mắt quả thực thấp đi không ít, dừng một chút, anh nói: "Ai khi dễ Tiểu Duy vậy, nói với anh Phương, anh ra tay giúp em."

Đường Tiểu Duy nghiêng đầu hỏi: "Thực sự?"

"Ừ." Phương Đạc kiên định gật đầu.

"Khi dễ tôi là năm miếng thịt bò và ngựa ô." Đường Tiểu Duy nghiêm túc nói chuyện.

Phương Đạc sửng sốt, thế này là thế nào? "Bảo bối... Có thể chọn một người không?"

Khổng Địch đứng ở bên cạnh ha hả cười rộ lên, anh đưa tay phải ra ôm bả vai của Đường Tiểu Duy, mang theo cô vừa đi vừa nói với Phương Đạc: "Đứa nhỏ này vẫn luôn nói người khác lòng dạ hẹp hòi, thật ra chính em ấy cũng hẹp hòi." Nói xong cúi đầu nhìn Đường Tiểu Duy trong khuỷu tay: "Bé cưng, chúng ta không cần phải theo chân bọn họ so đo tính toán."

Phương Đạc nhìn khớp xương ngón tay rõ ràng nhỏ dài trên vai Đường Tiểu Duy, nghe lời nói của Khổng Địch, không nhúc nhích hồi lâu, đến khi hai người kia cách anh càng ngày càng xa sau, anh mới bước rất nhanh đuổi theo, sau đó đập hai cái ở chỗ xương bả vai bên trái của Khổng Địch, "Lần sau đi ra ngoài thì nói với tôi một tiếng, hôm qua tìm cậu nửa đêm."

Động tác của Phương Đạc giống như vô tình, nhưng đối với Khổng Địch chính là rất đau, nơi bị thương của Khổng Địch bị Phương Đạc tập kích, anh không rên một tiếng, chỉ nhíu mày, sau đó nhếch miệng nói: "Được."

Đường Tiểu Duy tưởng rằng Phương Đạc không có đụng tới nơi bị thương của Khổng Địch, nhưng khi phát hiện Khổng Địch hơi nhíu chân mày thì nổi giận, tiến lên muốn đánh Phương Đạc, Khổng Địch nhanh tay nhanh mắt ôm hông của cô, Đường Tiểu Duy nhốn nháo quơ quả đấm nhỏ về phía Phương Đạc muốn tránh thoát khỏi ràng buộc, lại bị Khổng Địch ôm chặt, Khổng Địch an ủi: "Được rồi, được rồi, không có chuyện gì, Phương Đạc không biết. "

Phương Đạc dậm chân né khỏi Đường Tiểu Duy: "Ai ui, bảo bối, anh làm gì sai sao, tại sao lại đánh anh?"

Phương Đạc không những không tức giận, mà còn cảm thấy Đường Tiểu Duy rất hài hước, nhìn cô cười vui sướng.

Đường Tiểu Duy căm tức Phương Đạc một hồi sau đó liền không để ý tới anh nữa.

Kế tiếp, Khổng Địch và Đường Tiểu Duy lên xe của Phương Đạc, bởi vì có ba người, nên Khổng Địch không có đi lấy hai cái xe thể thao kia, Phương Đạc ngựa quen đường cũ lái xe đưa Đường Tiểu Duy về nhà trước, sau đó chở Khổng Địch rời đi.

Điều khiến Đường Tiểu Duy thất vọng là, lúc Khổng Địch rời đi chỉ mỉm cười nói tạm biệt với cô.

Cuộc sống của bọn họ hoàn toàn không giống nhau, cho nên lần gặp mặt tiếp theo là khi nào cô không cũng biết, cô không có số điện thoại của Khổng Địch, Khổng Địch cũng không có số điện thoại của cô, hoàn toàn không thể liên lạc được.

Trong trường học, nếu như cô Nhậm lành bệnh, Khổng Địch cũng sẽ không đi dạy thay.

