Cách Trở Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 8: Chương 8





Hôm qua bị Thương Tự Hoài làm chậm trễ thời gian, nếu quay về nhà cũng đã quá muộn, Nhan Thời Oanh chỉ đành chọn dịp khác.

Lo sợ sẽ xuất hiện việc ngoài ý muốn như Thương Tự Hoài ngay hôm qua, hôm nay Nhan Thời Oanh liền đến Thánh Bạc sớm hơn thường ngày.
Hôm nay, ngày Nhan Thời Oanh chính thức gia nhập Thánh Bạc vừa hay cũng là ngày Tần Thư Dao chính thức có tiếp xúc với các nam chính.
Trong cốt truyện, Tần Thư Dao là vì vô tình vào nhầm câu lạc bộ kịch nghệ nên mới gặp được Việt Tu Ninh đang thay quần áo.

Nhan Thời Oanh nghĩ, chỉ cần hôm nay cô chú ý khóa trái cửa, trừ phi Tần Thư Dao đột ngột xuất hiện, nàng sẽ không thể vào câu lạc bộ.
Theo lý thuyết làm như vậy là có thể tránh cho hai bên có tiếp xúc, nhưng không biết vì sao, nội tâm Nhan Thời Oanh luôn mãi bất an.
Vì thế, cô không chỉ chú ý khóa cửa, còn kiểm tra khóa cửa sổ.

Sau khi xác nhận không có ổ khóa nào bị hỏng, cô mới thầm thở phào một hơi, bình tĩnh vào phòng nghỉ.
Trong phòng nghỉ có rất nhiều người đang đứng, tốp năm tốp ba nói chuyện với nhau.

Quét mắt nhìn một vòng, tuyệt đại đa số đều là những tuấn nam mỹ nữ sở hữu diện mạo không tầm thường hoặc dáng người xinh đẹp.

Ngẫu nhiên sẽ có vài người dù tướng mạo bình thường nhưng lại sở hữu khí chất bất phàm, thật sự khiến người khác cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Nhưng ánh mắt bọn họ khi nhìn về phía Nhan Thời Oanh lại khác nhau, có vài người trần trụi tỏ vẻ trào phúng, thậm chí còn có người trực tiếp thấp giọng bàn tán, "Sao lại là cô ta chứ...!Qua chuyện lần trước mà cô ta còn dám đến trường sao".

Vừa nói họ vừa dùng ánh mắt xem kịch vui nhìn Nhan Thời Oanh, tựa hồ đang đợi cô ngay tại chỗ nổi điên.

Không ngờ Nhan Thời Oanh chỉ hờ hững liếc nhìn họ một cái, tựa như người không có việc gì, mắt nhìn thẳng đi qua.
Mấy người kia không khỏi hai mặt nhìn nhau, có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ Nhan Thời Oanh đổi tính rồi?
Nhưng bọn họ không biết Nhan Thời Oanh vốn không quan tâm đến họ, vì mọi sự chú ý của cô đều tập trung vào BGM quen thuộc bên tai cùng lời giới thiệu.

Cô vừa đi vừa tranh thủ nhìn quanh phòng nghỉ một lượt, sau đó quả nhiên trong đám đông, cô phát hiện một nhân vật hoàn toàn nổi trội và tách biệt với mọi người.
Đó là một người con trai tóc đen, thoạt nhìn nho nhã ôn hòa, dưới ánh đèn, làn da y trắng đến gần như trong suốt, chỉ còn sót lại đôi mắt ôn nhuận, sâu thẳm tịch mịch.

Cho dù chung quanh không ai đang nhìn y, bên môi y như cũ ẩn chứa nét cười nhàn nhạt, như thể trên thế giới này không có gì đáng để y tức giận.

Sự dịu dàng và bình tĩnh không hề có tính công kích kia cơ hồ khiến người khác không kiềm được chìm đắm.
Nét đẹp của y là một loại rung động đầy thanh thoát xuất trần, tựa như núi cao khiến người khác phải ngước nhìn, lại tựa như biển rộng không thể rung chuyển, sâu không lường được.
Đây là Cảnh Văn An sao...
Nhan Thời Oanh cố ý dừng ánh mắt trên người y vài lần, khi phát hiện y cũng quay đầu sang, cô lập tức quay đầu thu mắt.

