Cá Voi Cô Đơn

Chương 63: Từ nay, cậu được tự do




Ngày hôm sau Lạc Tĩnh Ngữ mới biết cảm nhận của ba và anh trai Chiêm Hỉ, trong đầu tức khắc trăm hoa đua nở! Hạnh phúc tới bất ngờ như thế, anh qua cửa thứ nhất dễ dàng như vậy sao?

Thật vui sướng! Anh hận không thể lập tức nói cho ba mẹ mình, lập tức dẫn Hoan Hoan về nhà gặp người lớn.

Cửa nhà anh thì không cần qua! Một đường lớn tám làn xe chạy*, Hoan Hoan thích đi đường nào cũng có thể đi, tất cả mọi người đều sẽ thích cô, yêu chiều cô, bảo bối cô, để cô trở thành một công chúa nhỏ trong lòng bàn tay.

Vui vẻ vui sướng, mấy ngày nay Lạc Tĩnh Ngữ vẫn không được nghỉ ngơi, không thể hẹn hò cùng Hoan Hoan, cũng không thể làm kem cho cô ăn, bởi vì anh cần phải thiết kế 5 loại trang sức cho Lễ Hán phục trong vòng 3 ngày, còn làm hàng mẫu gửi Phương Húc.

Chiêm Hỉ tỏ vẻ hiểu rõ, Lạc Tĩnh Ngữ nói sau khi mở đơn mấy ngày đầu sẽ tương đối rảnh rỗi, anh hỏi Chiêm Hỉ muốn ra ngoài chơi mấy ngày hay không. Chiêm Hỉ nghĩ ngợi rồi nói: "Hai ngày nữa em đã đồng ý với ba sẽ về nhà thăm bà nội. Sau khi trở lại, em phải bắt đầu tìm công việc, khi nào thời tiết mát hơn chúng ta hẵng ra ngoài chơi, bây giờ ở chỗ nào cũng nóng bức."

Lạc Tĩnh Ngữ không ý kiến, ngồi vào bàn bắt đầu vẽ thiết kế với tâm tình cực tốt.

——

Về thiết kế trang sức Hán phục, Lạc Tĩnh Ngữ lúc nhàn rỗi đã có một ít ý tưởng, cũng không quá khó để vẽ, sau khi gửi Phương Húc xem qua bản thảo thiết kế, anh liền bắt đầu chế tác hàng mẫu.

Tiểu Ngư bận rộn như vậy, Chiêm Hỉ không đến quấy rầy anh, tự mình mua vé xe về nhà.

Sau Tết Thanh Minh cô chưa từng về nhà, nhìn thấy ba mẹ một lần nữa, suy nghĩ của cả ba người đều khó đoán được. Lần trước Chiêm Hỉ cãi nhau với Trì Quý Lan thật sự rất căng, Trì Quý Lan nhìn đến cô tự nhiên sắc mặt không tốt, lạnh mặt nói một câu "Ồ, cũng biết trở về à?" sau đó vào bếp dọn dẹp.

Chiêm Hỉ cùng ba giao mắt xong cũng theo vào bếp, cô dịu dàng gọi một tiếng "Mẹ", sắc mặt Trì Quý Lan cũng tốt lên một chút, Chiêm Hỉ thấy bà muốn rửa rau xắt rau, cô đến tiếp rồi nói: "Mẹ, để con rửa cho, bây giờ con biết làm rồi."

Trì Quý Lan rảnh rỗi đứng bên cạnh cô, nhìn chằm chằm cô hồi lâu, hỏi: "Hiện tại công việc của con tìm thế nào rồi?"

Chiêm Hỉ giả bộ ngớ ngẩn cười hì hì: "Không tốt lắm, mùa hè quá nóng, con muốn nghỉ ngơi trước rồi tìm, chẳng phải người ta nói tìm công việc như mò kim đáy bể sao?"

