Cái Quỳ Này Tôi Nhận!

Chương 61




NPC người thật tạm thời này tên là Tiêu Nghiêu, dẫn theo họ tiến về phía trước. Không lâu sau hai đồng bạn khác của anh ta là Hứa Bạch Dương và Từ Siêu cũng xuất hiện.

Họ cũng y hệt như vậy, thấy mọi người đi tới thì vô cùng vui vẻ.

“Mọi người đừng lo, viện nghiên cứu này vô cùng an toàn. Mọi người có muốn ăn chút gì đó không? Tầng tiếp theo chính là căn tin và khu vực nghỉ ngơi, có một ít đồ ăn, hộp thịt bò bánh quy gì đó.”

Thang máy trong viện nghiên cứu đã bị hỏng, họ chỉ có thể đi cầu thang lên từng tầng.

Những người khác quả thật cũng đã đói bụng, hơn nữa mấy ngày nay họ toàn ăn thịt cá, may mắn một chút có thể ăn thịt thỏ, nhưng cũng chỉ có chừng đó mà thôi, gia vị cũng chẳng có bao nhiêu. Bây giờ nghĩ tới hộp thịt bò chứa các chất phụ gia thì không nhịn được nuốt nước miếng.

Muốn ăn, nhưng mọi người vẫn nhìn về phía Tống Sư Yểu.

Tống Sư Yểu nhìn lướt qua ba người: “Ăn chút gì đó trước đã, nghỉ ngơi một lát đi.”

Quyết định này khiến mọi người rất vui vẻ. Cửa thang máy mở ra, một căn tin trống trải ngổn ngang lập tức xuất hiện trước mắt họ, trên sàn nhà còn có mấy thi thể, mùi tanh hôi lạnh lẽo lan tràn trong không khí, nhưng họ cũng đã quen rồi.

Ánh đèn trong căn tin lập lòe khiến đôi mắt rất khó chịu, nhưng không gây trở ngại cho họ ngấu nghiến ăn đồ ăn.

Tống Sư Yểu lại đi đến bên cạnh mấy thi thể, cúi người xuống xem xét một chút, sau đó lại bắt đầu đứng dậy đi lại trong căn tin rộng rãi này, vào nhà bếp, kho hàng…

Evans và Giang Bạch Kỳ đều đi theo cô.

Bên kia, ba NPC người thật tạm thời giả vờ như vô tình chia nhau đi đến bên cạnh mấy người nào đó.

“Có thể thấy được các anh đều rất nghe theo lời nói của cô Tống kia. Trông cô ấy rất nhỏ tuổi, thông minh giỏi giang đến mức đó cơ à?”

“Đúng, cô ấy rất thông minh, chúng tôi đã biết kết cục khi không nghe lời chuyên gia nên đã rút ra bài học rồi.”

“Các anh đang nói tới kỹ năng sinh tồn ngoài hoang dã chứ gì? Có điều bây giờ đã không còn là chuyện sinh tồn ngoài hoang dã nữa, vậy mà các anh vẫn nghe lời cô ấy à? Cô ấy không có khả năng cũng từng đối mặt với tình huống như thế này, đúng không?”

“Hả?” Họ sửng sốt.

“Các anh đã quen với việc nghe theo mệnh lệnh của cô ấy nên quên mất chuyện này rồi chứ gì? Một cô nhóc mới 18 tuổi, có lẽ sẽ rất xuất sắc trong lĩnh vực nào đó, nhưng kiến thức vẫn còn ít ỏi lắm…”

“Anh nói thế là có ý gì?”

“Thực ra chúng tôi có ý nghĩ khác. Các anh xem đây.” Họ mở lòng bàn tay ra, một viên tinh thể trong veo như đá quý xuất hiện.

“Thứ này là gì?”

“Đây chính là tinh thể mà Tập đoàn Phồn Tinh yêu cầu, được đào ra từ trong đầu của mấy người mắc bệnh khát máu kia.”

“Cái gì?!”

“Chắc hẳn các anh đã biết tác dụng của thứ này rồi đúng không? Chữa bệnh nan y, cải tạo thân thể, kéo dài tuổi thọ, còn có thể đạt được tài năng trong lĩnh vực nào đó. Nếu là các anh thì các anh đồng ý bỏ ra bao nhiêu tiền để mua một viên này? Lại có bao nhiêu người giàu sẵn lòng bỏ ra bao nhiêu tiền để mua một viên này?”

