Cạm Bẫy Ôn Nhu

Chương 39: Xa gần




Giang Thanh Mộng liếc nhìn ly trà sữa trong tay Khương Chi Chu, sau đó nhìn Đỗ Hành, khóe miệng khẽ nhếch lên, gượng cười, không biết là cười chính mình hay là cười bọn họ.

Cô ấm ức đứng lên, bình tĩnh nói: "Hai người cứ nói chuyện đi, tôi không làm phiền nữa."

Nói xong liền xoay người rời đi.

"Cảm ơn, trà sữa rất dễ béo, anh uống một mình đi." Khương Chi Chu đem trà sữa trả lại cho Đỗ Hành:" Về chuyến thăm Lâm lão sư, chút nữa em sẽ trả lời anh sau." Nói xong, nàng nhanh chóng đuổi theo.

Bỏ lại Đỗ Hành ôm ly trà sữa với vẻ mặt thất thần.

Giang Thanh Mộng đi trước, dẫm một chuỗi dấu chân lên nền tuyết mềm mại. Khương Chi Chu đi theo phía sau, một chân nông một chân sâu dẫm lên vết chân mà cô để lại.

Một trước một sau, không nói với nhau tiếng nào, chỉ có âm thanh dẫm lên tuyết và tiếng ồn ào của đoàn làm phim phảng phất bên tai.

Như thể quay lại trước kia, Khương Chi Chu đi phía trước, Giang Thanh Mộng lái xe phía sau, hai người chỉ đổi thứ tự trước sau.

Giang Thanh Mộng đi đến nơi đắp người tuyết vào buổi sáng.

Hai người tuyết vẫn rúc vào nhau.

Giang Thanh Mộng kéo chiếc khăn từ cổ một người tuyết ra và ném cho Khương Chi Chu phía sau mình, rồi dùng chân đạp ngã người tuyết ra đất.

Khương Chi Chu đã tự tay làm một người tuyết xinh đẹp cho cô.

Đợi chút nữa có thời gian, nàng sẽ đắp lại nó.

Khương Chi Chu tốt tính nghĩ như vậy.

Nếu đổi lại là nàng ở tuổi 19, chỉ sợ rằng bản thân mình sẽ không đuổi theo nửa bước, thậm chí còn bước ngược chiều với cô, xem xem ai giận hơn ai.

Thời gian đã mài mòn đi một số góc cạnh của nàng, cũng làm nàng trở nên trầm tĩnh lại và bao dung hơn.

Nàng đã từng nói, Giang Thanh Mộng có thể làm bất cứ điều gì trước mặt nàng, cười cũng được, làm khó cũng được, tùy hứng cũng được, vô cớ gây rối cũng được, nàng đều nguyện ý chấp nhận.

Nhưng Giang Thanh Mộng không hề làm khó nàng, thậm chí sau khi đạp đổ người tuyết, cô còn dùng vẻ mặt dịu dàng nói với Khương Chi Chu:" Sắp đến giờ trở lại rồi, cũng sắp đến lượt chúng ta diễn."

Bình tĩnh như không có gì xảy ra cả.

Thà rằng cô làm khó nàng, thà rằng cô giận đến mức mặc kệ nàng. Sự không để tâm này mới chính là thứ Khương Chi Chu sợ nhất.

Nàng trực tiếp ôm lấy Giang Thanh Mộng, vòng tay qua vai cô, nhỏ giọng giải thích bên tai cô:" Vài ngày trước Đỗ Hành đã hỏi ý em, nói em lớn lên rất giống...đàn chị đã mất của anh ấy. Anh ấy hỏi liệu em có thể đi cùng anh ấy và một vài người bạn học đến thăm giáo sư Lâm Hải Anh được không, giáo sư Lâm cũng là ân sư của đàn chị anh ấy."

Khương Chi Chu được đạo diễn Lý Trạch giới thiệu cho Lâm Hải Anh. Khi đó, Lâm Hải Anh là người hướng dẫn diễn xuất của đoàn phim 《 Kinh trập 》.

Năm ấy, Khương Chi Chu 17 tuổi, là một thiếu nữ non nớt vừa bước vào đời, thậm chí còn không có trợ lý bên cạnh, cũng chẳng biết cách đối nhân xử thế. Mùa đông năm ấy, nàng chỉ mang theo vài bộ quần áo mỏng để quay phim ở những vùng núi xa xôi, rét lạnh đến run bần bật. Khi bàn tay bị nứt da cũng chẳng biết mua thuốc gì để bôi, lúc khiêu vũ nàng bị bong gân mắt cá chân nên trực tiếp lấy tuyết trên mặt đất để chườm lạnh, mím môi không kêu ca với bất kỳ ai.

