Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc

Quyển 1 - Chương 138: Cố ý khiến cô bị tổn thương




Tả Tình Duyệt đi theo hai người vào một nhà hàng xa hoa, dọc theo đường đi nhìn Tôn Tuệ San như con chim nhỏ rúc vào trong ngực Cố Thịnh, trong lòng của cô đau nhói.

Chẳng phải đã biết là sẽ như vậy sao?

Cố Thịnh cùng Tôn Tuệ San ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, chuẩn bị bữa ăn. Tôn Tuệ San cười nịnh nọt, không ngừng nhìn Cố Thịnh bằng ánh mắt lả lơi, dưới mặt bàn, chân cô ta thậm chí còn mập mờ miết vào chân anh.

"Đừng có quá đáng!" Giọng nói lạnh lùng của Cố Thịnh mang theo một tia không vui.

"Thịnh, vậy làm sao có thể nhìn thấy phản ứng chứ? Năng lực chịu đựng của Duyệt Duyệt rất cao, không dùng biện pháp mạnh thì sẽ không nhìn thấu được lòng cô ấy đâu!" Tôn Tuệ San khóe miệng nâng lên nụ cười thản nhiên, ánh mắt như có như không nhìn về phía một bóng dáng, trong mắt ẩn chứa sự tàn nhẫn.

Cố Thịnh ngẩn ra, nghĩ Tả Tình Duyệt đang mang thai, sự thương tiếc trong lòng liền bị đè nén, cảm nhận được Tả Tình Duyệt đang ngồi phía sau lưng mình, trong lòng hừ lạnh một tiếng. Cô ta cùng Kiều Nam ở chung một chỗ lâu như vậy mà chẳng thông minh lên chút nào cả? Thật là người đàn bà ngu ngốc, lén đi theo anh nhưng đâu biết rằng đây chính là cái bẫy anh đã sắp đặt từ trước.

"Thịnh, anh biết không? Em rất thích những món đồ trang trí phòng em bé hay chúng ta cùng đi mua đồ trang trí phòng cho con đi?" Tôn Tuệ San thanh âm hiền hòa như nước, nhưng lòng cô ta thì tràn đầy ghen ghét .

Cô ta dọn vào biệt thự Cố gia, ai cũng nhìn thấy cô ta cùng Cố Thịnh ở chung một phòng, nhưng thực ra không như tưởng tượng của mọi người, mỗi đêm, cô ngủ một mình trên giường của Cố Thịnh. Còn anh… Trong mắt Tôn Tuệ San là sự tối tăm, mỗi tối Cố Thịnh sẽ ngủ ở nơi sát vách bên cạnh phòng Tả Tình Duyệt.

Có một ngày, cô không cam lòng muốn câu dẫn anh, nhưng khi vào phòng, lại thấy trong phòng bày rất nhiều đồ chơi, đây là phòng dành cho trẻ con, mà Cố Thịnh đang ngủ, trong lòng ôm một con búp bê lớn, trong miệng lẩm bẩm kêu tên Tả Tình Duyệt.

Lúc đó, cô ta hiểu rằng Cố Thịnh yêu Tả Tình Duyệt thật lòng!

Đây chính là phòng cho em bé mà Cố Thịnh bỏ bao công sức sắp đặt, trang trí cho con của Tả Tình Duyệt và anh!

Cho nên cô ta ghen tức, cũng vì vậy trước mặt mọi người cô ta càng giả vờ thân mật với Cố Thịnh, thậm chí nhiều lần trước mặt Cố Thịnh gây khó dễ cho Tả Tình Duyệt, bởi vì cô ta biết, người đàn ông này mặc dù yêu Tả Tình Duyệt, nhưng trong lòng không bỏ qua được chuyện Tả Tình Duyệt hồng hạnh xuất tường, anh muốn Tả Tình Duyệt đau khổ, muốn phá nát biểu hiện dửng dưng không quan tâm của Duyệt Duyệt!

Vậy thì đúng ý của Tôn Tuệ San rồi!

Cô không chiếm được tình yêu của Cố Thịnh, cũng nhất quyết không để cho Tả Tình Duyệt có cơ hội đó!

"Em thích là tốt rồi!" Cố Thịnh nói rất dịu dàng, câu nói đó khiến cho tất cả phụ nữ phải say đắm, nhưng đến tai Tả Tình Duyệt, trong lòng lại càng thêm đau khổ.

‘Em thích là tốt rồi!’ Đây là cách cưng chiều của Cố Thịnh, đã từng có lúc Cố Thịnh cưng chiều cô như vậy, nhưng bây giờ anh đang yêu thương, cưng chiều một người phụ nữ khác!

Khẽ vuốt bụng, lòng cô bắt đầu dao động, anh không thương mình, sẽ yêu Bảo Bối sao? Sẽ vì Bảo Bối mà dành chút tình cảm nào đó cho mình sao?

