Cái Cớ Để Yêu Em

Chương 36




Sau khi giải quyết mọi chuyện với Vy 4 người bọn họ nghĩ đến việc con nhỏ đã tức giận như thế nào nên đã cuống cuồng đi tìm con nhỏ, họ đã chạy khắp các phòng ktx nhưng không thấy con nhỏ đâu cả họ vừa tìm vừa gọi điện nhưng chẳng thấy ai bắt máy. Trung bực bội lia cái điện thoại ra bàn

- cô ta làm cái gì mà không chịu nghe máy cơ chứ

Nam đáp lại cũng bằng giọng bức xúc

- không gọi mãi mà cũng chỉ có mấy tiếng tút tút thôi

Lâm quay ra hỏi Tuấn

- còn cậu thì sao

- máy của tôi bị cô ta đập ban nãy rồi còn gì có máy đâu mà gọi

Trung quay ra

- không biết cô ta đi đâu rồi nữa

Nam cũng nói

- ban nãy chân cô ấy còn chảy máu rất nhiều nữa không biết có sao không

Tuấn như nhớ ra được điều gì đó

- phải rồi có lẽ cô ấy ở sân bóng rổ đó cô ấy từng nói là nếu như tức giận thì sẽ xả hết lên bóng mà

Trung quay ra gõ vào đầu cậu ta 1 cái rõ đau

- mày bị khùng hả với cái chân đau đó liệu cô ta có thể chơi bóng được không chứ

- cũng phải vậy giờ phải làm sao đây chứ cô ta thật biết cách làm cho người khác lo lắng đấy

Ngủ trên xe được hồi lâu khi về đến trường Tiểu Bạch gọi nó dậy

- Vinh em dậy đi về đến trường rồi này

Nó dụi dụi đôi mắt

- về đến nơi rồi sao

- ừ về đến nơi rồi

Anh bước xuống trước mở cửa đỡ nó xuống xe

- để anh đưa em lên phòng

- không cần đâu em vẫn ổn anh về trước đi

- em chắc mình muốn đi 1 mình

- em chắc

Nói xong con nhỏ đi với cái chân cà nhắc bước vào thang máy. Nó về phòng thì thấy cả 4 người kia đang ở trong phòng đợi nó, vừa thấy nó bước vào bọn họ liền chạy lại

- em đã đi đâu thế sao không nghe điện thoại

- cô đã đi đâu cả ngày nay

- cái chân cậu vẫn ổn chứ

- mà sao lại ăn mặc thế này lúc sáng cô mặc đồng phục cơ mà

Nó im lặng không nói gì cứ thế mà bước vào trong Trung kéo lấy tay nó

- trả lời tụi tôi đi

Nó vẫn chỉ im lặng có lẽ vì nó không muốn nói gì bây giờ hết tâm trạng của nó cũng chẳng ổn chút nào nó khẽ lách tay ra khỏi tay của Trung và cứ thế đi vào phòng của nó đóng chặt cửa lại thu mình vào 1 góc ở trong phòng mặc cho 4 người kia kêu gào thế nào cũng không chịu lên tiếng không chịu mở cửa càng không chịu bước ra ngoài. Con nhỏ ham ăn ham ngủ là thế nhưng hôm nay lại chẳng ăn chút nào cũng chẳng ngủ thêm được nó cứ nằm đó chằn chọc mãi chẳng ngủ từ khi trở về phòng. 4 người ngoài kia có lẽ cũng đã thấm mệt nên cũng chẳng kêu gọi ngoài cửa gì nữa, đúng lúc đó máy nó có tin nhắn của Tiểu Bạch

- em lên sân thượng anh nhờ 1 chút có được không

- vâng

Nó cố lê đôi chân đau nhức lên đến tầng thượng nhưng chẳng có ai ở trên đó nó nhắn tin lại cho anh

- em lên rồi anh đang ở đâu

- em quay người lại đi

Theo lời anh nó quay lại thì thấy hàng loạt tấm giấy được lật ra như có người ở đâu đó kéo dây chúng từ từ được lật nên ghép thành dòng chữ “ Vinh -> chúng tôi biết là mình sai rồi -> cô hãy nói chuyện lại đi mà -> đừng bỏ bữa chúng tôi lo lắm -> tha lỗi cho chúng tôi nha -> lần này có hối lộ” kết thúc dòng chữ bằng 1 hộp bánh ngọt nó bước lại nhấc chiếc bánh lên thì dưới đó vẫn còn 1 mũi tên nữa nó hướng đi đâu thế không lẽ là ở dưới sân nó từ từ đưa mắt ra mà nhìn xuống dưới ở dưới đó cả trăm con người đứng ghép lại thành chữ “ sorry “ nó nhìn thấy vậy khẽ nhếch môi lên cười nhẹ

- cô ấy cười rồi kìa

Nghe thấy tiếng của Tuấn con nhỏ quay người lại thì thấy Nam Lâm Trung Tuấn và cả Tiểu Bạch cũng đang ở đó nữa

- cậu cười nghĩa là tha thứ rồi phải không

Tiểu Bạch lên tiếng nói đỡ cho họ

- thôi bỏ qua cho mấy cậu nhóc lần này đi họ cũng chỉ là bị lợi dụng rồi vô tình có mặt trong 1 phần trong kế hoạch của người khác thôi mà

- anh gạt em anh dám cùng họ bày mưu vụ này

- đâu có chỉ là họ tới nhờ anh giúp đỡ 1 tay mà giáo viên thì đâu thể từ chối học sinh được

Nó quay ra nhìn bọn họ rồi bảo

- nhưng 1 cái bánh có phải ít quá rồi không như thế có vẻ như không đủ thành ý thì phải

Nói rồi cả 6 người họ nhìn nhau mà cười dù không nói ra nhưng ai cũng ngầm hiểu con nhỏ đã chịu bỏ qua mọi chuyện