Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo

Chương 47: 47: Đại Lão Hào Môn Ngồi Xe Lăn 14






Tầng năm, khách sạn Kim Hoa, Dương Xuân Bạch Tuyết các.

Bạn học tụ tập vốn là nên náo nhiệt và vui vẻ cười đùa, khoe khoang và hâm mộ cùng tồn tại, lúc này lại yên lặng kỳ dị.

Không chỉ không có ai mở miệng nói chuyện, dường như ánh mắt của mỗi người đang ngồi đây đều liếc loạn lên, thỉnh thoảng khi liếc đến Giang Úc ngồi bên cạnh Ninh Tiêu, vẻ mặt dịu dàng rót trà cho cô, dáng vẻ quý công tử phảng phất như từ tranh vẽ bước ra, lại đều che giấu mà nhanh chóng lướt qua, nhưng không được một lúc ánh mắt lại không tự chủ được liếc qua.

Đây chủ yếu là vì bọn họ còn chút chưa hồi thần lại từ chấn động lúc nãy.

Đây là loại thao tác gì? Bởi vì Ninh Tiêu đến tham gia tụ tập bạn học không đưa anh đi theo, vì vậy trực tiếp bao lại cả khách sạn Kim Hoa, sau đó tự mình mong chờ mà đi theo đến đây…
Có cần phải không chút tính người lại nhão nhão dính dính như vậy không?
Nhiều tiền như vậy cũng thôi đi, còn xa nhau mới một chút thôi đã không nỡ rồi? Cũng thật là quá…
Một nhóm người ngồi bên cạnh giao lưu ánh mắt với nhau, tất cả đều đã nhìn rõ nơi sâu trong đáy mắt người bên cạnh hàm chứa hâm mộ đố kỵ, quả nhiên hoa khôi chính là hoa khôi, không ra tay thì thôi, vừa ra tay những người khác cũng chỉ có thể nhìn lên khao khát, ông xã có tiền như vậy, nhiều tiền như vậy cũng không nói, lại còn dính cô như vậy.

Hu hu.

Đương nhiên rồi, những người ngồi đây có người bị thao tác của Giang Úc làm cho kinh sợ, hâm mộ với Ninh Tiêu.


Đương nhiên cũng có người bị ngọn lửa đố kỵ đốt cháy lý trí, cứ phải bới móc.

Mới yên lặng được một lúc, đã có người mở miệng trước.

Người mở miệng không phải ai khác, chính là chị gái thích so sánh thấy ánh đèn sân khấu này bị một mình Ninh Tiêu cướp đi toàn bộ, đã so với cô sáu bảy năm rồi.

Hoàn cảnh gia đình chị gái thích so sánh từ nhỏ đã không tồi, bộ dáng cũng là đẹp mắt từ nhỏ đến lớn, lại cộng thêm trước nay thành tích không tồi, vì vậy từ nhỏ liền bùng nổ lòng tự tin, vẫn luôn kiên định cho rằng bản thân chính là thiên chi kiêu nữ cho đến trước khi lên đại học, ai cũng không bằng cô ta.

Nhưng điều không nghĩ đến được chính là, vừa mới lên đại học đồ vật mà chính mình lấy làm tự hào toàn bộ đều bị bạn cùng phòng của cô ta, Ninh Tiêu vừa vào trường học liền dựa vào một tấm ảnh sườn mặt liền trở thành hoa khôi đánh bại.

Khuôn mặt không tinh tế như người ta, thành tích không bằng người ta năm nào cũng giành được học bổng quốc gia, gia thế… cũng chỉ có gia thế không dựa vào bản thân cô ta mới có thể hơi thắng được một chút, nhưng chưa đợi cô ta đắc ý hai ngày, đám con trai kia biết được gia cảnh của Ninh Tiêu không tốt từng người giống như bị hạ cổ, tranh cướp muốn tặng đồ cho cô, tìm mọi cách tiêu tiền cho cô, vì cô mà tranh đến chảy máu vỡ đầu không nói, người ta quay đầu liền tìm được bạn trai phú nhị đại, đám con trai vẫn coi cô thành nữ thần như cũ, bạn trai càng cưng chiều cô hệt như công chúa, chia tay rồi cũng chỉ biết ở bên ngoài nói cô có bao nhiêu trong sáng thuần khiết, tốt đến cỡ nào.

Bây giờ đã gả cho người ta, ông xã tùy ý vừa ra tay đã bao cả khách sạn Kim Hoa, tuy rằng không biết có lai lịch gì, nhưng nhìn tư thế kia của anh liền biết tài sản trong nhà có tám chín phần tài sản trong nhà không chạy đến chỗ khác.