"Thịnh, anh thật tốt, Bảo Bối của chúng ta nhất định sẽ rất hạnh phúc, nói không chừng con đang cảm ơn tình yêu thương của anh dành cho nó đấy!" Tôn Tuệ San với khuôn mặt hạnh phúc, đứng dậy đi tới ngồi xuống bên Cố Thịnh, kéo tay của anh, đặt trên bụng cô ta, giống như một người sắp làm mẹ vô cùng hạnh phúc chờ mong sự ra đời của đứa con mình.

Đầu Tả Tình Duyệt trống rỗng, có thai? Tôn Tuệ San cũng mang thai?

Choang, vô thức làm đổ cả cốc nước, trà chảy xuống, ướt hết cả quần áo cô cũng chẳng buồn quan tâm.

Trong đầu chỉ hiện lên một thông tin: Tôn Tuệ San mang thai!

"Cô nói cái gì vậy?" Cố Thịnh nhỏ giọng hỏi Tôn Tuệ San, đáng chết, chỉ có đúng lúc ở bên cạnh phòng Duyệt Duyệt có chút ham muốn với Tôn Tuệ San. Còn từ lúc đó đến bây giờ, anh chưa từng cùng cô ta lên giường lần nào vậy đứa bé này từ đâu mà có?

"Thịnh, em đang giúp anh trút giận mà, cô ta mang thai con người đàn ông khác, tại sao anh không để người phụ nữ khác mang thai con của mình? Anh muốn mình bị yếu thế, thua cuộc sao?" Tôn Tuệ San thì thầm bên tai anh, trước mặt người ngoài, giống như bọn họ đang tâm tình với nhau.

Cố Thịnh ngẩn ra, vốn là muốn đẩy Tôn Tuệ San ra tay lại cứng đờ.

Lời của cô ta cứ luẩn quẩn trong đầu, Duyệt Duyệt mang thai con của Kiều Nam, anh đương nhiên có thể cho một người phụ nữ khác mang thai con của anh, không phải sao?

Yếu thế? Đây không phải là tính cách của Cố Thịnh!

Nghĩ đến những hình ảnh Tả Tình Duyệt cùng Kiều Nam ngọt ngào, ân ái, Cố Thịnh tay nắm thành đấm, trong mắt trần đầy hận ý, nếu đã quyết trả thù, sao lại không tàn nhẫn hơn một chút chứ? Anh còn yêu thương cô làm gì?

"Con của anh, đương nhiên anh sẽ rất yêu thương rồi" Cố Thịnh con mắt sắc bén híp lại, không tệ, con của anh, anh sẽ yêu thương hết lòng, nhưng không phải là con của anh. . . . . Trong mắt anh ẩn chứa sát ý.

"Nếu Duyệt Duyệt cũng có thai, anh sẽ đối xử như thế nào với cô ta?" Tôn Tuệ San bĩu môi, giống như đang làm nũng, trong lòng đang tính toán.

"Em cứ nói đi?" Cố Thịnh khóe miệng nâng lên ý cười, nâng cằm Tôn Tuệ San lên “Con em cũng chính là con của anh, nhưng nếu như cô ta mang thai . . . ."

"Cô ta mang thai thì thế nào?" Tôn Tuệ San thúc giục, cô biết, lời nói tiếp theo của Cố Thinh sẽ làm Tả Tình Duyệt tổn thương, vậy nên người đàn ông này mới có một ánh mắt đáng sợ đến vậy.

"Cô ta mang thai, anh không thể xác định đứa bé ấy có phải là con anh không? Cô ta đã từng lên giường với người đàn ông khác bảo anh sao có thể tin đứa bé ấy là con mình? Thay kẻ khác nuôi con? Anh đâu phải kẻ ngu muội!" Cố Thịnh hoàn toàn bị ghen tỵ cùng tức giận che mất lí trí, nói ra những lời tàn nhẫn nhất. Anh biết Tả Tình Duyệt nghe thấy, anh cố ý nói cho cô nghe thấy, anh không phải kẻ coi tiền như rác mà đem cung phụng đứa trẻ không cùng huyết thống với mình.

“Nhỡ đâu thật sự đứa trẻ là con của anh thì sao?" Tôn Tuệ San ánh mắt kín đáo nhìn ra sau lưng, cô ta thấy Tả Tình Duyệt đang cúi gập người lại, trong lòng cười lạnh, cô giờ chắc đang rất tổn thương, đau khổ! Đang khóc sao?

"Cô ta không đủ tư cách sinh con cho anh!" Cố Thịnh lạnh lùng nói, anh đang tự nói với mình, đứa bé kia không thể là con của anh! Lời của vị bác sĩ ấy không phải đã làm sáng tỏ mọi điều sao?

Nhưng tại sao, trong lòng anh vẫn mong đợi, mong đợi đứa bé là con của mình, như vậy có thể anh sẽ cho cô một cơ hội, lại một lần nữa yêu cô!

Hít thở thật sâu đè nén cơn tức giận, Cố Thịnh cảm thấy vô cùng nực cười, bắt đầu từ khi nào anh đã biến thành kẻ đáng hổ thẹn như vậy?

Tả Tình Duyệt đã nghe cuộc nói chuyện giữa hai người họ, sắc mặt cô tái nhợt, thân thể run rẩy, hô hấp khó khăn. . .