"Hừ, vậy là không được chứ gì?" Trì Quý Lan hừ lạnh, "Không hiểu sao tự dưng từ chức, công việc tốt nói không làm liền không làm, hiện tại biết công việc bên ngoài khó tìm chưa?"

Chiêm Hỉ một bên rửa rau một bên lẩm bẩm: "Không khó tìm, nhất định là chưa thích hợp."

Trì Quý Lan buồn một lúc, vẫn không được nhịn nói: "Thật sự không cần nhờ người giới thiệu sao? Nhà chúng ta có rất nhiều thân thích ở Tiền Đường. Dì cả của con......"

"Thật, thật sự không cần, mẹ ạ. Thật sự không cần!" Chiêm Hỉ rất sợ hãi, liên tục từ chối, "Mẹ hãy tin tưởng con tự mình tìm thật tốt, không cần nhờ người giới thiệu."

Mặt Trì Quý Lan lại sầm xuống, với lấy rổ rau cải cô vừa rửa xong, cả giận nói: "Không biết con nghĩ gì nữa! Rốt cuộc nhân viên công chức không tốt chỗ nào? Vì sao không đi thi? Lúc này con bắt đầu chuẩn bị cũng còn kịp đấy!"

Chiêm Hỉ không hé răng, cô đến vo gạo chuẩn bị nấu cơm, Trì Quý Lan quay sang trừng cô: "Còn nữa, chuyện đối tượng thì sao? Lúc trước con nói khi nào thi đậu rồi mới giới thiệu, hiện tại không thi nữa, con không thèm tìm đối tượng luôn sao?"

Giọng điệu Chiêm Hỉ cứng rắn hơn một chút: "Mẹ! Con đã nói tự mình tìm! Con không thích được người khác giới thiệu, mẹ có hiểu hay không đấy? Sao còn đề cập tới chuyện này?"

"Rốt cuộc là vì sao?" Trì Quý Lan thật sự không nghĩ ra, "Giới thiệu tốt biết bao, hiểu tận gốc rễ nhà người ta. Con cũng đã 24, tuổi âm cũng đã 25, không còn nhỏ nữa, con......"

Lúc này, Chiêm Cường vào bếp đánh gãy lời của bà: "Hoan Hoan, con đến xem thử di động của ba, có thứ gì đó cứ nhảy ra, không xóa được."

"Vâng ạ." Chiêm Hỉ đặt rổ vo gạo trên mặt bàn rồi phóng theo ba ra ngoài, để lại Trì Quý Lan một mình trong bếp giận dỗi.

Chiêm Hỉ dự định ở nhà hai đêm cùng bà nội và ba mẹ, chờ cô về Tiền Đường, Tiểu Ngư hẳn đang làm xong hàng mẫu rồi.

Đúng thật cô cần tiếp tục tìm công việc, chuyện này không thể kéo dài mãi, tiền tiết kiệm của cô còn một ít, tuy rằng có thể ăn cơm nhờ Tiểu Ngư, nhưng tiền thuê nhà cũng phải trả, cũng đã lớn như vậy rồi, còn không biết ngại mà xin tiền ba mẹ anh trai sao.

Lúc ở nhà, Chiêm Hỉ không liên lạc với Lạc Tĩnh Ngữ, dù sao hai người bọn họ mỗi ngày đều có thể gặp mặt ở Tiền Đường, cũng không thể không nhịn được mấy ngày.

Cô biểu hiện rất ngoan ngoãn, mỗi ngày đều chủ động giúp mẹ làm việc nhà, cũng không chọc bà tức giận, còn giả vờ mở app tìm việc đưa bà xem, hỏi công việc này thế nào, công ty kia được không. Tóm lại, cô lại biến về thành cô con gái luôn nghe lời hiểu chuyện lúc trước.

Trì Quý Lan không thể chỉ trích cô điều gì, thái độ tự nhiên mềm xuống, thường lải nhải chuyện Chiêm Kiệt cùng cô, cũng không dám công kích Tần Phỉ, sợ rằng Chiêm Hỉ lại tức giận.