Lúc này, nữ sinh da trắng, dáng người cao gầy đứng bên cạnh cô bỗng nhiên vỗ tay vài cái.
Nàng là Ngôn Nhữ Yên, một người trong tổ thư ký, thấy đã thu hút được sự chú ý của mọi người, nàng ta khô cằn lên tiếng, "Tôi xin giới thiệu thành viên mới của câu lạc bộ kịch nghệ, Nhan Thời Oanh.

Sau này cô ấy sẽ là một thành viên của chúng ta, mọi người hãy vỗ tay chào mừng đi ạ"
Nàng tiên phong vỗ tay, sau đó dời ánh mắt về phía Nhan Thời Oanh đứng bên cạnh.
Hôm nay Nhan Thời Oanh từ trên xuống dưới đều là một màu đen không chút bắt mắt, đôi chân trắng nõn dưới chiếc quần đùi màu đen có vẻ vừa suông vừa dài.

Mái tóc dài được cột cao trên đỉnh đầu, từng lọn tóc gợn sóng rũ xuống, mềm mại xõa trên xương quai xanh xinh đẹp của cô.
Trong những ánh mắt khác nhau của mọi người, cô nhìn họ xán lạn cười, "Chào mọi người, tôi là Nhan Thời Oanh", khi cô cúi người lộ ra phần cổ với đường cong duyên dáng, làm da sáng bóng, mềm mại dưới vạt áo màu đen càng trắng đến lóa mắt.
Trước mặt có người lặng lẽ trao đổi ánh mắt với nhau.
Việt Tu Ninh vốn đang lười biếng chán chường dựa trên tường, sau khi nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp của Nhan Thời Oanh, sự hưng phấn tựa thợ săn phát hiện con mồi bị ẩn giấu trong cơ thể hắn suốt thời gian dài, đột nhiên nổi dậy.

Ừm, ngũ quan không tồi, loại cao lãnh mỹ diễm này hắn đã lâu rồi chưa thử lại...!Dáng người, eo thon ngực lớn, là mẫu người hắn thích.
Sau lần ngẫu nhiên gặp được học sinh mới kia, hắn đã "ở không" được một thời gian rồi, hiện tại tán cô giết thời gian cũng không tồi.

Đối với một người có gia thế lại sở hữu ngoại hình chất lượng như Việt Tu Ninh mà nói, hắn từ trước đến nay chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay sẽ có vô số con gái nhào đến.
Có thể đoán trước được lần này cũng chẳng khác gì.
Sau khi đơn giản tự giới thiệu xong, Ngôn Nhữ Yên liền mang Nhan Thời Oanh rời khỏi phòng nghỉ, theo lưu trình dẫn Nhan Thời Oanh một vòng tham quan để làm quen với hoàn cảnh câu lạc bộ.
Chỉ là tùy tiện đi dạo một vòng, Nhan Thời Oanh đã có thể cảm nhận được kinh phí của Thánh Bạc cực kì sung túc.

Cả một quảng trường rộng lớn này là Augustine cấp riêng cho câu lạc bộ, phòng lớn nhất ở giữa chính là phòng tập luyện.

Những cánh cửa trước và sau của phòng này đều thông với phòng nghỉ, phòng đạo cụ, phòng trang phục...!Trưởng câu lạc bộ và giáo viên phụ trách còn được chia cho một không gian làm việc riêng.

Ngoài ra ở đây còn chuyên môn thiết kế một khu vực mỗi ngày cung cấp các loại đồ ngọt điểm tâm, Nhan Thời Oanh còn ở trên hành lang thấy máy bán đồ ăn vặt cùng máy bán nước tự động.

Nơi này quả thực chính là một sân khấu kịch thu nhỏ, thỏa mãn mọi nhu cầu, vừa thoải mái lại tiện lợi.