Đây là sự cám dỗ rất lớn, khiến trái tim người ta đập thình thịch, hít thở dồn dập.

Họ dần dần dụ dỗ như những con ác quỷ: “Chỉ cần ăn một viên này thì từ nay về sau cuộc đời chúng ta sẽ thay đổi, cũng sẽ có nhiều phần thắng hơn khi bị Tập đoàn Phồn Tinh truy sát. Mà trong viện nghiên cứu này, trên hòn đảo này có vô số báu vật như vậy mặc cho chúng ta lấy đi… Có những người đã chết, không còn cứu được nữa, so với việc bỏ mặc chúng ở đây để Tập đoàn Phồn Tinh kiếm được lợi ích thì tại sao chúng ta lại không mang chúng đi?”

/Wow, hướng phát triển cốt truyện có vẻ kíƈɦ ŧɦíƈɦ đấy chứ!/

/Đây là đang thử thách nhân tính à? *nhíu mày*/

/Đạ mú đạ mú đạ mú, nhà tui ơi đừng có sập nha, đừng bận tâm lời nói của đám ác quỷ đó, lấy thuốc giải cướp đoạt phương tiện giao thông rồi rời đi ngay đi!/

/Nói thật lòng, sự cám dỗ này cũng quá lớn, nếu không ai nói thì còn không sao, nhưng chỉ cần nhắc tới thì ai cũng sẽ động lòng thôi/

/Tôi cảm thấy nghe rất có lý, tại sao lại phải để cho Tập đoàn Phồn Tinh kiếm được lợi ích? Dù gì cũng chết rồi, cứ đào ra mà mang đi thôi/

/Phản ứng của Văn Châu Liên với Vệ Ngôn… Hỏi họ có phải là NPC người thật tạm thời hay không? Chẳng lẽ họ đã biết đây là thế giới thực tế ảo hả?/

/Không đúng, nếu đã biết đây là thế giới thực tế ảo thì họ không thể nào bình tĩnh như vậy được. Chẳng lẽ chính Văn Châu Liên không biết biểu hiện của mình là như thế nào hay sao? Bộ mặt thật đã bại lộ, chắc chắn cô ta sẽ rất chột dạ rất kích động/

Nhân viên của dự án khu vui chơi đảo sinh tồn đưa mắt nhìn nhau. Họ vẫn luôn chú ý tới ba người tự dưng tự tiện sửa kịch bản này, muốn biết họ muốn làm trò gì, chuyện gì đang xảy ra, ai ngờ hướng phát triển của sự việc lại bắt đầu trở nên kỳ lạ hơn hẳn.

Thái độ của Văn Châu Liên và Vệ Ngôn cứ như thể đã biết ba người này là như thế nào, hơn nữa còn nhắc tới NPC người thật tạm thời gì đó. Nhưng họ khẳng định Văn Châu Liên và Vệ Ngôn hoàn toàn không biết họ đang livestream. Nhắc tới đây, từ trước đó Văn Châu Liên và Vệ Ngôn đã rất kỳ quặc rồi…

Cứ như thể năm người họ mới là đồng bạn của nhau.

Người trong thế giới thực tế ảo vô cùng khó hiểu.



Khi Tống Sư Yểu dẫn Evans và Giang Bạch Kỳ đi ra đại sảnh căn tin, bầu không khí hơi kỳ quặc. Vẻ mặt mọi người rất phức tạp, mặc dù đói bụng như lại trông như không có tâm trạng ăn cơm, còn Văn Châu Liên thì lộ vẻ mặt như đang chờ xem trò hay.

Tống Sư Yểu cứ như không hề nhận thấy sự khác thường, nghiêm túc nhìn ba người hỏi: “Các anh đã làm gì rồi?”

Ba NPC người thật tạm thời: “Chúng tôi đã làm gì?”

“Mấy thi thể kia đều bị đào não ra, là các anh làm đúng không? Để lấy tinh thể chứ gì?”

“Sao cô có thể chứng minh là do chúng tôi làm? Nhân viên của Tập đoàn Phồn Tinh cũng có thể tới đây nhặt xác lấy tinh thể theo định kỳ cơ mà.”