Lâm Hải Anh thấy cô gái nhỏ vừa ngốc vừa bướng bỉnh nên đã cho nàng mượn áo khoác dày và lấy thuốc mỡ bôi lên tay nàng.

Lúc đầu Khương Chi Chu không chịu nhận. Lâm Hải Anh buộc phải nhét vào tay nàng, còn nói nếu nàng không chịu dùng thì cứ ném thẳng vào thùng rác đi.

Khương Chi Chu thực sự định ném vào thùng rác. Lâm Hải Anh giận đến mức trực tiếp gọi điện cho đạo diễn Lý Trạch.

Trong cả đoàn làm phim, Khương Chi Chu chỉ nghe lời Lý Trạch.

Khi còn trẻ, Khương Chi Chu chỉ có chút không tinh tế, không biết cách đối nhân xử thế. Nàng cũng không ngốc, người nào chân thành, đối xử tốt với nàng, nàng đều có thể cảm nhận được.

Vì vậy, ngày hôm sau nàng lên núi bắt một con gà rừng, nhờ dân làng gϊếŧ rồi hầm, sau đó mang đến phòng Lâm Hải Anh để thể hiện lòng biết ơn với bà.

Có lẽ là bị sự giản dị đến ngu ngốc của Khương Chi Chu làm cho cảm động. Sau đó, Lâm Hải Anh không ngừng dạy kỹ năng diễn xuất cho nàng. Hai người không phải là thầy trò, nhưng càng hơn thầy trò.

Sau đó, nàng tham gia kinh kịch Trung Quốc, cả hai chính thức trở thành thầy trò, ngày càng thân thiết với nhau hơn.

Lâm Hải Anh cả đời không kết hôn, không có anh chị em, hầu như luôn ở một mình trong các dịp nghỉ lễ.

Thời còn trẻ, Khương Chi Chu xảy ra mâu thuẫn với bố mẹ, hoặc nếu kỳ nghỉ của nàng quá ngắn, không kịp bay từ Bắc Kinh về nhà, nàng sẽ đến nhà Lâm Hải Anh để ăn Tết.

Sau đó, Khương Chi Chu càng nổi tiếng, lịch trình càng dày đặc hơn, cả hai không còn liên lạc nhiều như trước nữa. Hơn nữa, khi cả hai gặp nhau vào những năm sau đó, Lâm Hải Anh đã khuyên nàng giảm bớt danh lợi lại, dành nhiều thời gian cho bố mẹ và gia đình hơn.

Khương Chi Chu không thích nghe những lời cằn nhằn này. Dần dà, nàng càng ngày càng xa cách Lâm Hải Anh. Nàng chỉ đến thăm bà hai năm một lần, ngày lễ Tết cũng chỉ gọi điện hỏi thăm bà một tiếng.

Sau này, khi bố mẹ lần lượt qua đời, Khương Chi Chu héo hon ngồi trước mộ, đáy lòng tựa tro tàn. Cuối cùng nàng mới hiểu ra được thế nào là "con cái muốn phụng dưỡng nhưng cha mẹ cũng chẳng còn". Sau đó, nàng mới vô thức nhận ra mình đã không gặp Lâm Hải Anh từ rất lâu rồi.

Sau sự kiện hít thuốc phiện, Lâm Hải Anh đã gửi tin nhắn đến an ủi nàng: Chi Chu, cháu là người học trò tốt nhất mà tôi từng dạy dỗ, trước đây là như vậy, tương lai cũng sẽ như vậy.

Kiếp trước, Khương Chi Chu đã vì danh lợi mà từ bỏ quá nhiều thứ.

"Thanh Mộng, em muốn gặp giáo sư Lâm, nếu chị không ngại thì có thể cùng em đến thăm bà ấy, đồng thời làm quen với các tiền bối trong ngành, được không?" Khương Chi Chu hỏi trong lúc ôm Giang Thanh Mộng.

Nàng muốn đưa cô đến gặp Lâm Hải Anh, muốn dẫn cô đến trường học gần nhà Lâm Hải Anh một lần.

