Cạm Bẫy Ngọt Ngào Của Tổng Tài

Chương 91: Chương 91






Lê Hân Đồng nhìn Bạc Diễn Thần một cái, phát hiện anh ấy đang nhíu lông mày nhìn bài của mình trong tay, hình như đã cầm một quân bài rất xấu.
Một ván tiếp theo, Lê Hân Đồng phát hiện tất cả những lời Cảnh Hạo Nhiên nói đều đúng, Bạc Diễn Thần thật sự không biết đánh bài.
Cho dù quy tắc đánh bài đều có thể tuân thủ, nhưng ra bài rất tùy ý, thường bất chợt đánh ra những quân bài xấu.

Đến không hiểu đánh đánh bài như Mạc Song Song cũng dẹt miệng ra chê.
Cảnh Hạo Nhiên ngồi đối diện anh ấy cười rồi nói: “Chị dâu tôi không có lừa chị nhé.

Chị xem xem, chồng chị lần này lại phải làm cậu bé rải tiền rồi.

Nhưng mà A Thần, cậu bây giờ là đỏ tình đen bạc*.

Thua cũng là chuyện thường tình, chuyện tốt không thể luôn luôn để mình cậu chiếm được.”
Nguyên gốc là Ị

Tình trường đắc ý, đổ trường thất ý
: Thành ngữ tương tự như câu “đỏ tình đen bạc” của Việt Nam.
Ai mà biết Bạc Diễn Thần lại thản nhiên câu môi, “Tôi thua rồi thì sao nàovợ của tôi thắng không phải được rồi sao.

Chúng tôi là người một nhà, lọt túi bên trái thì vào túi bên phải.”
Nói xong đưa ta ra đầy chân thành xoa xoa Lê Hân Đồng: “Có phải không bà xã”
Lê Hân Đồng: “…”
Cảnh Hạo Nhiên: “…”
Vừa ăn cơm no xong lại bị cho ăn cơm chó, muốn đánh bại anh ấy sao?
Không biết có phải nhờ lời nói may mắn của Bạc Diễn Thần hay không, kỹ năng chơi bài bình thường của Lê Hân Đồng lại có thể thắng liên tiếp nhiều ván bài.

Cảnh Hạo Nhiên với Cù Hoa Khánh thua rồi than thở.
Cảnh Hạo Nhiên đang hút thuốc lá, nâng mắt lên, liếc Lê Hằn Đồng một cái, “Tôi nói chị dâu này, chị nói kỹ năng chơi bài của mình kén, có phải là lừa chúng tôi hay không, tôi thấy kỹ năng chơi bài này của chị mấy năm nay không có đất mà trốn.”

Lê Hân Đồng *toàn những vạch đen*, “Tôi thật sự không có đánh thường xuyên.

Hôm nay chỉ là vận may tốt, liên tục vài ván đều cầm được bài tốt.”
Cảnh Hạo Nhiên lại không tin, quay đầu nhìn Bạc Diễn Thần: “A Thần, thành thật mà nói, cậu có phải cố ý phái vợ đến để thắng hết tiền của anh em mấy người chúng tôi không.”
Vợ thắng ván bài, trên mặt của người làm chồng tự nhiên sáng chói.
Bạc Diễn Thần gõ gõ điếu thuốc kẹp trong
ngón tay vào gạt tàn, nhẹ nhàng cười nói, “Sao hiếm khi thua một lần mà lại không cam tâm, trước đây khi thắng sao không thấy cậu oán trách, có phải không mang đủ tiền mới xấu hồ nói không”
Cảnh Hạo Nhiên cười ha hả lên: “Coi thường tôi như thế Cảnh thiếu tôi giống người sẽ không mang tiền đi đánh bài sao? Lát nữu tàn cuộc tôi lập tức thanh toán nợ.

Sư muội của Hoa Khánh đâu nhỉ phiền cô giúp tôi ghi nợ lại.”
Không có ai trả lời.
Lê Hân Đồng nghiêng đầu nhìn, Mạc Song Song thế mà đã ngủ gà ngủ gật ở bên cạnh.
“Song Song, Song Song.” Lê Hân Đồng đẩy đẩy cô ấy
“A Hân Đồng, có chuyện gì” Mạc Song Song dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, “Có phải là ăn khuya không.”
Lê Hân Đồng giựt giựt khóe miệng, cô gái này tuổi heo sao?
Lê Hân Đông nhìn cô ây một cái: “Cậu có phải mệt rồi hay không, hay là về phòng nghỉ ngơi trước đi.”.