Cách Tán Vợ Của Diệp Thiếu

Chương 19: Tìm nơi tập luyện




Edit: DươngLam

Dương Từ chậm rãi nói: "Cứ tin tôi, không có Cát Tư giải trí chúng ta vẫn có thể thành công như thường."

Chu Nghệ Vi sốt ruột: "Tin tưởng cô kiểu gì chứ? Không có công ty giúp đỡ thì có thể làm được gì?"

Diệp Bộ Hàng cũng tò mò không hiểu sao Dương Từ lại tự tin như vậy, nếu không có sự trợ giúp của Cát Tư giải trí, dựa vào sức cô bây giờ muốn nâng bọn họ lên là việc đã khó càng khó thêm, quan hệ của cô trước giờ cũng không tốt, nhưng nhìn dáng vẻ lại trông vẫn ổn định như trước.

Dương Từ mở điện thoại tra bản đồ thành phố, đột nhiên phát hiện ở bên cạnh đài truyền hình thành phố Tam Tinh có một công xưởng diện tích chừng một héc ta, theo tài liệu tra được thì ban đầu là một nhà máy in nhuộm, về sau do chính quyền thành phố Tam Tinh can thiệp vào, nên tất cả các nhà máy làm in nhuộm đã dời đến thành phố Lâm Hải, vị trí này do bị nguyên liệu in nhuộm hóa học của nhà máy làm ô nhiễm nên cũng bị bỏ phế.

Chu Nghệ Vi như con kiến trên cái chảo nóng, lo lắng đốt người, thấy Dương Từ còn nghịch điện thoại được, lại cuống lên: "Cô còn tâm tình nghịch điện thoại được à, bây giờ đã là lúc nào rồi."

"Chu Nghệ Vi, việc cô cần làm là tin tưởng tôi, Tề Đống, cậu tới từ thành phố Lâm Hải, tôi hỏi cậu, nhà máy in nhuộm ở vị trí này cậu có biết là của nhà ai không?" Dương Từ đưa điện thoại cho anh ta nhìn.

Tề Đống gãi gãi da đầu: "Nhà tôi."

"Vậy thì tốt, Chu Nghệ Vi, cô mượn trước cho tôi hai ngăm ngàn(*)." Dương Từ nói.

(*) Hai trăm ngàn nhân dân tệ.

"Hai trăm ngàn? Cô là sư tử ngoạm à, tôi đào đâu ra nhiều tiền như vậy?" Mà dù có Chu Nghệ Vi cũng sẽ không đưa Dương Từ, cô còn phải mua túi xách mới thật đẹp cơ.

Dương Từ nắm cánh tay cô nàng: "Đồng hồ Patek Philippe(*), đi ngân hàng có thể vay năm trăm ngàn đấy."

(*) Một nhà sản xuất đồng hồ đeo tay và đồng hồ bỏ túi cao cấp của Thụy Sĩ.

"Ơ, đây là Tô Dật Thần tặng tôi mà." Chu Nghệ Vi nào chịu giao đồ.

Lực tay Dương Từ hơn hẳn người thường, đoạt đồ khỏi tay cô nàng: "Yên tâm, rồi sẽ trả lại cho cô."

Gương mặt xinh đẹp của Chu Nghệ Vi co thành một nắm, uất ức chỉ muốn khóc lớn một trận.

"Dừng dừng dừng, coi như điều kiện trao đổi, tôi đảm bảo cô có thể lên sân khấu trong buổi tiệc thành phố Tam Tinh đón năm mới." Dương Từ nhìn cái đồng hồ này, không biết cô ta nghĩ cái gì, cái đồng hồ một triệu chẳng lẽ có thể khiến thời gian chạy chậm hơn đồng hồ một trăm chắc?

Thời gian là thứ không bao giờ có thể dùng tiền bạc để tính toán.

Trước giờ Dương Từ đều không phải người mắc chứng hay trì hoãn, cô cầm đồng hồ đi ngân hàng, dễ dàng vay được năm trăm ngàn, tìm một công ty lắp đặt thiết bị, dùng hai trăm ngàn thuê họ sửa lại nhà máy, và ba trăm ngàn để chuẩn bị thuê sân khấu diễn xuất.

Nơi nổi tiếng thành phố Tam Tinh là quảng trường trung tâm thành phố, rất nhiều buổi biểu diễn của các ca sĩ đều được tổ chức ở đây.

"Cô đùa thôi đúng không? Tết nguyên đán mà chỉ bỏ ba trăm ngàn đã thuê được sân khấu lộ thiên ở đây? Người khác ra một triệu bọn tôi cũng không cho thuê đâu." Người phụ trách quảng trường trung tâm thành phố là một phụ nữ lớn tuổi, mang kính mắt nghiêm giọng.