Thuở nhỏ, lúc quen biết nhau, nàng từng hứa sẽ nhớ cô nhưng lại vô tình quên cô đi nên lúc nào nàng cũng cảm thấy có lỗi. Nếu có thể, nàng muốn đích thân chia sẻ với cô những con đường mà nàng từng đi qua, những người mà nàng từng gặp gỡ, nhìn phong cảnh trong nhiều năm qua. Nếu không thể nói ra, nàng cũng muốn đưa cô đi xem một lần.

Giang Thanh Mộng không ôm lại, cũng không đẩy nàng ra, chỉ bình tĩnh từ chối:" Cảm ơn lời mời của em, nhưng chị sẽ không đi đâu. Em đi đi, chị sẽ không làm quen với bất kỳ ai. Tết có rất nhiều người, em đi đường nhớ chú ý an toàn." Giọng điệu cũng mang theo tia cười dịu dàng.

Dịu dàng, kiềm chế, lễ phép, xa cách, hệt như lần gặp đầu tiên sau khi tái sinh, dùng sự dịu dàng đầy xa cách dựng nên bức tường thật dày.

Khương Chi Chu thả lỏng vòng tay của mình.

Giang Thanh Mộng rời đi ngay lập tức.

Khương Chi Chu đứng một lúc rồi lại ngồi xổm trên mặt đất, từng chút từng chút đắp lại người tuyết đổ nát kia.

Sau khi đắp xong, nàng ngồi dưới đất, ôm lấy đầu gối, tĩnh tâm trong gió lạnh, sau đó đứng dậy để quay phim.

Trong thế giới quan của người trưởng thành, dù có bao nhiêu cảm xúc thì vẫn phải làm việc.

Chỉ cần một giây là có thể nhập vai, không cần biết trong lòng đau đớn đến mức nào. Khương Chi Chu nhìn Giang Thanh Mộng trong máy quay với gương mặt tràn đầy sức xuân và dịu dàng, nàng thủ vai người con gái có trái tim thanh xuân một cách sắc sảo và sống động.

Ngược lại, Giang Thanh Mộng liên lục NG.

Khương Chi Chu phải đóng cùng cô một lần nữa.

Phải mất nửa giờ mới có thể thông qua cảnh quay này.

Khương Chi Chu tranh thủ thời gian tạm nghỉ tìm Đỗ Hành để nói rằng nàng đồng ý lời mời đến thăm Lâm Hải Anh.

Đỗ Hành rất vui mừng, hắn muốn pha cho nàng một tách cà phê nóng.

Nàng từ chối, quay lưng bước đi, trở lại phim trường, ngồi bên cạnh Giang Thanh Mộng.

Giang Thanh Mộng nhìn nàng đến tìm Đỗ Hành, ánh mắt dán chặt vào hai người. Nhưng khi nàng trở lại, cô liền xem như không có gì, cúi đầu đọc kịch bản, cũng không nói chuyện với nàng.

Khương Chi Chi đã thuộc làu kịch bản đến mức có thể buộc miệng thốt ra lời thoại của các diễn viên phụ khác.

Nàng ngồi bên cạnh Giang Thanh Mộng, nhặt một cành cây lên rồi viết trên nền tuyết mềm mại.

Tất cả đều là hai chữ "Thanh Mộng".

Rõ ràng là ở rất gần, nhưng dường như cách nhau rất xa.

Khương Chi Chu không giỏi xử lý loại bạo lực lạnh này. Giang Thanh Mộng tức giận nhưng không biểu hiện ra ngoài, nàng muốn đến gần an ủi cô nhưng giữa hai người lại có một tấm kính trong suốt khiến nàng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Có lẽ cách tốt nhất để xoa dịu cô lúc này là từ chối lời mời của Đỗ Hành và dành cả kỳ nghỉ của mình cho cô.

Nhưng Khương Chi Chu không thể làm như thế, cũng sẽ không làm như vậy được.

Nàng yêu cô, nhưng nàng không thể chỉ yêu mỗi cô.

Nếu nàng nói với cô, có thể cô sẽ càng tức giận hơn.

Khương Chi Chu bỗng dưng nở nụ cười, ném cành cây đi, dùng tay xóa đi dòng chữ trên tuyết.

Trời lạnh rét, nàng vừa đắp xong người tuyết bằng tay không, bàn tay của nàng vẫn còn đỏ ửng, hiện giờ lại lạnh đến mất cảm giác.

Nàng đưa tay lên miệng rồi thổi một hơi.

Phần đùi đột nhiên chùng xuống, một chiếc túi làm ấm tay được ném qua.