Nghĩ đến đây, trong giọng điệu của chị gái thích so sánh không khỏi nhiễm một chút ghen ghét cùng khiêu khích: “Ôi chao, Ninh Tiêu cậu như vậy liền có chút không tốt rồi, chồng cậu ưu tú như vậy còn cứ cất giấu suốt làm gì, trước đó đã kết hôn ngay cả rượu mừng cũng không mời chúng tôi uống, nhìn dáng vẻ chồng cậu cũng không đến nỗi ngay cả ly rượu mừng cũng không thể mời chúng tôi chứ? Cứ cho là không mời chúng tôi, Trương Dương, Trần Phi, còn có… còn có Vương Minh những người bọn họ làm sao cậu cũng không mời chứ, trước đây bọn họ đối với cậu tốt như vậy, lần trước tôi còn gặp được Trương Dương ở một bữa tiệc rượu, người ta còn hỏi tôi phương thức liên lạc của cô, Ninh Tiêu có lẽ chồng cậu sẽ không để ý chứ? Tôi không cố ý…”
Trên miệng nói như vậy, trong mắt người phụ nữ lại tràn đầy tia sáng xem kịch hay.


Đáng tiếc bộ dáng kỹ nữ này nông cạn quá mức, cũng lộ liễu quá mức, đừng nói đấu với Ninh Tiêu, chính là Thẩm Anh Anh đến đây cũng có thể treo cô ta lên đánh năm mươi lần.

Giang Úc bên kia còn chưa tỏ thái độ, Tần Khải ngồi bên cạnh Giang Úc đã cau mày trước: “Tô Tình cậu nói những thứ này làm gì?”
“Đều nói rồi mình không cố ý…” Người phụ nữ làm bộ nói như vậy: “Ninh Tiêu cậu sẽ tha thứ cho tôi đúng chứ?”
Nghe thấy vậy, Ninh Tiêu cười nhạt một chút còn chưa kịp mở miệng, Giang Úc ngồi bên cạnh cô đã thu lại bàn tay rót trà cho đối phương, sau đó giống như không nghe thấy lời nói của Tô Tình kia, nhìn Ninh Tiêu nghiêm túc nói: “Vị của trứng cá muối và nấm cục đen ở chỗ này đều rất ngon, lát nữa món ăn được mang lên, em nếm thử xem…”
Nói xong lúc này anh mới giống như bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nhìn về phía Tô Tình ở đối diện: “Thật ngại quá, vừa nãy cô nói gì, tôi có chút nghe không rõ.


Biểu cảm của người đàn ông vẫn ôn hòa nghiêm túc, giống như vừa nãy thật sự không nghe thấy đối phương nói chuyện.

Nhưng ai cũng không biết lúc này tiểu nhân trong lòng Giang Úc sớm đã ôm lấy cuốn sổ nhỏ bắt đầu ghi thù.

Ừm, Trương Dương, Trần Phi, Vương Minh… ừm còn có, còn có Tần Khải này…
Mọi người đang ngồi nghe thấy lời nói của anh cùng quay đầu, liền đều nhìn thấy bộ dạng kệch cỡm trên mặt Tô Tình còn chưa hoàn toàn rút đi đã cứng lại trên mặt như vậy, lập tức có mấy người tương đối ngay thằng liền tức thì không nhìn được cười nhạo ra.


Bọn họ cũng đã chịu người phụ nữ này đủ rồi, trước đây bọn họ tham gia buổi tụ tập bạn học, có ai chưa từng bị người phụ nữ này chế nhạo, chế nhạo xong còn bị cô ta tóm lấy khoe khoang ông chồng lớn hơn cô ta cả hai mươi tuổi kia, cũng thật đủ rồi!
“Anh…”
“Ôi, trời ơi!”
Chị gái thích so sánh Tô Tình ở bên này còn muốn kiên trì, nhưng không nghĩ đến cô ta vừa mở miệng, một cô gái ngồi cách cô ta không xa nhìn điện thoại của mình liền phát ra một tiếng hô nhỏ.

Ngay lập tức liền thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người, bọn họ sôi nổi nhìn về phía cô ta, liền nhìn thấy ngón tay cô ta nhanh chóng chụp ảnh màn hình điện thoại của mình, sau đó gửi vào trong nhóm bạn học của bọn họ.

Trong nháy mắt, đa số mọi người đều cảm nhận được điện thoại rung lên, sau đó bọn họ nhìn bộ dáng kích động của cô gái này, ngầm hiểu trong lòng, cũng đều móc điện thoại ra.

Đợi sau khi đã xem rõ ràng rốt cuộc cô gái kia chia sẻ thứ gì vào trong nhóm bạn học, mọi người cũng đều không ép được tiếng hô kinh ngạc của mình, khi nhìn về phía Giang Úc lần nữa, ngay cả ánh mắt đều không còn thích hợp.

Mà trong đó một cô gái quan hệ với chị gái thích so sánh còn tính không có trở ngại, bản thân cũng gả cho người không tồi nhìn rõ được thứ trên điện thoại, bàn tay ở dưới bàn liền bắt đầu điên cuồng chọc vào đối phương.

