Các Nam Chính Đều Là Của Ta (Nam Chủ Đều Là Của Ta!)

Chương 136: Công lược nam chủ ảnh đế (5)




Editor: Snowflake HD

Để lại Dịch Tử Sâm với một chút nghi ngờ, chẳng lẽ, hắn già rồi sao? Không đủ sức quyến rũ?

Nhưng mà, tháng trước hắn mới đạt được danh hiệu Đệ Nhất Nam Thần Châu Á!

Hắn lấy di động từ trong túi ra, soi gương mặt chính mình, phát hiện hắn vẫn đẹp trai như cũ mà ta?

Sau đó, hắn nhìn hướng Điền Mật rời đi, âm thầm quyết tâm, lần sau nếu gặp cô nhóc kia hắn nhất định sẽ hỏi rõ ràng.

Bỏ điện thoại vào túi, nhấc chân đi tới văn phòng tổng giám đốc.

“Đinh --- hảo cảm nam chủ +10, độ hảo cảm 10, kí chủ cố lên!”

Điền Mật đi tới phòng vệ sinh, khi trở về, vừa đúng lúc thư kí Chu đã chuẩn bị xong hợp đồng.

Đọc kĩ càng hợp đồng, sau đó Điền Mật kí tên rất dứt khoát.

Tuần sau bắt đầu ghi hình, trước mắt Điền Mật cầm kịch bản về nhà xem.

Một tuần trôi qua rất nhanh, địa điểm quay phim ở thành phố B.

Điền Mật nói cho Lưu Du biết, cũng đã sớm xin nghỉ ở trường, bởi vì là học viện sân khấu, thường có học sinh xin nghỉ phép, do đó nghỉ học cũng đơn giản.

Công ty sắp xếp cho cô một người quản lý, tên là Tiết Tuyết, ba mươi tuổi, khuôn mặt cũng bình thường, nhưng là một người quản lý không tệ.

Trước kia cô ấy từng làm việc với hai nghệ sĩ, về sau bởi vì lý do cá nhân, nghỉ việc một thời gian.

Hiện tại đi làm lại, vừa hay công ty bảo cô đi theo Điền Mật.

Tiết Tuyết là người lão luyện, làm việc hết sức hiệu quả.

Sáng sớm hôm đó đi tới thành phố B, Tiết Tuyết liền tự mình đến nhà Điền Mật để đón cô.

Đi với Tiết Tuyết tới sân bay, chỉ có hai người các cô, những người trong đoàn phim, hoặc là đã sớm đến thành phố B, hoặc là từ nơi khác đến, hoặc là công việc bên thành phố A vẫn chưa xong.

Điền Mật cũng không hỏi Dịch Tử Sâm đi hay chưa, đi tìm kiếm vị trí của Hàn Tử Sâm trên bản đồ siêu cấp, phát hiện hắn đang ở thành phố A.

Ừ, đột nhiên cảm thấy bản đồ siêu cấp này thật hữu dụng, tại sao trước đây cô không sử dụng nó nhỉ?

Ngồi trên máy bay, sau khi dặn dò Điền Mật một số việc, cô ấy liền ngủ thiếp đi, còn Điền Mật thì cầm kịch bản nghiên cứu.

Thực ra, cô đã ghi nhớ tất cả lời thoại, nhưng hiện tại cô muốn xem lời thoại của nhân vật khác.

Phim này là cổ trang võ hiệp, nam chính Dịch Tử Sâm, đóng vai con của một nhân sĩ võ lâm bị người ta diệt sạch cả nhà, mục đích chủ yếu của nam chính là tìm kẻ thù, trả thù cho người nhà của mình.

Nữ chính hiện tại là minh tinh đang nổi, trong nghề cũng năm sáu năm, hai năm gần đây mới bạo hồng.

Đóng vai kẻ thù của nam chính, một thánh nữ Bạch Liên Hoa.

Mà tuyến nhân vật của Điền Mật, không xuất hiện quá nhiều, tính tổng cộng có 30 tập, mà Điền Mật chỉ xuất hiện tám tập, đóng vao giáo chủ ma giáo.

Võ công cực kì cao cường, tâm địa độc ác, nữ ma đầu thủ đoạn tàn nhẫn.

Nói ra, trong kịch bản, võ công lợi hại nhất chính là vai nữ phụ của Điền Mật, theo như kịch tình, nữ phụ yêu nam chính.

Khi nam chính cùng với nhân sĩ giang hồ tiêu diệt ma giáo, cô biết nam chính không hề không yêu cô, tâm ý nguội lạnh, cam nguyện chết dưới tay nam chính.

Mặc dù kiểu người này không xuất hiện nhiều lắm, nhưng vẫn đối đầu với nam chính không ít, ít nhất, trong tám tập, có bảy tập là đối đầu với nam chính.

Hơn nữa, cô thực sự thích kiểu người này.

Tới thành phố B, đã là bốn giờ chiều, bởi vì máy bay trễ, cho nên bỏ lỡ nghi thức khởi động.

