Cái Giá Của Nhận Sai Nữ Chủ

Chương 93




Cuối cùng, Vân Ca nhìn Huyễn Mạt vẫn còn đang hôn mê.

Gầy, còn tiều tụy không ít ….

Phía dưới đôi mắt nhắm chặt là vành mắt đen, còn có một thân y phục hoàn toàn không nhìn ra nguyên dạng!

Vân Ca sửng sốt một chút, WTH, sẽ không phải là bộ đã mặc lúc nàng đi chứ?

Tập trung nhìn vào quan sát kỹ, thật đúng là….

Đây là dáng vẻ nhếch nhát gì a!

Vân Ca không ngại, trái lại có vài phần đau lòng, phi thường quỷ dị là một bụng hờn dỗi trong lòng Vân Ca biến mất, chỉ còn lại đau lòng.

Vân Ca nhìn Huyễn Mạt tiều tụy đến không còn hình dáng, đột nhiên nở nụ cười, nàng hiện ở trong tình trạng này thật sự rất giống như mẹ ra ngoài công tác, hài tử để ở nhà cho gia gia nãi nãi, sau đó hơn một năm trở về, phát hiện con giá xinh đẹp nhà nàng cứ như vậy trực tiếp biến thành nhi đồng nông thôn…

Quá buồn cười rồi….

Vân Ca suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy đây là con gái xinh đẹp nhà nàng , lúc này tế tự đã gọi người mang nước nóng vào.

Thấy ánh mắt tò mò của tế tự, Vân Ca liền làm như không nhìn thấy.

Vội vàng vội vàng gội đầu tắm rửa thay quần áo cho Huyễn Mạt, cùng lúc xử lý ma khí hỗn loạn trong đan điền Huyễn Mạt.

Hàng này trong thời gian không có nàng ở đây rốt cuộc nàng ấy đã sống thế nào? Tâm tình của Vân Ca phức tạp.

Mới vừa bị người này cứu nữ nhân khác kϊƈɦ thích một chút, sau đó liền phát hiện nàng ấy sống phi thường không tốt a! Chí ít nhìn ra là như vậy.

Vân Ca đột nhiên nghĩ đến một vấn đề lớn. Nàng vẫn luôn lảng tránh nghĩ đến chuyện Vân Ca nguyên bản cùng Huyễn Mạt, hiện tại nàng đột nhiên kịp phản ứng!

Đây chính là Vân Ca nguyên bản a! Không nói những thứ khác, được rồi, đó là bởi vì những thứ khác nàng cũng không biết, nhưng, có một chuyện là nhất định, đó chính là Vân Ca nguyên bản là dị tính luyến ái!

Ha ha ha…. Vân Ca đột nhiên cảm thấy một màn kia khẳng định rất buồn cười, Huyễn Mạt lại gần, dính vào trêи người Vân Ca: “Sư tôn…..”

Sau đó Vân Ca nguyên bản thất kinh né tránh: “Tiểu sư muội, ta có lỗi với ngươi, sau này ta sẽ không dám nữa!”

Không thể không nói, vừa nghĩ như vậy, cả người càng thêm không xong!

Người của nàng dựa vào cái gì phải giao cho người khác?! Còn thuộc về loại cho còn không muốn nhận?

“Sư tôn….”

Vân Ca sửng sốt một chút, còn tưởng rằng là ảo giác của mình, Huyễn Mạt làm sao có thể gọi nàng là sư tôn?

Nàng không chỉ dáng vẻ thay đổi, ngay cả phong cách cũng thay đổi, có được hay không? Hoàn toàn không phải cao lãnh băng sơn như Vân Ca lúc trước nữa, có được hay không?

Sau đó cúi đầu liền đối mặt với ánh mắt điên cuồng….

Vân Ca cứ thế không thể đem một câu ngươi là ai hỏi ra miệng, nàng có loại cảm giác nguy cơ, nếu nàng dám nói, đối phương có thể đem nàng ăn vào trong bụng….Là thật sự ăn tươi, không phải ý kia….

Bởi vì ánh mắt Huyễn Mạt lúc này thật sự quá nguy hiểm, Vân Ca hoàn toàn không có lá gan tính sổ cùng nàng, chỉ có thể nhược nhược đáp một câu: “Cái kia… Cái kia đã lâu không gặp…..”

Nói xong Vân Ca liền hối hận, bởi vì nàng tận mắt thấy người trước mắt, hung ác nhìn nàng, nước mắt cứ như vậy mà rơi xuống.

“….” Vân Ca thở dài, nàng thật là thua bởi người này rồi: “Đã lâu không gặp, vẫn thích khóc như vậy…..”

Vân Ca phớt qua mũi Huyễn Mạt, nhẹ giọng nói.

Lời nói nhỏ nhẹ nỉ non khiến hai người thoáng chốc giống như trở lại trước đây.

“Sư tôn…..” Vân Ca đột nhiên đã bị hung hăng ôm lấy.

Đang chuẩn bị nói gì đó, miệng liền trực tiếp bị thô bạo ngăn chặn lại.

