Cái Chết Của Chim Cổ Đỏ

Chương 17: Điệu ballet trên mũi dao (5)




“Về rồi à.” Ba người đằng trước đã lên lầu hai, Gaea đang nằm trên sân thượng, nhìn thấy người tới, trên khuôn mặt lạnh giá tinh xảo như đá cẩm thạch bóng loáng lộ ra nét mặt có thể xem là vui vẻ.

“Vâng.” Thea và Tịch mặt đầy tươi cười. “Lão đại tụi em về rồi.”

Tạ Du thì không thèm để ý Gaea, một mình ngồi xuống, bắt đầu nghịch con mèo đang nằm trên đùi Gaea giờ đã nằm bên chân hắn.

Ánh mắt Gaea vẫn không rời người hắn, thấy hắn không để ý tới mình, cũng không có vẻ giận, ngược lại chủ động ngồi dậy đi tới bên Tạ Du, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của hắn.

“Ngồi chỗ anh kìa, có dù.” Giọng nói lạnh mà lại chẳng lạnh lùng.

Tạ Du vươn tay ngăn tay y, sau đó đứng lên đổi chỗ ngồi xuống như hoàn toàn không chú ý tới mấy ánh mắt giết người đang nhắm vào mình, vừa tiếp tục sờ mèo vừa lầu bầu.

“Mày nói có đáng khinh không, không phải ngủ với tao vài lần thôi sao? Còn tưởng tao là của ai đó.” Ôm con mèo, như là muốn tâm sự với nó. “Tự dưng có người thích lại không cần, chán ngắt tìm tội, hì hì.”

Cười con mèo hai tiếng, sau đó thả nó đi.

“Thật đáng khinh, tao còn nhìn không được.”

“Tạ Du!!!” Gaea còn chưa phản ứng, hai người khác đã xông lên, là Lý Đức đang nằm cùng Gaea và vừa đi lên Tịch.

“Đừng động vào hắn.“ Gaea lại vươn tay cản bọn họ.

“Lão đại sao anh phải chịu đựng hắn như vậy?” Lý Đức là mỹ nhân ngũ quan xinh đẹp, giờ cả mặt đều nhăn lại. “Không phải là thứ hàng mở chân với đàn ông sao??”

Bốp một tiếng, Gaea tát vào mặt Lý Đức, rất nhẹ, lại phát ra một tiếng rất rõ.

Một mảnh lặng im.

“Thật xin lỗi, lão đại, em nói quá lời rồi.” Một lát, tỉnh táo lại Lý Đức cúi đầu.

“Em cũng vậy.” Tịch làm cái mặt quỷ, sau đó cùng Lý Đức ngồi trở lại ghế.

“Hừ!” Tạ Du chỉ hừ lạnh một tiếng, xoay người đi xuống lầu.

Mãi khi Gaea nhìn thấy hắn biến mất tầm mắt, mới quay lại nói với Bành Tri Hàn.

“Ngại quá. Để các cậu chê cười rồi.”

Trong giọng nói đẹp không có độ ấm.

Tô Tuyền nhìn cảnh trước mắt đăm chiêu.

Bữa trưa rất phong phú, đều là chút thủy hải sản có tiếng trên đảo G, thêm rau quả người ta khen ngợi của thành phố x, nguyên liệu tươi thức ăn ngon, khi dùng cơm cả quá trình đều có người hầu phục vụ, đổi món trên bàn ăn chia canh cắt thịt đều là họ làm giúp. Trong biệt thự mà còn có người hầu, Bành Tri Hàn không khỏi lại bĩu môi.

Sau đó Tạ Du vẫn không hề xuất hiện, Gaea cố ý bảo người để lại một phần cho hắn, đưa đến phòng, chỉ là Tạ đại thiếu gia có ăn hay không thì không biết.

“Xem ra tên Gaea này yêu thảm Tạ Du.” Nghiêng người nói nhỏ với Lý Nhược Quang, Bành Tri Hàn ăn hào hấp rượu Brandy.

“Ừ.” Lý Nhược Quang nhìn Gaea, mặt y vẫn không chút thay đổi, tao nhã sang trọng dùng món ăn trước mắt, tạo thành chênh lệch rõ ràng với dáng ăn như hổ đói của Bành Tri Hàn.