Dương Từ nói: "Giám đốc Lưu, quảng trường trung tâm này là địa điểm tốt, bình trường tiền thuê một ngày cũng phải ba trăm ngàn, nhưng tết nguyên đán thì, bà nhìn đài truyền hình Tam Tinh ngay sát bên đi, họ sẽ làm dạ tiệc đón năm mới, trung tâm mua sắm bên cạnh cũng sẽ tổ chức rút thăm trúng thưởng đợt tết, chỗ này của bà nếu không có tiết mục gì thì lượng người lui tới dịp tết này hẳn đâu thể cao được."

"Vậy thì không được, ba trăm ngàn quá thấp, tôi không phải người làm từ thiện." Giám đốc Lưu biết Dương Từ nói không sai, nhưng nơi này ít nhất cũng phải năm trăm ngàn mới được.

Dương Từ đưa tin tức cho bà ấy xem: "Giám đốc Lưu hãy nhìn đi, tin này mà ra, chung quanh quảng trường thành phố sẽ có trình diễn pháo hoa, nơi này cách chỗ bắn pháo hoa gần như vậy, âm thanh trên sân khấu sẽ bị ảnh hưởng, ba trăm ngàn một giờ bà có nhận không?"

"Cô muốn một giờ vào thời điểm nào?" Giám đốc Lưu hỏi, chỉ một giờ thì bà vẫn có thể cân nhắc thử.

"Đêm giao thừa từ mười một rưỡi đến mười hai rưỡi." Dương Từ trả lời.

Chu Nghệ Vi đi thuê sân khấu cùng Dương Từ đau lòng không để đâu cho hết: "Cô dùng của tôi nhiều tiền như vậy là để thuê cái sân khấu này thôi sao? Có ích lợi gì chứ?"

Nhìn bóng giám đốc Lưu đi khuất, Dương Từ mới nói: "Theo như tôi quan sát mấy ngày nay, phát hiện tiết nguyên đán năm nay thành phố Tam Tinh hẳn sẽ có tuyết rơi, gần đây lại có trình diễn pháo hoa, đoán rằng lúc bắn pháo hoa đếm ngược sẽ có rất nhiều người tới nơi trống trải là quảng trường này để ngắm pháo hoa, thêm nữa là đài truyền hình Tam Tinh cũng sẽ lắp ở đây một máy quay di động từ góc độ này để chụp cảnh bắn pháo hoa và cảnh tuyết rơi."

"Vậy thì ống kính cũng chỉ thoáng qua rồi thôi chứ, cần phải tiêu nhiều tiền như vậy sao?" Chu Nghệ Vi không hiểu.

"Phải bắt lấy cái cơ hội chỉ có mấy giây này, bắt đầu từ giờ chúng ta sẽ huấn luyện trong nhà máy cũ kia." Dương Từ nói.

Hiệu suất làm việc của công ty lắp đặt rất cao, mới ba ngày đã sửa công xưởng bỏ hoang cũ nát bẩn thỉu thành từng gian phòng vũ đạo và phòng hát.

Phòng hát không có các thiết bị âm thanh cao cấp, chỉ có thể để bọn họ tập hát chay.

Ba ngày này Diệp Bộ Hàng bị hành hạ thảm hại, cậu chàng hát không hay bằng Tề Đống, bị Dương Từ ép ghép nhạc hết lần này đến lần khác.

Chu Nghệ Vi cũng vô cùng mệt mỏi, Dương Từ bắt cô phải giữ một nụ cười tươi tắn không động cơ mặt.

Dương Từ nghe ba người ca hát nhảy múa, vẫn rất không hài lòng, dù sao cô cũng không phải người dạy âm nhạc và vũ đạo chuyên nghiệp, trong thời gian ngắn thế này sao có thể khiến trình độ ca hát của ba người bọn họ thành như người nổi tiếng được?

"Tề Hải, giọng hát của cậu không gợi cho tôi chút cảm xúc nào, cậu hát chỗ nào cũng đúng, nhịp rất chuẩn nhưng hát lên lại chẳng khác cái máy điều hòa là mấy, đây là do phương pháp hát có vấn đề có biết không hả?" Dương Từ chỉ có thể đem ý kiến rất không chuyên nghiệp của mình ra truyền tải lại.

Chu Nghệ Vi ảo não: "Không có hướng dẫn và thiết bị thu âm chuyên nghiệp, chỉ bằng chúng ta, cứ luyện tiếp một phương pháp sai lầm như bây giờ cũng không phải là cách."

Dương Từ nhìn lại mình trong gương, cô ngồi xe lăn nên không thể dạy họ nhảy múa, cũng không thể dạy cho họ thứ âm nhạc cô đã quen thuộc, trừ phi...