Không ôn nhu triền miên giống như trước kia, Huyễn Mạt cơ hồ là trực tiếp muốn đem nàng ăn vào trong bụng, tay đặt sau đầu Vân Ca, giống như phát điên mà hôn môi nàng, thậm chí giờ khắc này ngay cả đầu lưỡi mềm mại nhất cũng trở thành vũ khí công chiếm của đối phương, không khách khí cạy mở khắp hàm của Vân Ca, sau đó dò xét vào bên trong, quấn lấy đầu lưỡi của Vân Ca …..

Vân Ca bị Huyễn Mạt kiềm chặt sau gáy rất khó chịu, ngửa đầu, dưỡng khí trong ngực càng ngày càng ít, Vân Ca chỉ cảm thấy cả người đều nhẹ bỗng, tuy rằng nàng không hô hấp cũng không sao, nhưng nàng vẫn có phản ứng người bình thường nên có a, động tác của Huyễn Mạt càng ngày càng nặng khiến lưng nàng theo đó tê dại, Vân Ca nhịn không được nổi giận, em gái ngươi, mới vừa gặp mặt ngươi còn ôm muội tử nào đó, hiện tại hôn ác như vậy làm gì?!

Sau đó cũng cảm giác được tay kia của Huyễn Mạt còn không quên đặt tại vị trí trái tim của Vân Ca….

Tất cả phản kháng của Vân Ca đều vì động tác này mà ngừng lại, cánh mũi thoáng chốc chua xót…

Là bởi vì trước đây, nơi này không có nhịp tim sao? Vân Ca nghĩ đến đây, tâm càng đau.

Nàng vẫn trốn tránh nghĩ đến, nàng đã chết, sẽ chết trước mặt Huyễn Mạt, sẽ mang đến cho Huyễn Mạt bóng ma sâu sắc bao nhiêu…

Có lẽ là bởi vì nước mắt ấm áp của Vân Ca, khiến Huyễn Mạt hồi phục tinh thần, nhẹ nhàng buông Vân Ca ra, ánh mắt lại một khắc cũng không chịu dời, dáng vẻ kia, dường như nàng nhắm mắt lại người này sẽ biến mất.

Giống như khi đó, nàng bởi vì ma khí bị cái cây kia hút đi, trước lúc nàng mất đi ý thức, nàng thà rằng tất cả ma khí bên trong đan điền hỗn loạn cũng phải đem bản thân ném đến bên cạnh Vân Ca.

Nàng sợ, sợ mở mắt, thấy sư tôn, chỉ là một giấc mộng…..

“Sư tôn….” Khí tức trêи người Huyễn Mạt đã ổn định lại, cả người mềm mại vô lực, nghiêng đầu chôn vào cổ Vân Ca cọ cọ, sau đó lại gọi một tiếng: “Sư tôn….”

Vân Ca xoa đầu Huyễn Mạt: “Được rồi, không có việc gì, ta ở đây.”

Huyễn Mạt trở lại thành hảo hài tử thật dễ dỗ ngọt a!

“Không rời xa ta nữa?” Huyễn Mạt giọng nói khàn khàn…

Vân Ca chỉ là nghe, đã cảm thấy đau lòng: “Không rời đi nữa.”

Mới vừa nói xong cũng đạt được câu trả lời như mong muốn, Huyễn Mạt liền hôn mê.

Vân Ca lại càng hoảng sợ ……

Sau đó mới phát hiện là đang ngủ….

Chờ một chút, người tu tiên căn bản không cần ngủ, trừ phi…

Vân Ca ánh mắt phức tạp, trong khoảng thời gian nàng không có ở đây, tại sao nàng ấy muốn liều mạng tu luyện?! Không phải đã có một Vân Ca sao?

Trong lòng Vân Ca chằng chịt đau đớn, khiến nàng nhịn không được cúi đầu, hôn thê tử của nàng một cái…

Sau đó, liền thấy tế tự lén lút ló đầu ra, nhìn xung quanh…

“….” Tế tự, động tác của ngươi có thể khoa trương một chủ nữa hay không?

Sau đó liền thấy tế tự dùng sức nháy mắt với nàng, Vân Ca sửng sốt một chút, nhẹ nhàng buông Huyễn Mạt, đi ra ngoài.

“Thần sử, người tu tiên xông vào đều đã bắt được.” Ánh mắt Tế tự phát sáng.

“….” Đây là bốn người bao nhiêu không tiền đồ a! Lâu như vậy không gặp, quả thực một chút cũng không thay đổi!

Vân Ca không cần suy nghĩ đã biết bốn người này tính toán điều gì, không nói Băng Lăng là linh thú linh mẫn hóa thành, chỉ một Thần Khải thì những mau tu này căn bản không phải là đối thủ của nàng, tuy rằng chỉ số thông minh hơi thiếu, nhưng năng lực đủ a!

Vân Ca còn có thể đoán được loại mưu kế Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con này là Lâm Duyên nghĩ ra….