Khương Chi Chu nhìn chiếc túi làm ấm tay trên đùi, cầm lên, nhìn Giang Thanh Mộng với ánh mắt sáng ngời, hệt như đứa trẻ bị bỏ rơi lâu ngày đột nhiên nhận được kẹo.

Khương Chi Chu khẽ hỏi:" Chị còn giận em không?"

Ánh mắt Giang Thanh Mộng lướt qua nàng, lạnh lùng nói: "Chị không giận em."

Có rất nhiều người phụ nữ khi tức giận lại nói rằng mình không giận. Khương Chi Chu cũng là phụ nữ, nàng hiểu được điều này, đương nhiên không dám làm lớn chuyện.

"Thanh Mộng, thực xin lỗi." Khương Chi Chu xin lỗi cô:" Lời xin lỗi này không phải vì em sai mà bởi vì nếu chị không muốn đi cùng em thì em vẫn sẽ đi. Cho nên, thực xin lỗi, em không thể dành hết thời gian của mình để ở bên cạnh chị được."

Giang Thanh Mộng nhìn xuống kịch bản, trả lời: "Không sao, thời gian là của em, em sắp xếp như thế nào cũng được."

Đột nhiên sinh ra cảm giác bất lực tựa như dùng tay đấm vào bông, Khương Chi Chu xoa xoa ấn đường, hỏi:" Có 3 ngày nghỉ là 24, 25, 26. Tối 23 em sẽ đi Bắc Kinh, đến đêm 24 Tết mới trở về. Sáng 25 Tết em sẽ trở về ăn Tết cùng chị, có được không?"

Ngày nghỉ của diễn viên khác với người bình thường, một khi bắt đầu công việc thì ít có ngày nghỉ, kể cả là ngày 5-1, Quốc khánh, Tết Âm lịch đều phải đóng phim. Một số đoàn làm phim chỉ cho những diễn viên có tên tuổi nghỉ phép vào những ngày lễ, còn nhóm diễn viên tép riu chỉ có thể ở lại Hoành Điếm cùng nhau ăn bữa cơm giao thừa.

Nhà sản xuất chính của đoàn phim《 Cửu khúc 》là đạo diễn của Tinh Nguyên, ông ấy cũng quen biết với các nghệ sĩ của Tinh Nguyên, vì vậy ông ấy đã cho mọi người một chuyến thăm gia đình trong ba ngày.

Giang Thanh Mộng cười nhạt: "Chị nói rồi, thời gian là của em, em muốn tùy ý sắp xếp như thế nào cũng được." Cô lại mang lên lớp mặt nạ thấu hiểu và cảm thông như trước.

Khương Chi Chu hỏi: "Còn chị thì sao? Chị có dự định gì không?"

"Chị sao?" Giang Thanh Mộng lắc đầu: "Ngại quá, không tiện nói cho em biết."

Lịch sự tương phản với con dao găm, Khương Chi Chu rạch ra từng vết sâu cạn trong lòng, gần như bị cơn đau âm ỉ mài đến tê dại. Khương Chi Chu hít một hơi thật sâu, khẽ hỏi:" Thanh Mộng, nhất định phải đối xử với em như vậy sao?

"Chị cảm thấy chuyện này không có gì sai cả." Giang Thanh Mộng nhìn xuống kịch bản, mặt không đổi sắc, đầu bút kẹp giữa ngón cái và ngón trỏ, vết đỏ trên mười đầu ngón tay vẫn chưa phai, tựa như đang châm chọc sự vui mừng phấn khởi vừa rồi.

Có lẽ điều tốt nhất hiện giờ là giãi bày tâm sự rồi dùng cách thức ầm ĩ giải quyết vấn đề. Đừng như Giang Thanh Mộng, dù buồn đến mức nào nhưng vẫn không chịu mở lời, ngược lại càng khiến Khương Chi Chu bất lực.

"Chuyện này không đúng, em sẽ rất buồn." Khương Chi Chu chủ động nhận thua, cúi đầu nói khẽ.

Giang Thanh Mộng ngẩng đầu nhìn nàng và an ủi:" Em không cần phải buồn. Chị không giận em đâu. Mặc dù chị cảm thấy hơi khó chịu nhưng điều đó không liên quan gì đến em cả, thật đấy. Chỉ là em và cậu ấy khiến chị nhớ đến một số người thôi, chỉ đơn giản như vậy."

Khương Chi Chu hỏi: "Chị nghĩ đến ai thế?"