“Cô làm cái…”
Lời nói không kiên nhẫn của Tô Tình còn chưa nói xong, người phụ nữ kia đã kéo người cô ta qua, đưa điện thoại ra trước mặt cô ta.

Chỉ thấy lúc này trong nhóm bạn học, người mở miệng không phải bạn học đầu tiên hô nhỏ ra còn có thể là ai.


Triệu Văn Văn: Trời ơi trời ơi, xem tôi đã phát hiện ra thứ gì, lúc nãy ở đại sảnh dưới lầu nhìn thấy chồng của Ninh Tiêu tôi đã cảm thấy có chút quen mắt, vì vậy liền vô thức mà kiểm tra tạp chí kinh tế tài chính, hu hu hu, đợi tôi xem rồi mới biết vậy mà tôi đang ngồi cùng bàn với đại lão như vậy, anh ta là Giang Úc, Giang Úc đó, Giang tổng Giang Úc của Giang thị đó! Một tay tạo nên đế quốc Giang Thị, sản nghiệp dưới tên bao gồm ngành sản xuất quần áo, châu báu, thương mại điện tử, y dược, khách sạn, vân vân, chính là trên bảng xếp hạng tài sản toàn cầu Forbes cũng có thể xếp ở trên, chính là người duy nhất trong nước có thể tiến vào top 10, đổi cách nói khác, anh ta chính là ba ba nhà giàu số một! [Ba ba tôi quỳ xuống rồi.

jpg]
Bạch Vinh Vinh: Văn Văn cô đang nói cái gì vậy? Mọi người tham gia tụ tập bạn học rồi sao? Thật đáng tiếc, bây giờ tôi đang đi công tác ở vùng khác không thể chạy đến!
Hách Kim Lỗi: Không… không phải chứ? Giang Úc đó! Là Giang Úc kia đó! Trời ơi, Văn Văn cô không nhầm chứ? Cô mau nói với tôi cô nhầm rồi, không thể nào, tôi nghe nói hai chân của Giang tổng Giang Thị không dùng được, ôi đợi chút… vừa nãy chồng Ninh Tiêu là bị người khác đẩy xe lăn tới đúng không? Đúng không? Đúng không? Lúc nãy khí tràng của đối phương hai mét tám, vậy mà tôi nhất thời căn bản không chú ý đến chuyện này! [Ba ba tôi sai rồi.

jpg]
Vương Hoa [Vương mập]: Vậy nói thế này là hiểu được rồi, tôi đã nói khách sạn Kim Hoa chính là khách sạn năm sao lớn nhất của thành phố chúng ta, bình thường người đến đây không giàu cũng quý, làm sao sẽ có người có thể ở thời trang hoàng kim như cuối tuần này bao hết từ tầng hai trở lên chứ, đây có bao nhiêu mạnh tay chứ, còn sẽ đắc tội bao nhiêu người, nhưng nó cứ là bị bao rồi, trừ bỏ Giang Tổng tôi thật sự không nghĩ ra còn có người nào có bản lĩnh lớn như vậy! Nói không phải có lời đồn nói rằng Giang tổng của Giang thị làm người cực kỳ khiêm tốn sao? Trước nay chưa từng tiếp nhận bất kỳ phỏng vấn nào, cũng không lên bất kỳ báo chí tạp chí tivi hay phương tiện truyền thông nào, làm sao anh ta sẽ làm ra loại chuyện hoàn toàn không ăn khớp với anh ta như thế này? Còn có Văn Văn, cô tìm được bức ảnh này từ chỗ nào? Trời ạ, vậy mà lại là trang bên trong của tạp chí người giàu, thật mẹ nó kín đáo…
Hứa Nhụy: Nhóc mập rốt cuộc anh có biết cái gì gọi là lao tới vì hồng nhan không? Với khuôn mặt này của hoa khôi Ninh Tiêu của chúng ta, thời cổ đại thế nào cũng phải là đẳng cấp tuyệt thế hồng nhan họa thủy hại nước hại dân, đừng nói là ba ba nhà giàu số một bao hết cả khách sạn Kim Hoa cho cô ấy, cho dù bao cả thành phố S, đều sẽ không chớp mắt một chút.

Vương Hoa: …
Phó Thành: Nói như vậy, đột nhiên tôi thấy chân có chút mềm, hu hu hu…
Bạn học Giáp: Chân mềm +1
Bạn học Ất: Chân mềm +2

Đợi chị gái thích so sánh bên này xem xong nhóm bạn học, hai mắt trừng đến suýt chút nữa tròng mắt rớt ra từ trong mắt, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Ninh Tiêu và Giang Úc một cái, liền lập tức yên tĩnh giống như một con chim cút nhỏ, rụt vào, liều mạng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình, giống như sợ Ninh Tiêu sẽ chú ý đến mình.

.