Nếu như Khổng Địch muốn tìm cô, có thể tới nhà hoặc trường học, thế nhưng Đường Tiểu Duy biết, anh sẽ không tới.

Nếu như Đường Tiểu Duy muốn tìm anh, chỉ có thể thông qua Đường Lâm, mà khả năng Đường Lâm giúp cô hầu như là con số không.

Xem ra, cho dù bọn họ từng hoạn noạn có nhau, từng thân mật khăng khít, nhưng kết quả cuối cùng cũng chỉ là tình cờ gặp nhau...

--- ------ ----- tôi là đường phân cách tình cờ gặp nhau --- --------

Mặc dù Đường Tiểu Duy là một học sinh có vấn đề, nhưng vấn đề của cô đều là vấn đề nhỏ, tổng thể mà nói vẫn là cô gái tốt, cô chưa từng đi suốt đêm không về, cho nên lần này cô hơi không nắm chắc được Đường Lâm sẽ trừng trị cô như thế nào.

Cẩn thận mở cửa, ló đầu ra nhìn phát hiện phòng khách không có một bóng người, lại rón rén đi đến phòng ngủ, phát hiện Đường Lâm đang ngủ.

Tiếng cửa mở của cô đánh thức Đường Lâm, Đường Lâm ngẩng đầu nhìn Đường Tiểu Duy, lẩm bẩm nói: "Tiểu Duy, mấy giờ rồi?"

Đường Tiểu Duy nhìn đồng hồ treo tường một chút, trả lời: "Hai giờ chiều. "

Đường Lâm lấy tay vỗ vỗ cái trán, làm cho bản thân tỉnh táo một chút, sau đó ngồi xuống mặc quần áo: "Em ăn cơm chưa? Ngày hôm qua trở về có đánh thức em hay không?"

Đường Tiểu Duy vừa nghe, biết Đường Lâm trở về lúc nửa đêm, hơn nữa còn không biết chuyện cô một đêm không về, đây vốn là việc vốn nên vui vẻ, thế nhưng trong lòng Đường Tiểu Duy có chút không được tự nhiên, cảm thấy Đường Lâm càng ngày càng không quan tâm cô: "Ngày hôm qua, mấy giờ chị trở về?"

"... Bốn giờ." Đường Lâm vừa mặc quần áo vừa nói.

"Đường Lâm, chị không thể sa đọa như vậy nữa, chị cứ tiếp tục như vậy, cụ ông sớm muộn gì cũng bị chị làm tức chết. " Đường Tiểu Duy cau mày: "Gia yến lần trước chị không trở về, ông nội còn hỏi về chị đấy. "

"Ông ta hỏi cái gì?"

"Hỏi lúc chị làm xằng bậy ở bên ngoài có nói là người của nhà họ Đường hay không."

"Không có ai biết chị là cháu gái của ông ta, ông ta không cần cảm thấy mất mặt." Đường Lâm trợn mắt một cái, giọng nói ác liệt.

"Đường Lâm, chị đừng giày xéo mình như vậy. " Đường Tiểu Duy mở to mắt vô tội nhìn Đường Lâm, trên mặt mang theo đau lòng.

"Cái gì gọi là giày xéo chính mình? Chị đây là hoạt động xã giao bình thường. Con nít thì biết cái gì." Đường Lâm đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

"Nhà ai hoạt động xã giao bình thường mà ngủ với hết người đàn ông này đến người đàn ông kia?" Đường Tiểu Duy theo chị đi tới cửa phòng vệ sinh.

"Mẹ kiếp, em học lời này từ ai?" Đường Lâm miệng đầy bọt xà phòng: "Đã thật lâu chị chưa sinh hoạt, đừng có nắm lấy không thả chút chuyện này của chị."

"Vậy ngày hôm qua chị đi đâu bốn giờ mới về." Đường Tiểu Duy cứng cổ hỏi.