“Vết thương vẫn còn mới, không có khả năng là do người của Tập đoàn Phồn Tinh.”

Vẻ mặt ba người không hề căng thẳng, vốn dĩ đã không cho rằng mình có thể giấu được Tống Sư Yểu, thế là cả ba người thả lỏng tựa lưng vào bức tường đằng sau: “Đúng thế. Quả nhiên cô vừa cẩn thận vừa thông minh. Chúng tôi đã đào tinh thể đấy, tại sao lại không đào chứ? Dù gì cũng chết rồi, chúng tôi không đào thì người của Tập đoàn Phồn Tinh cũng sẽ đào thôi, tại sao lại để cho người khác được lợi? Mọi người thấy đúng không nào? Chúng ta đã chịu biết bao cực khổ ở nơi này, dù gì cũng phải kiếm được chút gì đó để đền bù chứ, đúng không?”

“Mức độ tươi mới của bộ óc và máu lại rất khiến người ta nghi ngờ nguyên nhân tử vong của họ.”

“Đừng nói bậy, chúng tôi chờ tới khi họ tắt thở thì mới mổ đầu họ ra, lúc đó đúng là máu với bộ óc vẫn còn tươi mới, nhưng chẳng phải cũng đã vô phương cứu chữa rồi hay sao?” Vẻ mặt Tiêu Nghiêu bất mãn: “Sao hả? Cô nhóc, cô đang răn dạy tôi đấy hả?”

Hứa Bạch Dương tiếp lời: “Họ coi cô là người lãnh đạo, nhưng chúng tôi không phải là họ đâu nhé, cô nhóc. Với lại chúng tôi làm như thế thì có gì sai? Sai ở chỗ nào?”

Từ Siêu: “Được rồi, cô không tán thành làm như vậy, nhưng chúng tôi cảm thấy làm vậy sẽ không thành vấn đề, cô cũng đâu có tư cách gì mà quan tâm tới việc chúng tôi đã làm gì?”

Ba người thay phiên nhau lên tiếng dắt mũi, khiến người khác càng nghe càng cảm thấy có lý. Tống Sư Yểu không có tư cách nhúng tay nhiều như vậy. Với lại lấy đồ từ chỗ người chết thì có phải là chuyện gì tội ác tày trời ảnh hưởng tới người khác đâu?

Những người đã bị cám dỗ thầm nghĩ như vậy. Bầu không khí nhất thời trở nên càng kỳ lạ hơn.

Evans giận điên người, muốn phản bác mà lại không thể nói được câu nào nghe rất có lý. Đúng là họ không có tư cách nhúng tay vào người khác làm như thế nào, muốn can ngăn cũng không thể can ngăn.

“Tôi cảm thấy họ nói rất có lý, Sư Yểu…”

“Đúng đấy. Tập đoàn Phồn Tinh thu hồi thi thể, sau khi đào tinh thể ra thì không biết sẽ vứt thi thể của họ ở chỗ nào đâu, dù gì kết quả cũng như nhau thôi, chúng ta lấy đi thì còn có thể làm bằng chứng gì đó…”

“Đúng…”

Có người nhỏ giọng lên tiếng. Nhưng gương mặt xưa nay vốn dịu dàng của Tống Sư Yểu lại đanh lại, trở nên nghiêm khắc một cách hiếm thấy: “Khi mấy người lấy được viên tinh thể đầu tiên thì sẽ muốn có viên thứ hai, một khi đã có tiền lệ rồi thì hậu quả sẽ rất khó lường. Khi đó thấy tinh thể trong tay người khác nhiều hơn mình, chẳng lẽ mấy người sẽ không nảy sinh tâm lý so bì, cảm thấy không công bằng sao? Mấy người thấy bệnh nhân vẫn còn hơi thở thì sẽ chọn cứu người đó, hay là gϊếŧ người đó để đào tinh thể? Đừng bao giờ thử thách nhân tính, đừng tin tưởng quá trớn vào định lực và tự chủ của bản thân mình.”

Căn tin lặng ngắt như tờ, bỗng chốc không một ai lên tiếng.

