Các Đại Lão Đều Sủng Ta

Chương 249: Coi Như Tôi Cầu Xin Anh Anh Đừng Để Thằng Bé Tắm Nắng Được Không






"Đây nhất định là món cá thần tiên, siêu cấp vô địch ngon! Ăn ngon đến bạo! ”Cửu Bác chỉ lo ăn một con cá của Lam Cận, tựa hồ đã quên bên cạnh còn có một đĩa, cô đơn chờ đợi bị ăn."Tiểu Bác, đĩa cá chua ngọt này là do Mộc Tình tỷ tỷ làm nha, con không nếm thử một chút sao?"Chân Mộc Tình vội vàng đem đĩa cá kia của mình đẩy đến trước mặt Cửu Bác, cười cười nói nói nhìn hắn hỏi."Ồ, được rồi."Cửu Bác vẻ mặt bố thí, không tình nguyện gắp một đũa cá nhét vào trong miệng, kết quả một giây sau liền nôn ra, "Phi phi phi, cái này thật khó ăn, như thế nào còn có xương cá.


”Ngay sau đó một cái xương cá nhỏ bé bị cậu lấy ra khỏi miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời nhăn thành mướp đắng.Chân Mộc Tình mặt đã đen, rõ ràng cô ta đã loại bỏ sạch sẽ, sao còn có thể có xương cá?Đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là...!Cửu Bác cư nhiên nói cô ta làm cá chua ngọt thật khó ăn?Chuyện này là không có khả năng!"Tiểu Bác, con đừng nói bậy, Mộc Tình tỷ tỷ làm cá như thế nào có thể khó ăn?" Lâm Vân giáo dục.Cửu Bác ủy khuất: "Thật sự khó ăn mà, con cá này mới thật sự ngon, siêu cấp ngon! ”Nói xong Cửu Bác lại muốn gắp đĩa cá chua ngọt Lam Cận kia, lại vào lúc này, một bàn tay đột nhiên duỗi tới bưng cá lên, không cho cậu gắp được.Cửu Bác ngạc nhiên: "Chú Râu, cháu còn muốn ăn.

”Lam Cận bưng cá nhìn cậu, "Nếu muốn ăn, theo tôi đi hậu viện phơi nắng, sau này chỉ cần cậu muốn ăn, tôi đều có thể làm cho cậu ăn.

”Cửu Bác lập tức mặt buồn bã, lạnh run, "Cháu không cần phơi nắng, cháu sợ.


”Lam Cận lãnh khốc khuôn mặt, ngữ khí kiên quyết, "Vậy cậu cũng đừng ăn, tôi đi đem cá đổ đi.

”Nói xong làm bộ thật sự muốn đi ra ngoài đổ đĩa cá kia."Đừng! Đừng đổ nó! Cháu muốn ăn! ”Cửu Bác nhào tới, từ phía sau ôm lấy Lam Cận."Vậy cậu có muốn đi phơi nắng không?" Lam Cận thả lỏng giọng điệu.Cửu Bác giãy dụa một lúc lâu, cuối cùng khuất phục dưới dâm uy của mỹ thực, ấp úng lẩm bẩm: "Ôi...!Được rồi, nhưng không thể phơi nắng quá lâu, cháu sợ.

”"Tiểu Bác!"Lâm Vân vừa nghe Cửu Bác vậy mà thật sự đáp ứng, nhất thời gấp đến mức hô to, chợt nhìn về phía Lam Cận khẩn cầu nói: "Coi như tôi cầu xin anh, amh đừng để thằng bé phơi nắng được không? Nó không thể tắm nắng, nó sẽ chết mất! ”Lam Cận nhướng mày, trên đuôi mắt nhấc từng tia tà nịnh, "Ai nói cho bà là thằng bé sẽ mất mạng? Hoàn toàn ngược lại, hắn không phơi nắng mới có thể mất mạng.


Hiện tại nếu là Cửu Bác tự mình lựa chọn tôi, tôi nhất định phải toàn lực trị liệu hắn, bà không đồng ý cũng vô dụng.

”Lam Cận thái độ cường ngạnh, trực tiếp dắt Cửu Bác ra khỏi phòng, hai người cùng đi hậu viện.Chân Mộc Tình nhìn thoáng qua đĩa cá chua ngọt của mình, ánh mắt u lãnh, trong lòng căm hận "Vong Ưu" lại nhiều hơn vài phần."Lâm phu nhân, bà mau đi ngăn cản đi, ngàn vạn lần không thể để Cửu Bác phơi nắng, nếu không sẽ xong rồi." Chân Mộc Tình vẻ mặt sốt ruột nhắc nhở."A, tôi đi đây!"Lâm Vân hoảng sợ vạn phần, mặt trắng bệch, xoay người rút chân chạy ra ngoài, vội vàng hoảng hốt đi về phía hậu viện.Dung Tranh không lạnh không nhạt nhìn thoáng qua Chân Mộc Tình, cũng nhanh chóng đi theo hậu viện.Hiện tại Chân Mộc Tình một mình vẫn còn ở trong phòng, cô ta cười lạnh một tiếng, tính toán cũng đi theo xem một chút.Trong chốc lát chỉ sợ còn phải cầu cô ta giúp Cửu Bác chữa bệnh.Dù sao, chỉ cần Cửu Bác vừa tiếp xúc với mặt trời, nói vậy lập tức sẽ chịu không nổi..