Sau khi thưởng thức món điểm tâm Metroxylon Sagu nấm tuyết trái cây thập cẩm và chocolate Thuỵ Điển rưới kem viên chocolate, bữa cơm trưa phong phú này mới kết thúc.

“A ──” Tuy trong lúc dùng bữa không có ai nói chuyện, nhưng điều này làm cho Bành Tri Hàn ăn no nê, giờ đang thích ý làm cái ợ. Thành viên Chaos thì hình như đã thói quen, cho nên chỉ bình tĩnh cầm ra các loại nhạc cụ, bắt đầu hoạt động sau bữa cơm tao nhã. Trong nhất thời, tiếng violon du dương phối hợp đàn accordeon, flute lan ra cả phòng.

“Đây mới là cuộc sống quý tộc.” Lý Nhược Quang lẩm bẩm.

“Tiểu Quang trước kia không phải cậu từng sống thế này à?” Bành Tri Hàn áp sát lại.

Lý Nhược Quang nhìn Tô Tuyền, hắn và Gaea đứng ở một góc, không biết nói cái gì.

“Giờ không có, nếu tớ chọn Tô Tuyền, thì từ bỏ cuộc sống trước kia.”

“Gaea, cậu tìm tôi có chuyện gì?” Tô Tuyền đi thẳng ngay vào vấn đề.

“Không có gì.” Gaea nhìn mọi người bên bàn ăn. “Nơi này rất ồn, tới phòng tôi nói chuyện đi.”

Hai người lên cầu thang tròn trên lầu ba, cũng là một cái sân thượng lớn, bố trí lại là ghế mây đơn giản, Gaea đẩy ra một cánh cửa bên phải sân thượng, Tô Tuyền cùng theo vào.

Đây là một căn phòng có thể nhìn thấy biển, những âm thanh ở lầu hai giờ đều bị tiếng sóng tứ phía truyền đến che lại, yên ả bình lặng rào rào, làm người ta thoải mái vui vẻ.

Ngay chính giữa phòng là cái giường lớn kingsize, màn to dày nặng rũ xuống, che lại cảnh bên trong, nhưng Tô Tuyền lại có thể tưởng tượng được khi ban đêm dần buông, nơi này sẽ trình diễn cảnh dâm mĩ như thế nào. Xung quanh giường, có vật dụng gỗ cây hạch đào kiểu châu Âu, bao gồm một cây quế lớn, một giá sách một cái bàn đọc.

Đối diện bàn, phòng kéo dài hướng ra ngoài, hình thành ban công một nửa vòng tròn, một cái bàn nhỏ kiểu Âu và mấy ghế dựa đặt đấy.

Tô Tuyền nhìn quanh phòng một vòng, ánh mắt rất nhanh bị rất nhiều ảnh đặt trên giá sách hấp dẫn.

“Đây là cậu sao?” Hiếu kì đến xem, một tấm ảnh rất nhanh làm Tô Tuyền chú ý.

Trong ảnh, một cậu bé mắt to tóc đen đang ngồi sau đàn dương cầm lớn diễn tấu, bởi vì người quá nhỏ nên chỉ lộ ra một cái đầu, nhưng cậu vẫn toét miệng cười, lộ ra hàng răng trắng. Phía trước đàn dương cầm, hai cậu bé đứng phía khác, một cậu bé rất giống người đánh đàn, chỉ là trắng nõn gầy yếu một chút, một cậu bé khác, mắt xếch môi hồng, làn da trắng tuyết. Rõ ràng là chưa đến mười tuổi Gaea.

“Ừ.” Gaea nhìn thoáng qua, ánh mắt rất nhanh dừng lại vào cậu bé đang đánh đàn, khóe môi hơi cong lên. “Cái này hắn chơi vài ngày liền chán.”

Không hỏi hắn là ai, Tô Tuyền cúi đầu. Bởi vì chẳng cần phải hỏi, ánh mắt lấp lánh và nụ cười kiêu ngạo, đó cũng là chưa đến mười tuổi Tạ Du. Mà cậu bé gầy yếu khác, không hề nghi ngờ là Tạ Cẩn.