Giang Thanh Mộng nghĩ về Khương Chi Chu ở tuổi 21, cái tuổi mà Khương Chi Chu yêu Ôn Tuân. Hai người bọn họ vui cười hạnh phúc, hẹn nhau đến thăm giáo sư Lâm, còn Giang Thanh Mộng núp trong bóng tối, chỉ có thể cảm thấy đau lòng.

Nhưng hôm nay, Giang Thanh Mộng chỉ lắc đầu, cười nói:" Xin lỗi, chị không tiện nói chuyện này cho em biết."

"Được rồi, không nói chuyện này nữa." Khương Chi Chu đổi đề tài:" Chị thực sự không muốn cùng em đến Bắc Kinh à? Sau khi đi thăm giáo sư Lâm, chúng ta có thể tham quan Tử Cấm Thành, đã lâu rồi em không đến đấy, chị có thể đi cùng với em được không, hay chị có muốn đi đâu không? Em đi cùng chị."

Giang Thanh Mộng vẫn lắc đầu: "Chị có kế hoạch của mình, em không cần vội trở về."

"Chị có muốn ăn gì không? Em sẽ mang về cho chị."

"Cảm ơn, không cần đâu, chúc em có một khoảng thời gian vui vẻ."

Khương Chi Chu nghẹn đến mức không nói nên lời.

Kỳ nghỉ hàng năm đang đến gần, Giang Thanh Mộng đối xử với Khương Chi Chu không lạnh không nhạt, không xa không gần, lúc nào gặp mặt cũng mỉm cười chào hỏi, nhưng không còn những lời nói nhẹ nhàng và sự tiếp xúc thân mật nữa.

Khương Chi Chu dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói chuyện với cô, mua đồ ăn vặt để dỗ cô, thẳng thắn nói chuyện nhưng vẫn không hiệu quả. Lặp đi lặp lại nhiều lần, nàng lại nhớ về dáng vẻ ăn nói khép nép của mình, chợt có chút xấu hổ. Vì vậy, nàng cũng hành xử giống như cô, hời hợt đối đãi với cô.

Để xem ai cứng đầu hơn ai.

Sau đêm 23, Khương Chi Chu nhanh chóng thu thập hành lý. Trước khi đi, nàng đến tìm Giang Thanh Mộng.

Giang Thanh Mộng chỉnh lại khăn quàng cổ giúp nàng, dịu dàng nói:" Chị đưa em đến sân bay."

Cô lái xe đưa Khương Chi Chu đến sân bay.

Sau khi Khương Chi Chu xuống xe, nàng lại hỏi một lần cuối cùng: "Chị có thể đi cùng em không?"

Giang Thanh Mộng cười lắc đầu, kéo cửa sổ xe lên, dứt khoát chạy đi.

Cô không trở lại khách sạn mà lái xe đến đường cao tốc, chạy đến một thành phố khác.

Khi đến thành phố mà mình muốn đến, cô mua hoa, trái cây và nến thơm rồi lái xe đến nghĩa trang lớn nhất thành phố.

Cô đang tập trung lái xe thì bất ngờ nhìn thấy một vật nhỏ nằm cuộn tròn giữa đường.

Cô vội phanh gấp và dừng xe bên vệ đường.

Đoạn đường này vắng người, ít xe.

Cô quan sát tình hình xung quanh, sau đó bước đến giữa đường, cúi xuống nhìn vật nhỏ.

—— một con mèo mướp.

Đầu tròn tròn, cuộn tròn giữa đường, thấy người đến cũng không chạy, chỉ nhìn chằm chằm vào Giang Thanh Mộng, dùng giọng khát sữa kêu hai tiếng 'meo meo'.

Giang Thanh Mộng nhặt nó lên, mang nó vào trong xe rồi đút cho nó một chút nước và thức ăn.

Bên trong xe rất ấm. Sau khi ăn xong, nó nằm trên đùi Giang Thanh Mộng ngủ thiếp đi, còn ngáy khò khò.

Giang Thanh Mộng xoa xoa vành tai nhỏ của nó, cười dịu dàng: "Em và chị ấy ăn Tết cùng chị đi."

Xe chạy đến nghĩa trang. Cô xuống xe, cho con mèo sữa nhỏ vào túi áo khoác, mang theo nến thơm và trái cây, bước đến mộ phần, đặt những thứ trong tay xuống, ngồi xếp bằng và lấy con mèo trong túi ra.

"Này, em lại đến thăm chị, còn mang mèo mà chị thích nhất đến đây nữa."

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.