Chẳng trách mỗi năm đều có vô số người dù phải giành nhau đến sứt đầu mẻ trán cũng muốn vào được Thánh Bạc.
Nhưng Nhan Thời Oanh cũng không phải thật sự đến dạo chơi, cô vừa đi theo Ngôn Nhữ Yên vừa nhớ kỹ những con đường nhỏ hẻo lánh hay hiếm người đi lại.

Sau khi dạo xong một vòng trong đầu cô trên cơ bản đã nắm được vị trí đại khái.
Địa điểm tiếp theo...!Hẳn là phòng của trưởng câu lạc bộ nhỉ?
Khi Ngôn Nhữ Yên dẫn cô đến cửa phòng, Nhan Thời Oanh nhìn thấy Cảnh Văn An đang ngồi bên trong, cúi đầu viết gì đó.

Ngôn Nhữ Yên do dự đứng ở cửa, không dám tiến vào quấy rầy y.
Nhan Thời Oanh sao có thể buông tha cơ hội tốt thế này, cô cố ý tạo ra chút tiếng vang, hiển nhiên đã khiến người con trai bên trong ngẩng đầu lên.
Ngôn Nhữ Yên đành dừng bước, "Boss"
Cảnh Văn An không nói gì, mỉm cười nhìn các cô.
Nhan Thời Oanh cũng không lên tiếng, chỉ là thỉnh thoảng lặng lẽ xấu hổ liếc nhìn y, sau đó lại vội vã cúi đầu, mất tự nhiên nhéo góc áo.
Tình huống này là thế nào vậy?
Ngôn Nhữ Yên cực kì khó xử, trực giác mách bảo hai người này có một bí mật không thể cho ai biết.

Đón nhận ánh mắt của Cảnh Văn An, Ngôn Nhữ Yên lập tức giật mình.
"Tôi đột nhiên nhớ ra mình còn phải đi đến tổ đạo cụ tổ một chuyến, chốc nữa có gì cô cứ trực tiếp đến tổ biên đạo lấy sách nha", nói xong Ngôn Nhữ Yên cũng không quay đầu, bước nhanh rời khỏi phòng.
Thấy nàng cuối cùng cũng rời đi, Nhan Thời Oanh lúc này mới lấy hết dũng khí, thật cẩn thận bước về trước một bước, "Văn An ca ca, anh...!anh còn nhớ em không?", trong giọng nói lộ ra vẻ cực kì bất an.
Cảnh Văn An tháo mắt kính trên mũi xuống, trên mặt chứa đầy ý cười, "Đương nhiên rồi, Thời Oanh", âm thanh trong trẻo dịu dàng.
Nhan Thời Oanh lập tức nhẹ nhàng thở phào một hơi, như chú nai con vui sướng chạy đến, "Văn An ca ca! Em còn tưởng rằng lâu như vậy không liên hệ anh, anh sẽ tức giận nữa chứ", cô lộ ra một nụ cười tươi tắn, như thể mọi sự thấp thỏm, lo âu về lần cửu biệt gặp lại này đều bị câu nói kia của y xóa sạch, hoàn toàn diễn ra chất của một cô em gái nhiều năm mới gặp lại anh trai.
Cảnh Văn An không hề có chút gì gọi là ngượng nghịu sau nhiều năm gặp lại Nhan Thời Oanh, ngược lại y còn tự nhiên, hòa nhã như thể đang đối diện với em gái ruột vậy.

Y mỉm cười, kéo một chiếc ghế dựa ra bảo cô ngồi xuống, còn giúp cô mở điều hòa, "Gần đây em sống thế nào?"
Nghe qua chỉ là một câu hỏi cực kì tùy ý, nhưng lại khiến Nhan Thời Oanh rất nhỏ cứng đờ giây lát.
Đáng chết, cô vốn muốn thử Cảnh Văn An, dù sao ấn tượng về lúc hai người còn nhỏ không hề sâu đậm, nhưng không ngờ cô lại không nhìn ra chút manh mối nào từ y.