“Người không cùng chí hướng thì không thể đi chung đường với nhau, mời các anh rời đi, chúng tôi có thể tự đi tìm thuốc giải. Nếu chúng tôi phát hiện các anh đang ra tay với người bệnh còn sống thì đừng trách chúng tôi không khách khí với lũ súc vật hình người.” Tống Sư Yểu nhìn ba người bằng ánh mắt lạnh lùng sắc bén.

Lúc rời đi, vẻ mặt ba người hơi khó chịu, không để lời đe dọa của Tống Sư Yểu vào mắt.

Có người lén lút đưa mắt nhìn nhau, nhìn thấy sự bất an và dao động trong đôi mắt của nhau.



Viện nghiên cứu rất rộng lớn, cấu tạo bên trong hệt như mê cung, cho dù là nhân viên làm việc ở đây cũng không biết đường, bởi vì công ty chỉ cung cấp phạm vi làm việc cố định cho họ, bình thường không cho phép họ đi lung tung, cho nên rất dễ bị lạc đường, đi quanh co lòng vòng một chỗ.

Ngày đầu tiên không có thu hoạch gì, mọi người không thể không nghỉ ngơi trong viện nghiên cứu.

Tống Sư Yểu đã ngăn cản với tốc độ nhanh nhất, nhưng chỉ cần một câu nói cũng có thể chôn hạt giống trong nội tâm con người, hơn nữa hạt giống đó còn nảy mầm trong bóng tối. Có người trằn trọc trăn trở, buổi tối không ngủ được.

Lúc người đó đứng dậy đi vệ sinh trong nhà vệ sinh công cộng bên ngoài thì nghe thấy động tĩnh trong hành lang, người đó lặng lẽ thăm dò, thấy ba người Tiêu Nghiêu đang kéo một thi thể chảy máu tanh hôi đi qua hành lang.

Người đó vừa sợ hãi vừa tò mò bám theo, sau đó thấy họ dùng dao đâm vào phần đầu, óc chảy ra, họ quấy một hồi thì tìm được một viên tinh thể…

Khủng bố, hoang đường, lại tràn đầy cám dỗ thiêu đốt trái tim người nào đó như một ngọn lửa.

Hôm sau, khi mọi người tiếp tục lục soát các phòng thí nghiệm trong viện nghiên cứu để tìm thuốc giải độc.

Văn Châu Liên bỗng lên tiếng: “Tôi chợt nghĩ tới đề tài lúc trước, tôi cảm thấy chúng ta đều không cần mấy viên tinh thể đó, bởi vì chúng ta vốn đã có sẵn rồi mà. Chúng ta đều là những người có tài năng, không cần tài năng của người khác. Chúng ta đã có tài thì đương nhiên sẽ kiếm được rất nhiều tiền, không cần kiếm tiền bằng cách bán thứ đó. Chúng ta cũng đều có thân thể khỏe mạnh, bình thường chỉ cần chú ý chế độ ăn uống và rèn luyện sức khỏe thì sống tới tám chín mươi tuổi sẽ không thành vấn đề đâu…”

Lời nói nghe như khuyên nhủ an ủi của Văn Châu Liên lại biến thành mũi tên đâm vào trái tim mấy người.

Tài năng mà Văn Châu Liên nhắc tới là khả năng sáng tác của cô ta và Evans, hay là diễn xuất xuất thần nhập hóa của Lễ Văn Linh, hay là trí thông minh của Tống Sư Yểu? Xin lỗi, họ không có, không phải ai cũng may mắn được ông trời ban cho cần câu cơm. Không có năng lực này, đương nhiên việc kiếm tiền không hề dễ dàng như cô ta nói… Họ càng nghĩ lại càng muốn có loại tinh thể đó.

Làm sao có thể không muốn có chúng cho được? Chúng đang nằm yên trên mặt đất không thể nhúc nhích, mặc cho mình muốn lấy bao nhiêu thì lấy, không mang theo thì đào một viên để mình ăn cũng được, họ có thể trở nên khỏe mạnh, thông minh, sống lâu trăm tuổi… Cuộc đời sẽ như được bật hack, trở nên khác hẳn lúc trước.

Ý nghĩ này vừa ngoi đầu lên thì không thể nào áp chế được nữa.

Nhưng Tống Sư Yểu sẽ không cho phép. Cô vô cùng kiên quyết, cũng cực kỳ tức giận, nói không chừng sẽ rút kiếm ra chém người. Mà cô đã phản đối thì sẽ có một nửa số người trong đội ngũ ủng hộ cô, cho dù thực tế họ cũng rất thèm khát.