——

Lạc Tĩnh Ngữ dựa theo ước định, 23 tháng 7 anh gửi các tấm hình hàng mẫu chụp ở mọi góc độ cho Phương Húc, sau khi Phương Húc nhận được liền gửi tới các diễn đàn Hán phục, hơn nữa anh ta còn chụp hình các phản hồi của các cô gái trong nhóm gửi cho Lạc Tĩnh Ngữ.

Có vài món trang sức yêu cầu điều chỉnh một chút, có vài đóa hoa yêu cầu thêm mấy màu sắc, Lạc Tĩnh Ngữ đều ghi chép lại kỹ càng.

Ngày hôm sau Chiêm Hỉ về Tiền Đường, buổi chiều 5h sẽ đến trạm, Lạc Tĩnh Ngữ dự định đến trạm đón cô, buổi tối nấu cho cô bữa tiệc lớn.

Sau bữa trưa, khi anh đang sửa chữa bản thảo thiết kế trên bàn làm việc, Phương Húc bỗng không mời mà đến.

Vào nhà, ánh mắt Phương Húc đảo một vòng phòng khách, rồi hỏi: "Bạn gái của cậu đâu? Đi làm à?"

Lạc Tĩnh Ngữ đánh chữ: [Không, cô ấy về nhà.]

"Ồ...... trùng hợp thế." Khóe miệng Phương Húc cong lên, anh ta nở nụ cười.

Lần này anh ta tới cửa không còn viện lý do là "Tiện đường đi qua", nói trắng ra mục đích của mình.

Anh ta nói: "Lần này lượng đơn đặt hàng sẽ rất lớn, phải mời người mẫu chụp ảnh, mấy hàng mẫu đó đưa tôi trước đi."

Lạc Tĩnh Ngữ không nghi ngờ, anh đóng gói năm loại hàng mẫu đưa cho Phương Húc, còn dùng di động đánh chữ hỏi anh ta, thêm màu sắc và sửa chữa kiểu dáng phải cần đến hai, ba ngày mới có thể làm ra, đến lúc đó có lẽ còn phải phiền Phương Húc đến một chuyến.

Không ngờ, sau khi Phương Húc lấy được hàng mẫu, anh ta mỉm cười một chút, nói: "Không cần, sau này hẳn là sẽ không đến nữa."

Lạc Tĩnh Ngữ không phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn anh ta.

Phương Húc lấy ra tờ giấy từ trong cặp tài liệu mình mang theo, anh ta đưa cho Lạc Tĩnh Ngữ: "Tiểu Ngư, hôm nay tôi đến đây có hai việc. Thứ nhất, lấy hàng mẫu; thứ hai, mấy tháng này tôi đã suy nghĩ cẩn thận một chút, con người của tôi chính là một người làm ăn, không có tài năng, ý tưởng tương đối nghèo nàn, cùng cậu hợp tác đúng thật là chậm trễ sự phát triển của cậu. Năng lực của cậu rất mạnh, đáng lý nên được nổi tiếng hơn, nếu tiếp tục cùng tôi hợp tác làm mấy thứ trang sức nhỏ cho mấy cô gái, thật sự đã oan ức cho cậu. Cho nên đâu, tôi nghĩ chúng ta nên dừng hợp tác đi."

Mấy lời này anh ta nói rất chậm rãi, trên mặt còn mang theo ý cười, đa phần Lạc Tĩnh Ngữ đều xem đã hiểu, đặc biệt là câu cuối cùng "Dừng hợp tác" kia, sau khi thấy rõ khẩu hình môi của Phương Húc, đầu anh bỗng trống rỗng, anh cúi đầu nhìn tờ giấy trên tay.