“Cậu rất thương hắn.” Giọng nói chắc nịch. Tô Tuyền đã nhìn một tấm ảnh khác, trên ảnh cũng chỉ có hai người, Gaea và Tạ Du khi còn bé, Tạ Du bùn khắp người, tạo chữ V trước ống kính, Gaea trông sạch sẽ, lại không chút sợ bẩn ôm chặt Tạ Du.

“Ừ.” Cũng là câu khẳng định. Người Gaea lại tỏa ra hơi thở cô đơn.

Từng tấm mà xem, có thể thấy được đây là ảnh từ khi trẻ con đến thiếu niên, có một phần là ba người, nhưng rất ít, đa số đều là hai người, Gaea và Tạ Du. Tô Tuyền chú ý tới, có khá nhiều ảnh, đều có dấu vết bị cắt.

“Tôi rất hâm mộ cậu và Lý Nhược Quang.” Gaea có chút đau khổ nhìn những tấm ảnh ấy. “Cho nên tôi muốn nhờ cậu giúp một tay.”

“Cái gì?” Hôm nay Gaea trông rất yếu ớt, giống như Tinh Linh làm người ta người thông cảm, hoàn toàn không có hơi thở như nữ yêu trước kia.

“Tôi muốn cậu cùng hát với tôi.” Gaea sờ một tấm ảnh chụp mặt Tạ Du. “Một mình tôi không dám. Tôi rất khâm phục cậu, dùng lời hát bày tỏ tình yêu của mình.”

Tô Tuyền bình tĩnh nhìn Gaea, ký ức về đến năm ngoái, khi hắn mất đi tất cả, là người trước mắt này cổ vũ hắn lên đài, mượn tiếng ca gọi người yêu trở lại.

“Cậu trước kia không phải như thế.” Tô Tuyền nhíu mày.

“Cậu không hiểu.”Gaea mặt càng tái nhợt hơn, như chứa đựng vô hạn thống khổ.“Một mình tôi, hắn sẽ chỉ khinh thường.”

“Chưa chắc hắn có hảo cảm gì với tôi.” Tô Tuyền nhớ lại, Tạ Du không nhìn y bằng mắt xanh.

Trầm mặc một hồi, Gaea mở miệng.

“Năm ngoái hắn cũng ở đó. Lần đầu tiên mở miệng bảo tôi giúp, giúp các cậu ở bên nhau.”

Tô Tuyền nghe trong lòng chấn động, chẳng lẽ khi đó Gaea giúp như vậy thật ra là vì Tạ Du?

Thở dài, Gaea nhìn phương xa.

“Du… hắn là người rất tốt.”

Tô Tuyền một chút cũng không tin.

“Tôi biết cậu không tin.” Gaea cười khẽ. “Thật ra ngay cả thành viên Chaos cũng không từng vào phòng tôi.”

“Sao là tôi?”

“Tôi cảm giác cậu có thể hiểu tôi. Cái đau đớn rõ ràng yêu nhau lại không thể bên nhau.” Gaea vẫn cười, nhưng một cảm giác bi thương nặng nề chảy trong y.

“Cho nên cậu tin tôi, bảo tôi giúp cậu?” Tô Tuyền không xác định phải hỏi.

“Ừ.”

“Được rồi.” Tô Tuyền gật đầu.“Nhưng cậu phải nói cho tôi biết… ”

Không đợi hắn nói xong, Gaea liền ngắt lời hắn.

“Chuyện cô gái đó tôi thật xin lỗi. Tôi không nghĩ nó sẽ ra tay thật.”

“Cậu quả nhiên biết.”

“Tôi cam đoan với cậu, nó sẽ không bao giờ thế nữa. Nó đã đồng ý với tôi.”

“Vậy Cẩn cùng dì Trần thì thế nào?”

“Sau khi buổi biểu diễn hoàn thành, tất cả sẽ có đáp án.” Gaea nhẹ nhàng nở nụ cười, yêu khí lờ mờ lại bắt đầu tràn đầy người y.

“Tôi tin cậu.”

“Cám ơn.”