Khi một người muốn làm chuyện xấu xa mà họ biết rõ là không đúng thì sẽ rất chột dạ, rất sợ hãi, do đó sẽ muốn lôi kéo người khác sa đọa với mình, nhận được sự tán thành của người khác để chứng minh mình có thể được tha thứ, bởi vì người khác cũng sẽ làm hệt như vậy. Mà pháp luật thì không trừng phạt khi một đám đông làm trái với pháp luật.

Bỗng chốc, Tống Sư Yểu lại từ người lãnh đạo tỏa sáng rực rỡ biến thành một cái gai, thành chướng ngại vật trong lòng người khác. Cô dựa vào đâu mà ngăn cản họ? Chẳng qua cũng chỉ là dạy họ một chút kỹ xảo sinh tồn hoang dã thôi, vậy mà họ còn phải coi cô là chủ, sai đâu đánh đó, bị cô cai quản hay sao?

“Hạt giống phản bội đã nảy mầm rồi.” Tiêu Nghiêu cười nói.

Sắp tới lúc Tống Sư Yểu cảm nhận sự thống khổ rồi.

Mình vất vả dẫn dắt đội ngũ, ít nhiều gì cũng nhờ mình nên đối phương mới có thể sống sót, cho rằng mình có trọng lượng không ít trong lòng đối phương, ai ngờ lại bị đâm một nhát sau lưng, cô ta sẽ nghĩ thế nào đây? Thế giới sẽ chao đảo, sẽ sụp đổ chứ?

Nhưng điều họ muốn làm không chỉ có thế.

Văn Châu Liên và ba NPC người thật tạm thời đã chắp đầu với nhau. Nghe thấy kế hoạch cực kỳ ác độc của họ, cô ta cảm thấy mình như hổ thêm cánh, cứ như thể cuối cùng cũng thật sự có cơ hội cho Tống Sư Yểu biết tay. Để kế hoạch này cũng có một phần công lao của mình, cô ta góp thêm ý kiến để nó càng có lực sát thương hơn. Dù sao Tống Sư Yểu cũng là hung thủ gϊếŧ người, gặp phải thống khổ gì cũng là đáng đời cô ta cả.

Còn tên vô dụng Vệ Ngôn kia đã bị cô ta ruồng bỏ rồi. không dẫn anh ta chơi cùng. Thích làm cá ướp muối thì làm cho đã đời đi.

Nhưng họ không hề hay biết khán giả trong thế giới thực tế ảo đã hoàn toàn chứng kiến rõ ràng thấu đáo kế hoạch ác độc nham hiểm của họ.

“Bà Lê, xin hỏi con gái của bà được nuôi dưỡng kiểu gì vậy?” Mẹ Thường cũng sợ ngây người, không nhịn được đặt câu hỏi.

Cả người Lê Hân lạnh lẽo, hoàn toàn không có tâm trạng để ý tới mẹ Thường.



Buổi tối ngày thứ ba trong viện nghiên cứu.

Evans và Giang Bạch Kỳ vừa trải đệm nằm trên mặt đất xong thì tiếng gõ cửa truyền tới từ bên ngoài.

Evans đá Giang Bạch Kỳ một phát, giọng điệu khó ở: “Đi mở cửa.”

Đôi mắt xám xịt của Giang Bạch Kỳ nhìn Evans, thầm nghĩ anh ta là anh trai của Tống Sư Yểu, vậy là bèn đứng dậy đi ra mở cửa.

Là mấy người trong đội ngũ: “Chúng tôi có chuyện cần tìm Tống Sư Yểu thương lượng một chút.”

“Chuyện gì?” Evans đi tới, khí thế mạnh mẽ khiến người ta sợ hãi.

“Ờ thì…”

“Sao vậy?” Tống Sư Yểu từ trong phòng đi ra. Nơi họ nghỉ chân là một văn phòng, trong văn phòng có một phòng nghỉ ngơi.

Họ nói có chuyện muốn thương lượng. Có vẻ Tống Sư Yểu rất tín nhiệm các đồng bạn, vậy là cứ thế khoác áo khoác vào rồi đi ra ngoài, không dẫn theo Giang Bạch Kỳ.