Cái Móc Khóa

Chương 11




Trong lớp học, cô giáo đang đứng trên bục giảng viết bào tập ngữ pháp tiếng Anh. Học sinh phía dưới có đứa chép bài, có đứa ngồi đấy không chép. Không khỏi những âm thanh bàn tán về việc sáng nay. Cô giáo đang viết trên bảng cũng phải quay xuống nhắc cả lớp im lặng. Nhưng chỉ một phút sau lớp lại ồn như chợ vỡ. Hà chép nhanh, xong thì bất giác quay xuống bàn dưới. Chỗ của Hoa vẫn để trống. Hà quay lên, mặt đăm chiêu.

Bỗng có người xuất hiện ở cửa chính. Không phải một, mà là Bích, Linh với bốn bạn nữ đánh Hoa kia. Cả lớp đã nháo lên nữa.

- Xin phép cô em vào lớp.

Cô giáo đã chép xong bài tập ra bảng, nghe tiếng đồng thanh kia, nhìn ra cửa, mắt nghi ngại. Cô buông cuốn sách xuống bàn.

- Được rồi, các em vào đi!

Cả sáu lục tục về chỗ người. Mấy đứa xung quanh nhao lên:''Này, chuyện sao rồi?'',''Có bị phạt không?'',''Tình hình sao?'',''Bị mắng nhiều không?'',''Kể bọn tao nghe!'',...

Bích đã vào chỗ, nhăn nhở cười:

- Viết bản tường trình và bản kiểm điểm. Vậy thôi!

- Cả lớp im lặng!

Cô giáo gõ thước. Thấy lớp bớt ồn ào hơn, cô bắt đầu nói:

- Tuy cô không phải giáo viên chủ nhiệm lớp này, nhưng cô cũng muốn nói với các em vài điều. Cô không rõ lý do tại sao nhưng cô nghĩ, chuyện con gái đánh nhau là không thể được, như thế mất mặt lắm. Con trai đánh nhau còn chấp nhận được... Bảo con trai hoạt náo, nghịch ngơm đánh nhau là chuyện thường. Nhưng là... mấy đứa con gái xông vào đánh một bạn nữ... Nếu các em có vấn đề gì đấy, các em nên nói chuyện với nhau thay vì đánh nhau. Ai lại cùng lớp mà đánh đến ngất như thế! Cứ nói chuyện, bày tỏ suy nghĩ của mình, nếu không thể nói chuyện được thì báo với thầy cô, thầy cô sẽ giúp các em giải quyết...

Trong khi cô nói, Bích ở dưới làm bộ dạng ngoáy tai, nheo mắt, lẩm bẩm:''Hôm nay bị nghe thuyết giảng nhiều quá! Mệt cái đầu!''.

Cô giáo thấy cả lớp nãy giờ im lặng, nên giọng hòa hoãn hơn:

- Đấy là cô có ý tốt nên nói với các em. Còn mọi chuyện phải để nhà trường, cô giáo chủ nhiệm các em giải quyết. Bây giờ các em làm bài tập trên bảng. Chốc cô sẽ gọi lên kiểm tra.

***

Lan mặc đồng phục, taygiữ xe, ngây người đứng trước cổng nhà Hoa. Rốt cuộc hít thật sâu, quyết định dong xe vào. Lan gặp mẹ Hoa, liền lễ độ:

- Cháu chào bác ạ. Bác cho cháu gặp bạn Hoa ạ.

Mẹ Hoa mặt hằm hằm, quát:

- Cô đến đây làm gì chứ? Đánh con Hoa đến ngất giờ đến đây định làm gì chứ?

Hoa sợ hãi, giọng run run, nhưng vẫn cố phân bua:

- Không không! Cháu không có đánh bạn Hoa. Cháu không có...

Mẹ Hoa liền ngắt lời, lần này quát lớn hơn:

- Không đánh thì cô cũng có liên quan! Cô không phải bạn của con Linh cái con đánh con tôi hay đến nhà này nhảy múa nhăng nhít hả? Bạn của đứa đánh con tôi thì cũng hẳng phải loại tốt lành gì.