Từ khi bước vào phòng, Nhan Thời Oanh chưa từng thấy lo lắng, song hiện tại cô đã bắt đầu thấy lo lắng đề phòng.
"Đương nhiên là đang buồn rầu về chuyện sau khi vào được câu lạc bộ rồi.

Đối với phương diện này em cũng không có sở trường lắm, buổi chiều tập luyện nói không chừng sẽ làm ra chuyện gì xấu mặt nữa kìa", Nhan Thời Oanh thoải mái ngồi xuống, dựa vào bàn, thái độ ngây thơ nhìn y làm nũng, đồng thời lặng lẽ quan sát phản ứng của Cảnh Văn An.
"Nếu em gặp khó khăn gì, không bằng tới tìm anh? Anh lúc nào cũng có thời gian hướng dẫn em hết", Cảnh Văn An nheo mắt, hơi mỉm cười nhìn cô, thanh âm của y trầm thấp, sóng mắt trong đôi mắt đen sâu thẳm lưu chuyển, cơ hồ khiến người nhìn vào phải mặt đỏ tim đập.
Nhan Thời Oanh bị y nhìn đến sửng sốt, thiếu chút nữa quên luôn những gì mình muốn nói.

Cô rất nhanh đã ý thức được, Cảnh Văn An không hề đơn giản.

Người bình thường khi gặp lại người bạn thơ ấu nhiều năm chưa từng liên hệ, nhiều ít thông qua lời nói việc làm, sẽ vô ý thức tiết lộ ra vài tin tức.

Nhưng Cảnh Văn An lại không lộ ra chút sơ hở nào, ngay cả thái độ dành cho cô cũng cực kì tự nhiên, như thể bọn họ là một cặp anh em ở chung đã nhiều năm.
Ngay cả lão cáo già hiệu trưởng kia cô còn có thể thấy rõ cảm xúc dao động, nhưng trên người Cảnh Văn An, cô chỉ thấy được sự sâu không lường được.

May mắn có một cuộc điện thoại gọi đến cho Cảnh Văn An, ngắt ngang cuộc nói chuyện của họ, Nhan Thời Oanh rất nhanh sau đó đã chào tạm biệt y.
Sau khi ra khỏi phòng, Nhan Thời Oanh còn đang băn khoăn, không biết cảm giác quái dị cô cảm nhận từ người Cảnh Văn An từ đâu mà đến.
Rõ ràng thái độ của Cảnh Văn An dành cho cô có thể nói là dịu dàng thân thiện, nhưng thời điểm tiếp xúc với Cảnh Văn An, cô lại thấp thoáng cảm nhận được cảm giác nguy hiểm tương tự khi đối diện với Thương Tự Hoài.

Như thể chỉ cần cô không cẩn thận bước sai một bước thôi, lập tức liền sẽ rơi xuống vực sâu không đáy.
Là thời cơ tiếp cận không thích hợp sao?
Nhưng không có thời cơ tiếp cận Cảnh Văn An nào tốt hơn hiện tại, Nhan gia đang trong thời kì hoàng kim, Cảnh Văn An vẫn chưa dựng nghiệp.

Trong thành phố này, chẳng ai quan tâm đến Cảnh gia, cô là thiên kim của Nhan gia lại hạ mình tiếp cận y, còn có động cơ nào đơn thuần hơn lý do thật sự xem y như anh trai chứ?
Nhưng trực giác lại nói với cô rằng, Cảnh Văn An rất nguy hiểm.
Nhan Thời Oanh nhất thời không tìm được bất kì manh mối gì nên tạm gác chuyện này sang một bên, bắt đầu suy nghĩ về hai người còn lại.
Tiếp theo, điều cô phải suy xét chính là làm thế nào đồng thời qua lại với ba người mà không lật xe.