Đây là bảng số liệu chằng chịt, còn có chữ, trong lúc nhất thời anh xem không hiểu là cái gì. Anh lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Phương Húc, há miệng thở dốc, định dùng thủ ngữ hỏi anh ta có ý tứ gì, lại đành phải dùng di động đánh chữ, nhưng sau khi lấy di động ra lại chẳng nhớ nổi nên hỏi điều gì.

Tất nhiên Phương Húc nhìn ra sự quẫn bách của Lạc Tĩnh Ngữ, anh ta chỉ vào tờ giấy trong tay anh, nói: "Tờ giấy này là bảng thanh toán tôi đã nhờ kế toán làm, cậu xem thử đi, nếu không có gì vấn đề thì ký tên lên đó. Thật ra lúc trước chúng ta thanh toán vẫn luôn rất rõ ràng, trước nay tôi cũng không tham tiền của cậu, hiện tại Lễ Hán phục còn chưa mở đơn, đúng lúc, hai chúng ta nên thanh toán hết nợ nần.

Còn sau này, cửa hàng tạo hoa mà chúng ta cùng làm kia có tiếp tục làm nữa hay không, tôi sẽ tự mình quyết định, không cần cậu quan tâm nữa. Dù sao cậu cũng đã có 'Nghệ thuật tạo hoa Cá Mừng Vui', hoàn toàn có thể dựa vào sự trợ giúp của bạn gái cậu. Nhận một vài đơn cao cấp lớn, hoặc hàng xa xỉ, triển lãm, đấy cậu mới vừa tham gia xong triển lãm, còn được lên báo nữa! Tiểu Ngư, cậu thật sự rất ưu tú, anh Phương tin tưởng cậu sẽ càng ngày càng tốt, nào đến đây, ký tên đi."

Lạc Tĩnh Ngữ không dám ký, anh chưa xem hiểu gì cả, trong trí nhớ đúng thật là Phương Húc không tham tiền của anh, khoản tiền Ngày Của Hoa tháng 3, khoản tiền làm đơn trang sức tháng, tất cả Phương Húc đều đưa anh, nhưng anh vẫn không dám ký.

Chuyện này quá đột ngột, anh hoảng sợ, hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ.

Nếu Hoan Hoan ở đây thì tốt rồi, vì sao Hoan Hoan lại không ở đây chứ?

Sao Phương Húc biết Hoan Hoan không ở đây? Hay là, cho dù Hoan Hoan ở đây cậu ta cũng không sợ? Hay là, vốn dĩ tờ giấy này không có vấn đề gì? Nếu anh không ký sẽ có hậu quả gì?

Phương Húc lại đợi một lúc nữa, thấy Lạc Tĩnh Ngữ cầm tờ giấy sững sờ, nhịn không được vỗ lên cánh tay anh, Lạc Tĩnh Ngữ lại ngẩng đầu nhìn anh ta, sắc mặt tái nhợt, đôi môi cũng nhạt đi rất nhiều.

"Cậu sợ cái gì? Còn sợ tôi chơi cậu một vố sao? Nhiều năm hợp tác như vậy, tôi đều xem cậu như em trai của mình, sao có thể chơi cậu được?" Phương Húc bật cười, "Ký đi, dù có bạn gái của cậu ở đây cũng phải ký thôi. Như thế tôi nói vật, thật ra cậu đã sớm muốn cắt đứt với tôi rồi, đúng không? Cậu vẫn luôn cảm thấy tôi làm trễ nãi cậu, tôi thế này chẳng phải như ý nguyện của cậu sao?"

Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu, mím chặt môi, hai tay siết chặt tờ giấy. Anh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, chỉ vào túi hàng mẫu trong tay Phương Húc, rồi mở tay ra, ý tứ rất rõ ràng, trả về cho anh.