Vì thế vừa tới thành phố B, Điền Mật liền đi với Tiết Tuyết đến khách sạn nghỉ ngơi, dù sao ngày mai mới chính thưc bấm máy, trước mắt nghỉ ngơi lấy tinh thần.

Không thể không nói, mặc dù Tiết Tuyết không nói chuyện nhiều lắm, nhưng rất biết chăm sóc người, Điền Mật quay lại khách sạn đọc tiểu thuyết một chút, sau đó đi ngủ.

Buổi tối bảy giờ chiều, Điền Mật bị tiếng chuông cửa đánh thức, vừa mở cửa ra, liền thấy Tiết Tuyết mang theo bữa tối đứng ngay cửa.

Cô giơ tay vuốt mái tóc rối, cười cười nhìn Tiết Tuyết: “Chị Tiết.” Sau đó nghiêng người để Tiết Tuyết đi vào phòng.

Tiết Tuyết gật đầu, cầm cơm hộp rồi đi vào phòng, “7:30, nhớ ra em chưa ăn cơm tối, nên mang lên cho em một chút.”

Điền Mật đóng cửa phòng, bước nhanh tới bên cạnh Tiết Tuyết, nhận lấy cơm hộp trong tay cô ấy: “Ha ha, cám ơn chị Tiết, chị Tiết thực là tốt! Em nghĩ miết cảm thấy có gì đó không hợp lý, giống như chưa làm gì đó, hóa ra là chưa ăn cơm tối!”

Điền Mật đặt hộp cơm trên bàn, mở ra, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiết Tuyết: “Chị Tiết, chị ăn cơm chưa?” Thấy Tiết Tuyết gật đầu, Điền Mật không nói gì nữa, vùi đầu ăn cơm.

“Ngày mai phải thức dậy lúc 5 giờ, mười giờ có một cảnh của em. Đến phim trường sớm để trang điểm. Cần chị gọi em dậy không?” Tiết Tuyết ngồi trên ghế, nói chuyện nhìn miệng.

Cho tới bây giờ, Điền Mật chưa từng nhìn thấy Tiết Tuyết cười.

Cũng không biết bởi vì tính cách của cô ấy như vậy, hay vì nguyên nhân khác, tất nhiên, dù Điền Mật tò mò đến đâu, cũng sẽ không ngu ngốc mở miệng hỏi chuyện riêng tư của người ta.

Tiết Tuyết vừa nói xong, Điền Mật liền lắc đầu: “Không cần, em đặt báo thức trên di động được rồi, đảm bảo thức dậy đúng giờ.” Nói xong, cầm chiếc đũa, giơ lên, hành một cái lễ chẳng ra đâu cả.

Tiết Tuyết dừng một chút, lại mở miệng hỏi: “Đã thuộc kịch bản chưa? Có gì không hiểu không? Có cần chị đi tìm những tư liệu cơ bản của các diễn viên không?” Cô cảm thấy Điền Mật quá trẻ tuổi, lại lần đầu tiên đóng phim, có lẽ trong trường biểu hiện của cô rất xuất sắc, nhưng cũng đảm bảo rằng cô sẽ không lo lắng lúng túng khi quay phim.

Thấy Điền Mật gật đầu liên tục, Tiết Tuyết mới đứng dậy: “Vậy được rồi, ngày mai 5 giờ 15 chị tới phòng chờ em, em ăn đi, chị về phòng đây.” Nói xong, không đợi Điền Mật trả lời, lập tức xoay người đi ra ngoài.

Ừm, vì sao lại có cảm giác, Tiết Tuyết này, rất thích hợp với Dịch Phi nhỉ? Cũng không biết Tiết Tuyết kết hôn chưa?

Ăn cơm xong, Điền Mật lại tiếp tục nghiên cứu tư liệu các diễn viên lần nữa, sau đó mới đi ngủ.

Ngày hôm sau, Điền Mật rời giường đúng giờ, rồi cùng với Tiết Tuyết và đoàn phim tới phim trường.

Cảnh đầu tiên là ở bên ngoài, một khu rừng.

Đi theo Tiết Tuyết đến studio, thấy nhân viên công tác vô cùng bận rộn, Điền Mật mỉm cười, gật đầu với từng ánh mắt tò mò nhìn cô.

Cô tìm thấy một nhân viên nào đó đang thảo luận với đạo diễn Tây, liền gọi ông ta một tiếng.

Đạo diễn Tây vốn không hài lòng khi bị người khác cách ngang, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy người kia là Điền Mật, thái độ lập tức dịch chuyển 380 độ: “Ai nha, là bạn học Điền Mật à! Buổi sáng tốt lành! Tối qua ngủ ngon không? Tối qua định mời cô đi ăn, nhưng sợ cô bay cả buổi mệt mỏi, cho nên không gọi điện thoại cho cô.”

Đạo diễn Tây vỗ vỗ bả vai người mới nói chuyện với ông, ý bảo hắn đi trước.