Vân Ca đột nhiên không đúng lúc mà nhớ đến một việc, thảo nào Lâm Duyên chưa từng đề cập qua bút danh của nàng ấy…

Nhất Điểm Chu Thần? Ha ha… Thật đúng là người cũng như tên a! H mạnh…

Lúc Vân Ca bước ra, nhìn Lâm Duyên cùng Vân Ca nguyên bản chật vật đến có chút cố ý.

Lúc đầu nhìn thấy Vân Ca chỉ là thoáng nhìn, cũng không nhìn kỹ, hiện tại nhìn kỹ, Vân Ca mới biết được thì ra thân thể này….cao lãnh như vậy…

Thật tình mà nói, mặc dù hai người là tù binh, nhưng vừa nhìn Lâm Duyên cảm giác nàng chính là một nha đầu, còn Vân Ca nguyên bản bên cạnh, một thân ngông nghênh, lấn sương thắng tuyết.

Chỉ mặc một bộ trường bào màu trắng, tóc dài màu đen cập thắt lưng vãn lên bằng một câu ngọc trâm, nhìn qua ánh mắt lãnh lẽo, mặc dù thần thái tựa băng sương, những khuôn mặt coi là thanh thuyệt lãnh diễm.

Vân Ca thở dài, nàng đột nhiên cảm thấy bản thân nhiều năm giả cao lãnh như vậy, hoàn toàn không học được một phần ba của chính chủ a!

“Không biết chư vị tới Ma giới ta là vì chuyện gì?” Vân Ca ngồi xuống, lạnh nhạt nói.

“Cầu bảo vật dùng một lát.” Lâm Duyên hồi đáp, đây là các nàng đã tính xong, trước tiên ăn ngay nói thật.

“Bảo vật?” Vân Ca thấp giọng nở nụ cười: “Ma giới ta không có bảo vật gì.”

“Chớ khiêm nhường, nữ hiệp, mọi người đều biết, Ma giới có một vật có thể tìm được bất kỳ vật gì hoặc là người nào trong thiên địa….” Lâm Duyên cợt nhả nói.

Vân Ca nghe nói như thế trong lòng chấn động, nhưng lại không biết có phải đúng như bản thân phỏng đoán hay không: “Có thể tìm được bất kỳ vật gì hoặc người nào trong thiên địa? Bảo vật tốt như vậy, bất quá….” Vân Ca ngừng một chút, nhìn về phía Lâm Duyên, không lọt qua bất kỳ biểu lộ gì của nàng, sau đó khẽ cười nói: “Vạn nhất không ở trong mảnh thiên địa này thì sao?”

Quả nhiên, sắc mặt của Lâm Duyên trong nháy mắt trắng bệch.

Xem ra nàng không có đoán sai, Huyễn Mạt đến nơi này là vì tìm nàng… Nàng ấy đã sớm nhận ra phải không?

Trong lòng Vân Ca dâng lên một cổ tư vị tên là ngọt ngào.

Lúc này, hậu điện truyền đến tiếng va chạm, Vân Ca sửng sốt, lập tức phản ứng kịp, Huyễn Mạt ở bên trong, sẽ không xảy ra chuyện gì đi?

Vân Ca đang chuẩn bị trở vào, kết quả vừa quay đầu lại thắt lưng đã bị hung hăng ôm lấy.

Vân Ca quan tâm sai trọng điểm… Cái kia… Tế tự…. Không đau thì thôi….. Ngươi không cần có biểu tình như vậy…

Thần Khải thật sự nổi giận, làm sao có thể nhanh như vậy liền di tình biệt luyến?! (yêu thương người khác)

Lúc trước đoạn tình yêu này khiến nàng cảm động đến xé tim, hiện tại, lại dám di tình biệt luyến! Còn là mới quen! Không thể nhẫn nhịn!

Mà một bên Vân Ca nguyên bản nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ánh mắt đã dừng trêи người Vân Ca, nàng nhất định người này chính là Vân Ca trong miệng các nàng đi?

Một người rất khoáng đạt, rất tươi sáng.

Mà Lâm Duyên mở to hai mắt, nàng đã cảm thấy người này thoạt nhìn có chút quen mắt! Có thể không quen mắt sao? Bạn gái của nam nhân cặn bã kia a! Lúc đó nàng liếc mắt nhìn qua điện thoại của nam nhân cặn bã, nam nhân cặn bã còn nói đó là minh tinh hắn thích… Khi dễ người không lăn lộn vòng giải trí a!

Như vậy đây là.. .Vân Ca đã trở về?!

Ánh mắt Lâm Duyên di chuyển đến trêи người Huyễn Mạt, đây là năng lực giám định cao siêu cỡ nào a! Như vậy cũng có thể nhận ra!

Lâm Duyên nhìn thoáng qua người Huyễn Mạt đang ôm lấy, lại liếc mắt nhìn Vân Ca bên cạnh mình, chỉ có thể nói, Huyễn Mạt thật quá lợi hại! Rõ ràng người bên cạnh nàng càng giống với Vân Ca trước đây, thanh thanh lãnh lãnh…

Người ngươi ôm… Huyễn Mạt ngươi thật sự không cảm thấy quá ôn hòa rồi sao? Ngươi thật sự sẽ không hoài nghi nhận lầm người sao?