Cải Thìa, Em Có Sao Không

Chương 4




Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: Vô Ảnh

Ôn Noãn quyết định quay về phòng để lấy lại bình tĩnh, nhưng khi cô nhìn thấy cách bài trí của căn phòng này, cô càng thêm tức giận hơn.

Tốt xấu gì cô cũng đọc được một nửa quyển tiểu thuyết, cô đương nhiên biết được tình cảnh của nguyên chủ.

Con của vợ cả bị ‘phượng hoàng nam’ liên thủ với tiểu tam bắt nạt.

Làm sao cô có thể bình tĩnh được.

Nếu nhịn được cục tức này thì không phải là người nữa.

Cô chọn một bộ đồ cũ nhất, mặc lên người, cố tình xé rách, vội vàng chạy xuống lầu. Khi nhìn thấy bóng hình quen thuộc, cô thở phào nhẹ nhõm.

May là Lệ Thời Tru vẫn chưa đi. Ôn Noãn giống như một chú chim nhỏ bay đến, giữ chặt tay của người phụ nữ trung niên: “Dì, dì mua cho con bộ quần áo theo xu hướng ăn mày, con thực sự rất thích.”

“Lệ ca, anh thấy em có đẹp không?”

Cô vẻ mặt rạng rỡ xoay một vòng trước mặt Lệ Thời Tru.

Bộ quần áo thiếu chút nữa là bay ra ngoài, nhìn chỗ nào cũng thấy lỗ thủng hoặc bị rách.

Lệ Thời Tru:……

Bàn tay anh giấu trong lưng nắm chặt lại

Ôn Noãn vẫn cố tiếp tục diễn, “Trời ơi, nhìn là biết bộ đồ này là mua từ chợ, thật khó để trở lại hình dáng ban đầu. Dì thực sự rất khổ tâm, cố ý nhắc nhở con rằng, con chỉ là con bé nghèo hèn giống hệt ba, phải dũng cảm tranh đấu, nỗ lực phấn đấu, đúng không ạ?!”

Người phụ nữ trung niên trong nháy mắt thay đổi nét mặt: “Không phải, dì…”

Ôn Noãn: “Nhận được ý tốt của dì, con cảm ơn dì rất nhiều.”

Ôn Triển quay sang lườm người phụ nữ trung niên. Hoá ra bà ta đang ám chỉ ông ta.

Ôn Noãn thấy tình hình có vẻ ổn rồi, liền thu tay về, cầm lên hai mảnh vải của chiếc váy, giống như một nàng công chúa, cúi đầu hành lễ

“Trên phòng con còn rất nhiều bộ đồ như vậy, còn muốn lên trên đó ngắm tiếp, con xin phép rời đi trước.”

Lệ Thời Tru cố nhịn cười: “Đi đi.”

Ôn Noãn quay đầu lại gửi nụ hôn gió đến anh: “Lệ ca, lần sau chúng ta gặp lại nhau nhé. Yêu anh nhất, moah moah.” Cô giơ tay len đinh đầu, tạo thành một hình trái tim.

Lệ Thời Tru sững người lại, sau đó nở nụ cười bất đắc dĩ

Ôn Triển có hơi ngạc nhiên, ai cũng nói Lệ Thời Tru là người hiền lành, nhưng chỉ có người từng tiếp xúc với anh mới biết Lệ Thời Tru thực chất là một người lạnh lùng.

Đây là lần đầu tiên ông ta thấy Lệ Thời Tru nở nụ cười rạng rỡ như vậy

Vừa bất đắc dĩ, lại có chút cưng chiều.

Ôn Triển nhắm mắt lại, trong lòng tính toán.