Vất vả lắm mới vào được Thánh Bạc, cô không định rời đi với hai bàn tay trắng.
Chỉ đơn giản nghĩ đến đó thôi, Nhan Thời Oanh đã bất giác thấy hưng phấn rồi.
Càng ngày càng thú vị nha...!Trong mắt Nhan Thời Oanh lóe qua ánh sáng dị thường, cô khẽ liếm đôi môi căng đỏ.
Chẳng qua tiền đề là, Tần Thư Dao hôm nay không được đến đây vướng tay vướng chân.
Nghĩ vậy, Nhan Thời Oanh bước nhanh hơn, đồng thời trong đầu xẹt qua một tia nghi hoặc mơ hồ.
Ban nãy trong lúc vô tình, cô nhìn thấy bên trong quyển vở của Cảnh Văn An có viết mấy chữ "Bích Ba viên".

Không hiểu vì sao cô lại thấy nó có chút quen mắt, như thể đã ở đâu gặp qua nhưng cố gắng thế nào cũng không nhớ được.
Bích Ba viên...!đó rốt cuộc là nơi nào.
***
Sau khi nhận kịch bản từ tổ biên đạo, Nhan Thời Oanh mới biết được những nhân vật quan trọng trong kịch bản đều bị vài vị nguyên lão và tiền bối giành hết.

Tuy cô được giáo sư Bạch đề cử, nhưng nhân vật nhiều nhất có thể được phân vai chỉ là vai phụ mà thôi.
Chẳng qua Nhan Thời Oanh cũng không để ý, thứ cô muốn chỉ là vào được Thánh Bạc, dù được phân diễn nhân vật gì cũng chẳng sao cả.

Do đó sau khi Vương Lạc Lạc trong tổ biên đạo nhìn ngoại hình của cô và than vãn tiếc nuối, cô cũng chỉ bình tĩnh an ủi nàng, "Không sao mà, chỉ cần được lên sân khấu là đủ rồi"
Thái độ này của cô lại khiến Vương Lạc Lạc thêm thở ngắn than dài tiếc hận, "Nhưng tôi thật sự cảm thấy nhân vật trong kịch bản của tôi quả thực rất hợp với cô...!Aiz, nếu cô có thể gia nhập sớm hơn mấy tháng thì tốt biết mấy"
Nhan Thời Oanh mỉm cười, cũng không để ý, khi xoay người rời khỏi vẫn còn nghe được sau lưng có người thấp giọng quát lớn, "Vương Lạc Lạc, tôi cảnh cáo cô, lần này tuyệt đối không được sửa kịch bản nữa đó..."
Nhan Thời Oanh cầm kịch bản đi đến phòng tập luyện, cố ý chọn một vị trí gần cửa ngồi.
Nơi này là nơi cách cửa chính gần nhất, tuy không biết cốt truyện sẽ xảy ra lúc nào nhưng nếu có người tiến vào, cô sẽ là người đầu tiên phát hiện.

Như vậy, dù Tần Thư Dao thật sự xông vào đây, cô cũng có thể ngăn cản nàng chạy nhầm vào phòng thay quần áo.
Trong lúc Nhan Thời Oanh ngồi một chỗ ôm cây đợi thỏ, cô cũng lặng lẽ quan sát chung quanh.
Trong ba nam chính, Cảnh Văn An còn ở trong phòng, Hạ Phồn Dịch dường như đã đến tổ hậu cần, mà Việt Tu Ninh, vai chính hôm nay vốn phải lên sân khấu không biết đã đi đâu.

Lúc này sảnh tập luyện chỉ có vài người trong nhóm múa cùng tổ đạo diễn đang chuẩn bị buổi diễn tập cho buổi chiều.

Mọi thứ đều thật hoàn hảo, còn thêm việc cô ngồi đây trông cửa.
Đang miên man suy nghĩ, Nhan Thời Oanh bỗng nhiên phát hiện, trên chiếc ghế bên cạnh là một chiếc lắc màu bạc họa tiết bươm bướm.

Nhan Thời Oanh sau vài lần nhìn kĩ mới xác nhận, đó là của Tần Thư Dao...
Nói đúng hơn, đó là lắc tay hình bươm bướm được thiết kế riêng của nhãn hàng D mà cô tặng cho Tần Thư Dao.