Phương Húc vui vẻ: "Mấy bức ảnh tôi đã gửi đến các nhóm Hán phục, tất cả mọi người đều biết đó là sản phẩm của 'Đại sư Cá Nhỏ tạo hoa', tôi có thể đưa cho cậu, chỉ là, cậu dám dùng lại sao? Lạc Tĩnh Ngữ, tôi cần phải nhắc nhở cậu một chút, không ai biết mấy thứ này là do cậu làm, dù có bằng chứ là lịch sử trò chuyện của chúng ta, còn do cậu gửi cho tôi. Vậy cậu có nghĩ tới hay không, hiện tại cậu và tôi vẫn trong quan hệ hợp tác, ở thời điểm đó là trước khi cậu ký tên, mấy thứ này đều là tác phẩm trong cửa hàng của tôi."

Lạc Tĩnh Ngữ trừng mắt nhìn anh ta gắt gao, vẫn đưa tay đòi trả về.

"Được rồi, cậu có thể không ký tên." Phương Húc xách túi trong tay, "Tôi cũng có thể đưa đồ vật còn lại cho ngươi, nhưng tôi muốn nói cho cậu biết, nếu không ký tên, Lễ Hán phục lần này tôi không định làm, sẽ không mở nhận đơn. Hai chúng ta không dừng hợp tác, bản thân cậu cũng không thể làm một mình, mấy tháng tới vừa vặn cậu nên nghỉ ngơi một chút đi."

Lạc Tĩnh Ngữ: "......"

Đầu anh đã cực kỳ loạn, những lời sau của Phương Húc, anh không đọc rõ khẩu hình môi, không hiểu được tính logic của mạch chuyện, không biết rốt cuộc Phương Húc muốn làm gì. Vì sao muốn dừng hợp tác ở thời điểm này? Như thế đối với Phương Húc có lợi sao? Vì sao Phương Húc bắt anh phải làm hàng mẫu? Cậu ta không có dự định mở đơn sao? Vậy thì ai làm chứ? Cậu ta không làm, thì ai đi làm đây?

Những vấn đề Lạc Tĩnh Ngữ đều không rõ ràng, anh quá ngu ngốc, lúc giao tiếp với Phương Húc vĩnh viễn đều ở dưới, vĩnh viễn bị kiềm chế.

"Ký tên đi, Tiểu Ngư." Phương Húc lại mở miệng, vẫn rất kiên nhẫn, "Đừng kéo dài, đây đều là những khoản thanh toán rõ ràng, tôi bảo đảm không chơi cậu. Cậu có thể đi tìm kế toán giúp cậu xem, hoặc để bạn gái tới xem, đều giống như nhau."

Tựa như sợ Lạc Tĩnh Ngữ không hiểu, Phương Húc lấy một tờ giấy trắng trên bàn làm việc, kéo tay Lạc Tĩnh Ngữ tới trước bàn, viết chữ cho anh xem:

[1, không ký tên, tôi không mở đơn nhận hàng, tôi và cậu không cắt đứt, cậu không thể làm một mình.]

[2, ký tên, chúng ta cắt đứt, cậu lập tức có thể làm một mình, lúc này thiết kế một lần nữa vẫn kịp.]

[3, tôi có mở đơn nhận hàng hay không, tôi sẽ tự quyết định, hàng mẫu này trước khi cậu ký tên vốn dĩ đều là của tôi. Nếu cậu làm một mình cũng có thể tiếp tục dùng, nhưng cậu dám dùng sao?]

Lạc Tĩnh Ngữ nhìn chữ trên giấy, sau đó nhìn Phương Húc, đôi mắt đều đỏ lên.

"À! Tôi đã quên một chuyện, xem như tôi bồi thường cho cậu." Phương Húc nói, "Còn nhớ lúc trước bản thiết kế theo bộ mà tôi gửi cho cậu không? Tôi đã nói với đối phương, nhà thiết kế không làm nữa, tôi cũng tiếp tục hợp tác với bọn họ nữa. Tôi đưa cửa hàng "Nghệ thuật tạo hoa Cá Mừng Vui" cho đối phương, bọn họ hẳn sẽ liên hệ đến, tiếp đó sẽ tìm cậu, xem như đây là đơn đặt hàng đầu tiên cậu làm một mình đi, đến tận mấy vạn tệ đấy! Cậu xem đi, anh Phương đối với cậu không tồi chứ? Đơn lớn như vậy cũng tặng cho cậu rồi."