- Nhưng cháu không đánh bạn ấy thật mà. Cháu chỉ muốn đến thăm Hoa...

- Thăm hỏi gì! Về ngay! Nhà tôi không tiếp mấy loại côn đồ đánh người! Về!

Lan biết không thể nói thêm gì nữa, đành lủi thủi quay xe lại.

- Vậy cháu về.

Nói rồi Lan lên xe, đi.

***

Lan đạp xe ba cây đến trước cổng nhà Hà. Nhà Hà trong thôn, phải qua cái cầu kia, ngày ngày bọn nghiện hút đứng ở đó, thực rất sợ. Dù cổng mở, nhưng Lan cũng không dám vào, chỉ gọi:

- Hà ơi, cậu có nhà không? Hà!

Mãi lúc sau Hà mới chạy ra, ngạc nhiên không hiểu sao Lan lại đến nhà mình. Giọng Lan vội vã:

- Tớ muốn nhờ cậu một chuyện...

Hà càng ngạc nhiên hơn:

- Tớ sao?

Lan mím môi:

- Lúc nãy tớ sang nhà Hoa nhưng mẹ cậu ấy không cho tớ vào... Tớ nghĩ cậu là bạn thân Hoa, cậu lại học giỏi, nên cậu sang nhà Hoa được không?

- ... Cậu... nói thật hả?

Lan nhìn thẳng vào Hà, mặt chút bất đắc dĩ:

- Tớ biết cậu cũng nghĩ tớ giống như Linh. Nhưng tớ có ý tốt thật đấy! Lúc trước tớ cũng bị bọn nó bắt nạt nên tớ hiểu, Hoa lúc này cần một người bạn...

Lan im lặng ở đấy. Hà nhìn Lan dò xét một lúc. Bất chợt thở dài.

- Nhưng mẹ tớ không cho đi đâu. Đi học thì mẹ cho đi...

Lan thay đổi thái độ, vội nói chen ngang:

- Hay cậu nói cậu phải đi học?

- Nói dối á?

- Cậu cũng hay nói dối mà.

Hà chần chừ, nhìn vào trong nhà. Lan thở dài:

- Tớ biết rồi. Tớ về đây.

Lan toan dong xe đi. Bóng lưng Lan có vẻ gì nặng trĩu vậy. Rất buồn. Hình như là một hình ảnh gì đó đã quá quen thuộc...

- Khoan!

Lan nghe tiếng gọi của Hà, liền quay đầu lại, nét mặt vui vẻ. Hà chỉ đành cười nhẹ:

- Nhưng cậu phải phối hợp với tớ nữa.

_____________

Chuyện nhỏ nhỏ:

Có một số phụ huynh đưa con đi học sớm, vài lần thấy một giáo viên ngủ trong phòng bảo vệ. Vậy là một đồn mười, tiếng đồn lan sang các trường khác. Có giáo viên gọi hỏi cô Tuyết chuyện này, do cô biết nhiều chuyện mà.

- Chị Tuyết, thật sự có chuyện giáo viên nữ xã chị ngủ với bảo vệ trường sao?

Cô Tuyết cười:

- Đúng vậy!

- Thật thế ạ? Thế thì quá đáng quá! Giáo viên mà lại như thế? Ảnh hưởng đến cả danh tiếng giáo viên toàn tỉnh. Còn để học sinh nhìn thấy thì nghĩ sao nữa? Cả lãnh đạo cũng... bla...bla...

Cô Tuyết vẫn thế mà im lặng nghe người kia nói hết. Mãi sau giáo viên đó mới nhận ra cô Tuyết nãy giờ không nói, mới hỏi:

- Vậy giáo viên đó là ai? Trường đã kỉ luật chưa chị? Chắc phải kỉ luật rồi. Sao có thể bỏ qua...

- Không có việc kỉ luật đâu em ạ.

- Tại sao chứ chị?

- Giáo viên đó và ông bảo vệ kia vốn là vợ chồng.

- Hả?

- Người ta ngủ với chồng người ta, ai dám kỉ luật.

Cuối cùng là tiếng cười của cô Tuyết.