Giá cả đắt đỏ, trong tủ trang sức của cô còn có một chiếc y hệt.
Trong lòng Nhan Thời Oanh xẹt qua một ý định, cô lập tức ngước mắt nhìn một vòng xung quanh, quả nhiên dư quang nhìn thấy một bóng dáng với khí chất xuất sắc đang đi về hướng này.
Cô lập tức buông kịch bản, cầm lấy chiếc lắc hình bươm bướm màu bạc lên.
Nếu đây là cơ hội sáng tạo cho nữ chính, vậy cô sẽ không khách khí nhận lấy.
Nhan Thời Oanh vừa cầm chiếc lắc lên, phía sau liền truyền đến một giọng nam trầm thấp, "Ai cho cô chạm vào đồ của người khác vậy?"
Phía sau cô là một nam sinh với khí chất cực kỳ xuất chúng, giờ phút này đối phương đang lãnh đạm nhìn cô, "Đây là đồ của cô sao"
Hạ Phồn Dịch không nói rõ ra nhưng ánh mắt như thể đang nhìn một kẻ trộm kia đã cho thấy suy nghĩ của cậu, "Trả lại cho tôi"
Nhan Thời Oanh lập tức ngẩng đầu, trên mặt lộ ra thần sắc vui sướng, "Thì ra là anh nhặt được sao?"
Hạ Phồn Dịch hơi sửng sốt, "Nó là của cô?"
Nhan Thời Oanh cười gật đầu, "Là của tôi"
"Vậy cô làm rơi nó ở đâu?"
Nhan Thời Oanh sắc mặt trấn định, vội vàng tự hỏi giây lát.
Tần Thư Dao và Hạ Phồn Dịch không cùng một hệ, chỉ có thể gặp mặt ở vài nơi.

Nhưng đến hiện tại cậu vẫn không biết đây là của Tần Thư Dao, chứng tỏ nơi hai người từng đi qua đồng thời sẽ bị cậu nhặt được chỉ có...
"Tổ hậu cần"
Nhan Thời Oanh nhợt nhạt cười, thấy được thần sắc của Hạ Phồn Dịch, cô biết mình đã đoán đúng.
"Thì ra là của cô thật...", Hạ Phồn Dịch bĩu môi, nhỏ giọng nói, như thể đã mất đi hứng thú, cậu nhàn nhạt nhìn chiếc lắc tay một cái sau đó không nói gì nữa.
Nhan Thời Oanh trong lòng bỗng nhiên có chút bất an kỳ dị, nhưng rất nhanh đã bị cô ép xuống.

Cô cười lên tiếng, "Tôi vốn cũng định từ bỏ không tìm nữa, không ngờ được anh nhặt giúp, thật sự cảm ơn anh...", vừa nói được một nửa, sắc mặt Nhan Thời Oanh bỗng nhiên thay đổi.
Đợi đã nào...!Đó là gì vậy?
Phía sau Hạ Phồn Dịch, một trụ đèn cao ngất như bị thứ gì đó đẩy ra, sau đó với một góc độ kỳ quái, chậm rãi ngã xuống.
Rõ ràng xung quanh nó không có gì, thậm chí ngay cả một chút gió cũng không, Nhan Thời Oanh lại thấy, như thể một bàn tay vô hình đột nhiên xuất hiện, dùng một sức lực cô không nhìn thấy được đẩy mạnh trụ đèn xuống.
"Rầm!"
Tiếng động vang dội kia đã khiến mọi người hoảng sợ, sau giây lát yên tĩnh, có người từ bên ngoài tràn vào từ các cánh cửa khác, "Có chuyện gì vậy?"
Việt Tu Ninh và Cảnh Văn An đều bị tiếng động này hấp dẫn, vội vàng đi vào sảnh tập luyện.
Nhưng thứ càng khiến Nhan Thời Oanh chú ý lại là tiếng mở cửa đột ngột truyền đến từ phía sau...
"Cạch", có hai người bước vào từ cửa chính của sảnh tập luyện.
Tần Thư Dao.
Trái tim Nhan Thời Oanh kịch liệt nhảy lên, theo bản năng giấu đi chiếc lắc vào bàn tay.
Sao nàng lại xuất hiện ở đây?.