Lạc Tĩnh Ngữ: "......"

"Ký tên đi." Phương Húc nhét bút vào trong tay Lạc Tĩnh Ngữ, vẻ mặt tươi cười thành khẩn lại thân thiết, "Chúng ta hợp tác tốt rồi cắt đứt cũng tốt, anh Phương chúc cậu trong ngành sản xuất hoa ngày càng phát triển, tiền đồ như gấm, sớm ngày trở thành đại sư giống Từ Khanh Ngôn."

Lạc Tĩnh Ngữ nắm chặt cây bút trong tay, cán bút sắp bị anh bóp gãy.

Phương Húc rút tờ giấy trong tay anh ra, đặt trên bàn làm việc, ngón tay gõ một chút: "Lạc Tĩnh Ngữ, nếu cậu còn muốn làm ăn ở Lễ Hán phục thì ký tên đi."

Lạc Tĩnh Ngữ: "......"

"Rốt cuộc cậu đang suy nghĩ cái gì?!" Phương Húc đột nhiên gào lên, tuy rằng Lạc Tĩnh Ngữ không nghe thấy, cũng khẩu hình miệng lớn chấn động một chút. Quà Tặng nhảy xuống từ nhà cây cho mèo, chạy trốn vào phòng ngủ chính, tựa như chứng minh độ lớn của giọng Phương Húc.

"Lời hay không chịu nghe đúng không? Vậy tôi đây nói thật với cậu!" Vẻ mặt Phương Húc thay đổi, "Tôi không muốn hợp tác với cậu nữa, Lạc Tĩnh Ngữ! Hiện tại không phải là tôi chậm trễ cậu, mà là cậu làm trễ nãi tôi! Sao da mặt cậu dày như thế chứ? Tôi đẫ giúp cậu bốn năm rồi đấy, sao thế? Còn muốn níu kéo tôi sao? Tôi không muốn hợp tác nữa! Có nghe hiểu hay không? Có nghe hiểu hay không đấy?! Mau chóng ký tên đi! Ký xong rồi chúng ta chia thành hai ngả, về sau cậu thích làm gì thì làm đó! Cậu không cần đến chịu sự tức giận của tôi! Tôi cũng không cần hầu hạ cậu! Lạc Tĩnh Ngữ, ký tên!"

Đôi mắt Lạc Tĩnh Ngữ đỏ ngầu nhìn anh ta, lúc này ngay cả mặt cũng đỏ lên, tay run rẩy cầm lấy tờ giấy nhăn dúm trên mặt bàn, có hai bản, mỗi bản ba trang, tổng cộng sáu trang giấy, phía dưới mỗi một tờ đều có ô trống để ký tên.

Lúc này, Phương Húc không còn ép buộc anh, chỉ khoanh tay lạnh lùng nhìn tới.

Lạc Tĩnh Ngữ chậm rãi khom lưngc, siết chặt bút, nhìn trên giấy những con số và chữ cái mà mình không hiểu trên tờ giấy, anh cắn chặt răng. Anh khẽ nhắm mắt lại, sau đó mở, ký tên của mình vào sáu tờ giấy kia.

"Sớm ký không phải xong việc rồi sao? Phí nhiều nước bọt của tôi như vậy." Phương Húc cầm lấy bút trong tay anh, cũng ký xuống tên của mình, lấy đi ba tờ giấy cất vào túi tài liệu, đưa ba tờ còn lại nhét vào tay Lạc Tĩnh Ngữ, chuẩn bị đi khỏi.

Trước khi đi, anh ta nói: "Lạc Tĩnh Ngữ, từ nay, cậu được tự do."